Công Bộ Thượng Thư Đối Mặt Với Việc Đoạn Tụ
Thật ra, Hoàng đế cũng không muốn uống rượu.
Nhưng mà, lúc nãy, ở yến tiệc, tận mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm có: ai kia vui vẻ nói nói cười cười với mọi người.
Hoàng đế vô duyên vô cớ uống liền mấy chén.
Y cảm thấy hắn cười rất vô duyên.
Lại còn cười với người khác.
Chẳng lẽ hắn không nhận ra rằng gương mặt nghiêm nghị, vô vị của hắn mỗi khi cười sẽ khó coi đến mức độ nào hay sao?
… …
Ngự liễn chậm rãi tiến về phía trước.
Hoàng đế gối đầu lên đùi Công bộ Thượng thư, nửa tỉnh nửa say.
Y lén mở mắt, nhìn trộm ai kia.
Những đường nét xinh đẹp trên gương mặt của Yến Duy, yết hầu nhô cao.
Hoàng đế cảm thấy mất hứng, y nhíu mày, thở dài: “Tại sao ngươi không cười?”.
Công bộ Thượng thư cúi đầu, hắn và Hoàng đế bốn mắt nhìn nhau, im lặng: “…”.
Hoàng đế cảm thấy mất hứng, y nhíu mày: “Mau cười với trẫm một cái đi”.
Công bộ Thượng thư đành phải xoa xoa đôi mắt của Hoàng đế, giúp y nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ: “…”.
Hoàng đế gạt tay Yến Duy ra, mất hứng: “Ngươi che mắt trẫm làm gì? Mau cười với trẫm một cái đi, nếu ngươi không cười, trẫm sẽ không cho ngươi che mắt”.
Công bộ Thượng thư nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, việc Hoàng đế uống say sẽ ngây thơ như một tiểu hài tử, Yến Duy đã biết từ trước.
Nhưng mà, chỉ có đêm đó là y phạm phải sai lầm.
Hoàng đế nắm tay Yến Duy, sau đó, y cọ tay của hắn vào hai gò má nóng hổi của mình, lúc này, ánh mắt của Hoàng đế mơ màng: “Yến Duy… trẫm bệnh rồi…”.
Công bộ Thượng thư vội vàng rút tay lại.
Hoàng đế lại nắm tay Yến Duy, y thở dài: “Mặt nóng lắm, đầu lại đau nữa…”.
Công bộ Thượng thư: “Ngươi say rồi, ngủ một giấc đi, lúc thức dậy sẽ không sao nữa”.
Hoàng đế tủi thân, y nhíu mày: “Ngủ không được, mỗi đêm, mỗi đêm, không có đêm nào là ngủ được cả, mỗi lần nhớ đến ngươi lại phiền muộn, sau đó thì không ngủ được…”.
Công bộ Thượng thư: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...