Editor: tiểu mao
“...”
“...”
Không còn nghi ngờ, hai người cùng rơi vào trạng thái hóa đá.
Đúng vậy, tên Thương Bích Lạc cũng dại ra, anh đang ở hoàn cảnh “Vốn chỉ muốn trèo lên mái nhà trộm một con cá muối nhỏ để ăn, ai ngờ gặp phải cá voi xanh”, thế nên trong mấy giây này, đại não anh rơi vào trạng thái chết máy, vừa mới hồi phục từ quá trình khởi động lại đã thấy cô gái đang dẫm lên mình bỗng đỏ phừng cả mặt, ngay đến cái chân trắng nõn trước ngực cũng hồng theo, cả người cứ như con cua vừa hấp chín tới, từ trên xuống dưới đều bốc lên khí nóng hầm hập.
Chớp mắt, anh thấy cổ họng có chút khô khốc, bất giác mở miệng: “Em...”
“Anh không nghe thấy gì hết!!!”
“...” Sao không nghe tiếng nói chuyện? Bởi vì anh ngất rồi!
Bạn học Thương Boss sợ là đời này chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bị một bàn chân sống sờ sờ tưởng như vô hại dẫm cho ngất xỉu, bởi vậy có thể thấy được, phụ nữ khi ngạo kiều, không! Là khi thẹn thùng đáng sợ cỡ nào!
*ngạo kiều: bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong dịu dàng, ôn nhu, hay nói gọn là ngoài lạnh trong nóng.
Dẫm dẫm dẫm!
Dẫm! Dẫm! Dẫm!
Dẫm dẫm dẫm dẫm dẫm dẫm dẫm
dẫm dẫm dẫm dẫm dẫm dẫm dẫm!!!
Đợi đến khi cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền cũng bình tĩnh lại, cô mới đặt mông ngồi lên giường, ôm đầu nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc lại bị “chơi hỏng”, trong lòng vừa thẹn vừa quẫn, vừa áy náy vừa bối rối, thật ra cô không cố ý đâu, là không cẩn thận nên phản ứng quá mức thôi...!Vội kiểm tra người nào đó, tốt quá, không làm sao, nhưng mà chỗ nào đó trông hơi khiếm nhã...!Khụ, tóm lại, không phải có một loại dị năng có thể quay lại à?
Chờ...Từ từ! Dị năng?
Hạ Hoàng Tuyền đã hơi bình tĩnh lại, tuy là trước đó sau khi dùng xong dị năng liền rơi vào hôn mê bất tỉnh, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ, nếu như cô nhớ không nhầm, vậy dị năng của những người đó...!Bị cô đoạt mất rồi? Còn đi vào trong mắt trái của cô? Cái cảm giác như trẻ nhỏ ăn đồ bậy này khiến người ta nóng ruột quá đi.
Có thể lấy ra được không?
Vừa nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mắt trái hơi khó chịu, không phải là đau đớn gì mà giống như cát vô tình bay vào mắt, cảm thấy hơi nhoi nhói.
Cô gái nghĩ thế rồi vô thức đưa tay dụi mắt, rồi sau đó kinh ngạc phát hiện, có hạt cát nào bự thế này không? Không, hình như không chỉ có mỗi một hạt, hai viên ba viên bốn viên...!Hạ Hoàng Tuyền rơi lệ đầy mặt nhìn chăm chú đống lớn tinh hạch phun ra từ “mắt Hoàng Tuyền”, lần đầu tiên phát hiện túi không gian đáng sợ thế này, đặc biệt nó còn là mắt của mình.
Sau khi trải qua thử nghiệm, cô phát hiện “mắt Hoàng Tuyền” thật sự biến thành một cái túi trữ đồ, nhưng mà chỉ có thể đựng mấy tinh hạch thần bí lấy từ cơ thể mấy dị năng giả kia.
Cô từng thử đem tinh hạch của zombie nhét vào, kết quả tí nữa thì cô tự chọc mù mắt mình, còn mấy vật phẩm khác...Vẫn là thôi đi! Không gian tùy thân linh tinh gì đó quá cao cấp, phong cách phương Tây cấp bậc cao...!Cô không dùng nổi!
Sau đó nữa cô lại nghĩ tới, mấy dị năng này không biết cô có dùng được không, kết quả thí nghiệm là – được.
