Tối đen đường cao tốc, vài lượng xe xé tan màn đêm như những tia chớp xét qua lao vun vút về phía bóng tối đen thẳm. Đêm không sâu nhưng bởi cơn mưa lạnh buông xuống khiến cho con đường cao tốc nơi ngoại ô này càng thêm âm trầm hiu quạnh. Mưa rơi mù mịt đánh lên cửa sổ xe lưu lại từng vệt nước mờ ảo. Tiếng mưa rơi dường như át cả tiếng động cơ xe đang điên cuồng gào thét trên đường.
Akito đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi như tên bắn nhưng thủy chung không có cách nào cắt đuôi những chiếc xe bám theo phía sau. Hai lượng BMW đen bóng ẩn mình trong màn đêm, cửa sổ xe có một bóng người cầm súng không ngừng nhả đạn.
“Cúi đầu”
Akito nhìn gương chiếu hậu đồng thời hô lên. Ngồi bên cạnh anh, Yue vừa nghe tiếng anh hô thân thể đã theo phản xạ cúi đầu. Chói tai tiếng cửa kính vỡ tan, viên đạn găm vào cửa kính ngay bên cạnh cô. Yue quay đầu nhìn hai chiếc xe phía sau, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Trong bóng đêm sâu thẳm, bóng dáng tử thần thoắt ẩn thoắt hiện trong từng ánh chớp sáng nhoáng vừa quỷ dị vừa gai mắt không chịu nổi.
“Mỗi lần trông thấy họ đều chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.”
Yue cười khổ, mà Akito cùng đoán được “họ” ở đây là những ai. Anh lắc đầu. Gặp tử thần sao có thể coi là chuyện tốt cho được.
Lốp xe trúng đạn, Akito không còn cách nào khác chỉ có thể dừng xe lại bên đường chờ cứu viện. Tuy rằng tín hiệu yếu nhưng trước khi hoàn toàn mất đi liên lạc anh đã kịp gửi tin cầu cứu về cho Alice. Hi vọng trước khi trời sáng sẽ có người tới đưa họ về.
Hai lượng BMW cũng dừng lại cách đó không xa, Yue nhíu mày nhìn lên không trung toát ra càng nhiều tử thần cười lạnh.
“Đúng là tự tìm đường chết.”
Akito rút súng, họng súng tối đen ngắm thẳng đầu cô gái mà cướp cò. Cô ta lại lấy tốc độ xét đánh không kịp bưng tai lách người, viên đạn của Akito ghim vào cửa kính xe khiến nó vỡ tan. Bốn cô gái nhanh như quỷ mị tiến nhập bóng đêm phi phác lại đây tấn công họ. Yue ngưng tụ linh lực hiện hoá vũ khí.
Ngoại ô London đường Cao tốc, mưa càng rơi càng lớn và dường như không có khả năng ngưng lại. Gió thổi mạnh cuốn mưa bụi mù mịt, cây cối oằn mình trong gió lốc. Không ai biết giữa thời tiết quỷ dị ấy đang diễn ra cái gì, chỉ thấy chớp loé lên một khắc, bóng người trong đêm nhoáng lên theo sau đó là máu tươi bắn lên tung toé. Mùi máu tươi nồng đậm bị nước mưa gột rửa trong nháy mắt không còn. Một sinh mệnh cứ như vậy rơi vào quên lãng.
Akito nhìn Yue thẳng tay giết người, nội tâm dị thường bình tĩnh. Anh là người nghiêm khắc, trong mắt chứa không nổi một hạt cát, nếu là trước đây anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một sinh mệnh cứ như vậy lụi tàn. Nhưng là mọi quan điểm và chính nghĩa của anh suốt 25 năm qua đã bị Subaru, Bạch Hạo và Yue phá vỡ. Bọn họ là những người đứng ngoài quy luật của thế giới, những vật kia cũng vậy. Chúng là những kẻ xâm nhập, cho nên để duy trì chính nghĩa của thế giới này, bảo hộ những người anh yêu quý, cho dù toàn thân đẫm máu cũng không có việc gì. Nếu Yue phải sống trong địa ngục vậy thì anh sẽ xuống đó cùng cô. Một mình Yue giãy dụa lâu như vậy để thủ hộ một tình yêu vô vọng, anh không thể để cô một mình tiếp tục trên con đường đó nữa.
Một đám tử thần đứng từ trên cao nhìn xuống. Màu đen trường bào, nắm liêm đao âm u nhìn họ. Hương vị của tử vong bao trùm khắp nơi. Yue như tu la địa ngục, không nói không rằng phối hợp với Akito liên tục giết chết đám con rối của Lưu Phi. Thế nhưng Yue không ngờ tới Lưu Phi cư nhiên muốn bắt sống cô và Akito. Giải quyết xong bốn cô gái kia lại không ngờ tới quanh đường cao tốc bọn họ đã bị bao vây từ bao giờ ngoại trừ họ không có người khác nữa. Lưu Phi thiết lập kết giới trên đường cao tốc, hai lượng BMW và 4 cô gái kia làm mồi nhử để đưa họ vào trong.