Chỉ cần mấy tinh hạch đại diện cho dị năng vẫn còn trong mắt cô, cô có thể tạm thời mượn dùng, nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền có thể cảm giác được, cô chỉ có thể phát huy một phần sức mạnh, hơn nữa thời gian sử dụng quá ngắn, có thứ thậm chí chỉ được hai hay ba giây.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì lạ, muốn sử dụng nó một cách trắng trợn thì nghịch thiên quá mức rồi.
Hơn nữa, Hạ Hoàng Tuyền cũng không định giữ chúng lại, trực giác mách bảo, nếu có thể cướp đoạt nó từ tay người khác, như vậy đem cho hẳn là có thể.
Trong lúc thử, Hạ Hoàng Tuyền tìm được dị năng khống chế côn trùng mà Cao Kiện sử dụng, đó là tinh hạch màu tím, chứa đựng cảm giác bí ẩn mạnh mẽ, sau khi mượn tạm, cô phát hiện bởi vì Cao Kiện còn sống, nên những côn trùng đó còn đang “đợi lệnh”, bởi vậy chưa có ai bị chúng nó đốt.
Cô nhanh chóng ra quyết định, lệnh cho những côn trùng đó bay về phía nam, kèm theo, cho dù có xảy ra tình huống gì cũng không được tiếp xúc với con người.
Đợi sau khi bọn nó đi hết khỏi thành phố này, cô sẽ khiến mối đe dọa kia hoàn toàn biến mất.
Sau khi làm xong tất cả, Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, nhưng những viên tinh hạch này cô không định giao cho bất cứ ai, bởi vì chúng quá nguy hiểm.
Nhưng đáng tiếc là –––
“Tìm được dị năng quay ngược thời gian với xóa bỏ ký ức chưa?”
“Không có, đáng tiếc quá...!Hử?” Hạ Hoàng Tuyền cứng ngắc, quay đầu lại, hóa ra tên Thương Bích Lạc kia đã tỉnh lại, vốn phải xấu hổ, nhưng thấy trên mặt anh có một dấu chân chói lọi, cô lập tức bật cười, ôm bụng “Phụt” cười một tiếng.
“?”
“Ngốc ạ! Tự mình soi gương đi!”
Nói xong, cô liền vung chân chạy thẳng.
Sau đó, Thương Bích Lạc không tìm được cơ hội bắt lấy cô để “thẩm vấn”, bởi vì một lát sau, ba người còn lại đã quay về, Ngôn Tất Hành bị quấn như xác ướp thở thoi thóp trên lưng Tô Nhất, dọa Hạ Hoàng Tuyền sợ hết hồn.
“Anh, anh không sao chứ?”
“Không...” Ngôn Tất Hành bị vứt lên sofa đảo mắt hai cái, run rẩy vươn tay, “Đừng làm phiền A Thương, cậu ấy nói mình rất bận...”
“...” Đây chẳng lẽ là cáo trạng bí mật trong truyền thuyết?
“Ôi, sao đầu tôi choáng thế này...!Muội tử, lấy cho anh tờ giấy...!Anh muốn viết di chúc...” Chân giãy mấy cái.
“...”
“Anh...em...A” Nhắm mắt xuôi tay
“...Đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền muốn đập bát ghê, đừng có dọa người như thế chứ! Hơn nữa, dọa người cũng làm ơn chuyên nghiệp hơn tí đi, làm bộ làm tịch là muốn quậy kiểu nào?
Ngôn Tất Hành rất kinh ngạc với chỉ số thông minh của Hạ Hoàng Tuyền: “Hể? Sao em phát hiện được?”
“Nói nhảm! Có người nào chết còn nhớ phải nhả khói không?!”
“Ra là thế.” Ngôn tiểu ca gật gù, tiếp thu bài học kinh nghiệm: “Lần sau tôi sẽ nhớ nhổ thuốc rồi mới giả chết.”
“Xin cứ tự nhiên!’ Hạ Hoàng Tuyền nắm chặt tay, mặt mày âm u nói, “Tôi sẽ không ngại chôn anh dưới mảnh đất trong vườn hoa, biến nó thành chỗ đi vệ sinh cố định của con chó lầu bên!”
Ngôn Tất Hành khóc thét, cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà, đây chứ đâu!
Cùng lúc đó, Tô Nhất vẫn luôn đứng im bên cạnh hóng chuyện bỗng để tay lên vai Tô Giác, nhẹ giọng nói, “Sao trông anh uể oải thế? Thất tình?”
Tô Giác quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười giống y đúc mình, hơi nhíu mày: “Không liên quan đến anh.” Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nghe câu nói này của anh ta, nhất định sẽ bị giật mình, bởi vì Tô Giác mà cô biết lúc nào cũng ôn hòa, hiếm khi nhìn thấy anh dùng thái độ cự tuyệt rõ ràng đối xử với một người.
“Thật vô tình mà.” Tô Nhất thu tay lại, bất lực thở dài, “Rõ ràng chúng ta là cùng một người.” Tiếp theo hắn ta lại còn cười nói, “Về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, anh đáng ra nên cảm ơn tôi, đúng không?”
Nếp nhăn giữa mày Tô Giác càng sâu thêm, “Đừng nói nữa.”
“Được thôi.” Tô Nhất giơ tay, như lựa chọn thỏa hiệp, “Tôi không muốn chọc giận anh, dù sao anh cũng là lão đại.”
“...”
“A Giác? Anh đang giận à?”
Tô Giác lấy lại tinh thần, nhìn về cô gái không biết chạy tới đây từ khi nào, dãn mày đáp: “Đúng vậy.”
“Ai?” Hạ Hoàng Tuyền kinh hãi, “Ai đắc tội anh?”
“Em đấy.”
“...Em?”
“Em từng hứa với anh sẽ không làm chuyện nguy hiểm.”
“...!Ha ha ha ha.” Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ hộc máu, cô đúng là từng hứa, nhưng vẫn đề là cô bị tên Thương Bích Lạc kia tính kế mà!
“Lát sau đi nói chuyện với anh.”
“...” Cứu mạng!!! Lại là mấy giờ đàm thoại giáo dục à? Chịu không nổi mất!
Thấy biểu cảm cô gái chuyển thành vô cùng đau khổ xoắn xuýt, Tô Giác nhoẻn miệng cười, vươn tay xoa mái đầu xù xù của cô: “Vẫn nên nói chuyện chính trước đi, A Thương đâu?”
“Phía bắc đáp ứng rồi?” Thương Bích Lạc xuất hiện rất phù hợp với đặc điểm xuất quỷ nhập thần của anh, anh nheo mắt, ánh mắt chiếu thẳng tới móng vuốt đang để trên vai cô gái.
Tên này...!Định biến ánh mắt thành dao phay đấy hả?
Hạ Hoàng Tuyền cảm giác được bèn lẩm bẩm trong lòng, chợt nhớ tới tình cảnh lúc trước, mặt bỗng ửng hồng –– cô không thẹn thùng đâu nhá, chỉ thấy mất mặt quá thôi!
“...” Vẻ mặt Tô Giác chợt đổi, cẩn thận nhìn cô gái, lại thấy thanh niên kia không chút e dè đối diện với mình –– ánh mắt kia đúng là đang tuyên cáo chủ quyền, trong lòng anh ta nổi lên dự cảm xấu, cũng hiểu rõ lúc này không phải thời điểm thích hợp để tò mò, anh ta hít một hơi thật sâu, trả lời lại, “Đúng vậy.”
Tô Nhất ở bên cạnh đang tựa cửa, cười tủm tỉm nhìn mọi thứ, còn Ngôn Tất Hành lại thở dài, yên lặng bật lửa châm điếu thuốc đang ngậm.
Năm người cùng mang tâm sự, cứ thế cùng ngồi quanh bàn, có lẽ vì thế mà bầu không khí có vẻ rất nghiêm túc.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn trái nhìn phải, sao không ai nói chuyện vậy? Vậy để cô bắt đầu đi, cô nắm tay để bên miệng ho nhẹ: “Cái kia, A Giác, anh nói phía Bắc đáp ứng là sao?”
Thấy cô đưa ra vấn đề, Tô Giác gật đầu, bắt đầu nói, “Bọn họ đã biết tất cả chuyện xảy ra hôm nay.”
“Nhanh thật.”
“Đó là đương nhiên.” Thương Bích Lạc quay sang liếc nhìn cô gái một cái, cũng giải thích rõ, “Thành phố W lớn như vậy, có mấy tai mắt của phía Bắc cũng là chuyện thường, huống chi, chúng ta cũng không cố tình phong tỏa tin tức.”