“Những người này đều là người mẫu được MC mời.”
Yue nhìn những gương mặt quen quen nhíu mày. Bởi vì đã mất đi linh hồn, đồng tử đều tan rã thoạt nhìn không khác gì so với xác chết. Akito ngay từ đầu đã biết họ bị bao vây nhưng anh không có cách nào thoát ra. Súng của anh đã hết đạn từ lâu, đối phó với đám rối gỗ này đều phải đoạt mạng, Yue đưa cho anh vũ khí của cô, còn bản thân thì cướp đoạt liêm đao của tử thần lao vào quần chiến.
Tử thần bị cướp đi lưỡi hái rất là bất đắc dĩ nhưng không có cách đoạt lại. Lưỡi hái tử thần là thần vật, người sống vô pháp nắm giữ chỉ là nếu người đó là Yue sẽ không có vấn đề. Cô là bán thần, đôi mắt tử vong lại là trân bảo của tử giới. Akito mang một nửa thần cách của thần không gian, nói cách khác anh ta chỉ có nhục thể thuộc về phàm nhân, linh hồn chính là một nửa của Thần. Tử thần nhỏ trưởng quản cái chết không có tư cách đi ngăn cản quyết định của họ.
**********************
Tình huống của Akito và Yue nói trắng ra giống như cá chậu chim lồng. Trên người Akito có không ít vết thương, hành động trở ngại rất nhiều. Akito hoàn toàn không nhận ra khi Yue nhìn những vết thương trên người anh ánh mắt của cô đã âm trầm rất nhiều. Yue xiết chặt liêm đao sát ý như thủy triều dâng trào.
Lúc này, một chiếc BMW màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Lưu Phi một thân tây trang khoan thai bước ra. Hắn ra nhìn bốn thiếu nữ mới bị Yue giết chết trên mặt đất khinh thường cười nhạt.
“Phế vật dù biến thành rối cũng vẫn vô dụng như vậy.”
Hắn vừa dứt lời một cước dẫm nát đầu cô gái, chậm rãi đứng trước mặt Yue nhếch mép.
“Đôi mắt của ngươi rất hoàn mỹ. Giống như vực sâu trong cấm địa đã giam cầm ta. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này ta lại có ý niệm hủy diệt nó. Nhưng làm sao bây giờ.....biến ngươi thành rối của ta xem ra có ý nghĩa hơn lấy đi đôi mắt này nhỉ?”
Yue lạnh lùng nhìn Lưu Phi bệnh thần kinh nói chuyện không buồn để ý tới hắn. Muốn biến cô thành rối, làm khó hơn nói nhiều lắm. Cô nhìn xuống thi thể của bốn cô gái nọ, đôi mắt trống rỗng của họ không hiểu sao lại cảm giác được tuyệt vọng cùng bi thương che kín, trong lòng Yue dày thêm một tầng bóng ma. Kẻ đã bán linh hồn cho quỷ dữ vĩnh viễn không thể đồng tình. Bởi vì bọn họ yếu ớt, bởi vì bọn họ tham lam. Cho nên cái giá phải trả bao giờ cũng rất đắt.
Lưu Phi là hung thủ cắn nuốt linh hồn của những người đáng thương này. Bản thân Lưu Phi cũng bị đồng hoá bởi quỷ khí của chính mình. Hắn không có linh hồn, lý trí của hắn còn tại tâm ma trong lòng.
Yue chăm chú nhìn Lưu Phi như thể muốn từ cái túi da bên ngoài thấu thị tâm linh của hắn.
[Hắn ta là hiện thân của Belphegor. Quỷ khí hắn đại diện là.....]
“Lười biếng - Sloth”
Yue lạnh nhạt cắt đứt lời nhắc nhở của tử thần. Thần chết hơi ngạc nhiên nhưng sau đó thu liễm không nói gì nữa. Sau khi phá bỏ phong ấn, cô đột nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện xưa cũ mà phần ký ức đó không thuộc về cô. Cho nên những quỷ khí này đã không còn là một điều bí ẩn nữa.
Lưu Phi nghe được cái tên quen thuộc đã khắc sâu vào ký ức của hắn, nét cười trong mắt thu liễm, ánh mắt nguy hiểm mị lên.
[Làm sao ngươi biết cái tên này? Ngươi là ai]
Yue lười đôi co với hắn, xiết chặt liêm đao giơ lên.
“Muốn biết? Vậy thì ngươi trở lại cấm địa sẽ biết được.”
Lưu Phi nheo mắt tránh thoát lưỡi hái quét qua, hắn phẫn nộ gào thét.
[Bắt lấy chúng.]
Bén nhọn âm thanh vang vọng khắp nơi hoà cùng cuồng phong gào thét phá lệ kinh tủng khiến người ta không rét mà run. Akito cùng Yue sánh vai mà đứng, xung quanh họ tràn ngập người rối, lăm lăm vũ khí hòng bắt cho kỳ được Akito và Yue.
Móng tay Yue trở nên bén nhọn như lưỡi dao, Akito nhìn thoáng qua khẽ lắc đầu. Anh không hi vọng Yue sẽ dùng bàn tay này để trảo anh đâu.