“Chỉ là không phong tỏa thôi sao?” Tô Giác cũng không phải kẻ ngốc, thực tế anh ta rất thông minh, cho nên sau khi chuyện xảy ra không lâu, không cần giải thích anh ta đã liên kết được toàn bộ mọi chuyện, cũng biết cái tay thao túm đằng sau là ai, nhưng cũng chính là vì thế anh ta mới thấy phẫn nộ, cảm xúc này không phải vì cảm thấy bản thân bị lợi dụng, mà là, “Anh làm như vậy, hoàn toàn đẩy Hoàng Tuyền lên nơi đầu sóng ngọn gió, tôi hy vọng anh cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Thương Bích Lạc lại cười khẽ khiến người ta tức chết không đền mạng: “Tôi không thấy chuyện này quan trọng.” Khơi dậy xung đột với Tô Giác là hành động không khôn ngoan, nhưng anh cực kỳ không thích cái giọng điệu tra hỏi này, gọi tên gì đó tạm thời bỏ qua, chẳng qua chỉ là một người ngoài không có quan hệ máu mủ, quen biết hơi lâu mà thôi, lại dám kéo người của anh vào vòng bảo vệ, quay ra chất vấn anh.
Có tư cách sao?
“...” Tên này bị rút não à? Hạ Hoàng Tuyền không chút khách sáo cho ngay một đạp!
Bàn tay đang để trên bàn của Tô Giác nắm chặt thành quyền, anh ta đè cảm xúc xuống, cố giữ bản thân bình tĩnh nói: “Anh biết không? Phía bắc nhờ tôi lấy mẫu máu của Hoàng Tuyền.”
“Máu?” Mắt thấy cái không khí chạm vào là nổ này, Ngôn Tất Hành vội chen ngang vấn đề.
“Ừ.” Tô Nhất gật đầu, “Chính phủ cũng có phòng thí nghiệm bí mật, tình huống thành phố W chắc chắn khiến bọn họ thấy hứng thú.
Vì sao người ở đây lại xuất hiện dị năng? Nguyên nhân gì khiến tỉ lệ thức tỉnh dị năng cực thấp? Sau khi xuất hiện dị năng, gen trong cơ thể sẽ biến đổi thế nào? Tất cả còn đợi nghiên cứu, nhưng mà đối với nhà nghiên cứu mà nói, tiểu Hoàng Tuyền như này mới là bảo vật trong các bảo vật nha ~”
“...Xin đừng ví von tôi như chim quý hiếm thế được không?” Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa cánh tay, quái chết đi được.
Lúc này, Thương Bích Lạc lại nói tiếp: “Anh đồng ý cho?”
Tô Giác lập tức phủ định: “Đương nhiên là không.” Bản thân cũng là người nghiên cứu, anh đương nhiên biết ý nghĩa của việc cho máu là gì.
“Vậy còn lo cái gì?” Thương Bích Lạc hỏi ngược lại, “Dù tay phía Bắc có dài cũng không duỗi tới cạnh chúng ta được.” Ngoại trừ người đáng tin, ai có thể lấy được máu của cô?
Bị cái hành động chết cũng không hối cải của đối phương chọc giận, Tô Giác vỗ bàn đứng bật dậy: “Nếu không phải anh hành động, Hoàng Tuyền căn bản không gặp chuyện nguy hiểm như vậy.”
“Chắc không?” Biểu cảm Thương Bích Lạc không đổi, nhưng lại dùng ánh mắt thể hiện đầy đủ rằng mình không cho là đúng, “Anh cho là giấu được? Dù hôm nay Hoàng Tuyền không kích phát dị năng, thì sớm hay muộn cũng có ngày kích phát, chẳng lẽ anh muốn nhốt cô ấy trong nhà?” Nếu làm được thì anh đã sớm làm, còn ai có thể nhìn hay chạm vào cô đây? Huống chi, nếu thật sự nhốt cô lại, chỉ e khó nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô...Không, căn bản sẽ bị căm ghét mới đúng nhỉ? Cho nên chưa tới mức hết cách, anh tuyệt đối sẽ không chọn cách này.
“Tôi không thấy anh làm vậy thì tốt chỗ nào.”
“Tôi cũng không cần phải giải thích với anh.” Thương Bích Lạc lại nhắc lại câu này thêm lần nữa, rồi nói tiếp, “Tôi chỉ dùng cách của mình để bảo vệ cô ấy.” Âm điệu không cao, giọng nói không lớn, vẻ mặt cũng không quá trang trọng, nhưng mà ý nghĩa thật sự trong câu nói không ai ở đây có thể phủ nhận được.
P/s: truyện này cũng hay mà, hay do mạt thế không hợp gu nên ít người đọc nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...