Đám người bị biến thành rối gỗ kia không ngừng hướng về phía hai người. Akito nhíu mày, thân thủ càng nhanh càng tàn nhẫn. Nếu như không biết anh là cảnh sát hẳn ai cũng nghĩ anh là một tên đồ tể. Máu tươi không ngừng bắn lên tung toé. Akito trong lòng không ngừng thôi miên bản thân rằng họ đều đã bị đoạt mất linh hồn. Họ không còn là con người nữa. Tiếp tục trở thành những con rối chỉ biết nghe lệnh ma vật như vậy còn tàn nhẫn hơn cả chết.
“Chết tiệt”
Akito chửi thề một tiếng, đám người rối kia không ngừng tiến tới như thủy triều. Không chặt đầu họ kể cả cắt đứt tứ chi họ vẫn cứ phi phác tới. Một đám cụt chân cụt tay, dầm dề nước mưa cùng máu tươi nhào tới đủ kinh hồn táng đảm hù chết người ta. Đám người rối xôn xao lên, chúng nó không có trí lực, chỉ có thể theo lệnh Lưu Phi mà lao lên. Akito rút kiếm lạnh lùng nhìn hết thảy. Kiếm ảnh nhoáng lên, Akito chịu đựng cổ họng bốc lên từng đợt buồn nôn, anh không nói một lời giơ tay lên. Hơn mười người rối trở thành hồn ma dưới kiếm. Càng nhiều người rối phi phác lên, giống như bi phẫn vì cái chết của đồng bạn, chúng bắt đầu áp sát anh.
Yue cùng Lưu Phi chính diện giao phong, trên người dính không ít vết máu, tóc đen dính sát vào da thịt trắng bệch. Trên tay cầm lưỡi hái tử thần đen nhánh âm trầm tử khí, đôi mắt xanh biếc trong đêm loé ra từng tia tàn nhẫn, thoạt nhìn giống như tu la nơi địa ngục. Thân ảnh Yue nhanh như quỷ mị xẹt qua lao vào tấn công Lưu Phi, hắn cười mỉa né tránh, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy. Hai người rất nhanh liền lao vào quần ẩu, đối phương người đông thế mạnh, còn phải đề phòng bị đánh lén, Akito khó tránh khỏi bối rối.
Tuy rằng càng đánh càng hăng nhưng đầu óc Akito một mảnh trống rỗng, hoàn toàn dựa vào bản năng hành động. Những đợt chém ra đều điên cuồng, lưỡi kiếm được hình thành từ linh lực của Yue dưới ánh chớp lạnh lẽo càng phát ra nặng nề nguy hiểm. Lưu Phi nheo mắt trên cổ tay đã thấy lạnh như băng. Máu cùng cổ tay vung lên rơi xuống vực sâu tối đen. Yue đứng dưới mưa thở dốc, toàn thân đều là nước mưa và máu tươi đầm đìa, đôi mắt cô trống rỗng mờ mịt hư vô. Lưu Phi vô thanh gào lên, không biết là bởi vì phẫn nộ hay là đau đớn. Akito đứng giữa đám người rối, thân ảnh Yue đứng đó đâm mắt anh phát đau. Akito cười khổ, nhiều khi anh có cảm giác mình và Yue xa cách nhau nhiều lắm. Anh không đủ năng lực để bảo hộ cô, mỗi lần gặp chuyện đều là Yue gồng mình lên gánh vác, anh ngay cả góc áo của Yue cũng không chạm tới.
“Akito!!!”
Bên tai là tiếng gió gào rú hoà cùng tiếng thét đầy kinh hãi của Yue. Akito chỉ cảm thấy buồn cười. Anh thế nhưng bất cẩn, bị đẩy xuống vực sâu. Hai tai ù đi bởi tiếng thét gào của gió lốc, nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt che mờ tầm nhìn phía trước. Akito chỉ nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc trong làn nước mịt mờ lao xuống vực sâu cùng anh. Đôi mắt xanh biếc tràn ngập kinh hoàng cùng khổ sở. Akito chợt bừng tỉnh, anh vươn tay đón lấy Yue rơi xuống. Chói loà ánh sáng loé lên nuốt trọn thân ảnh hai người, cho tới khi Lưu Phi phẫn nộ nhìn xuống chỉ còn trông thấy một vực thẳm tối đen, Yue và Akito đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Lưu Phi gầm rú trong đêm, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu tràn ngập căm hận cùng không cam lòng. Lưỡi hái tử thần khiến cho thân thể hắn bị tổn hại, hơn cả là lượng lớn linh hồn hắn thôn tính cũng bị lũ tử thần kia cướp đi. Hắn không thể tiếp tục duy trì lý trí của con người nữa. Lưu Phi điên cuồng giết chết đám người rối có mặt ở đó, mà tử thần cũng hoang mang nhìn nhau. Họ không thể tìm kiếm Akito được, bởi vì hơi thở cùng linh hồn của anh đã biến mất khỏi thế gian này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...