Sau khi Bạch Hạo rời đi Subaru cũng không có lý do gì để ở lại nữa, anh ta nhàn nhạt mở miệng cáo từ
“ Tôi cũng phải đi rồi, việc truy bắt Shittokami đành nhờ vả cậu. Mà báo trước cho cậu một tin không hay, tương lai không chỉ có Shittokami có thể gây hại tới cho Yue và thế giới này nữa mà là toàn bộ ma vật đã trốn thoát dần dần sẽ tập trung lại thế giới này. Thân xác và đôi mắt Yue là thứ mà mọi sinh vật tà ác đều mong muốn chiếm đoạt, hi vọng cậu có đủ khả năng bảo vệ cô gái này. Sau khi an bài thoả đáng cho Bạch Hạo tôi sẽ quay lại đây đón cậu tới những nơi có thể kích phát tiềm lực của cậu. Sẽ rất thống khổ đấy Akito. Cậu...sẽ đi chứ?”
Subaru ánh mắt chợt loé mà qua một tia sáng đỏ, khoé miệng nhếch lên tràn ngập chiến ý khiêu khích. Akito cũng không khách khí mà nhìn thẳng vào mắt anh ta một tia khuất phục cũng không có.
“Mỏi mắt mong chờ.”
Subaru hài lòng rời đi, cho tới bấy giờ Akito mới thở dài một hơi bất đắc dĩ mà nói
“Tỉnh rồi sao? Họ đều đã đi cả rồi.”
Akito vừa dứt lời quả nhiên thấy Yue khẽ động, cô mở mắt, đôi mắt đen thẫm phủ một màn sương mù dày đặc. Nước mắt không tiếng động dâng trào đầy trong khoé mắt lại không chịu rơi xuống giọt nào. Akito thấy thế càng thêm đau lòng. Bởi vì quá mức thương tâm mà không thể dùng lời để diễn tả, nước mắt cũng không thể xoa dịu nỗi đau in hằn trong tâm trí. Akito thậm chí còn cảm nhận được nỗi đau đớn nhạt nhoà ấy lan thẳng vào sâu trong trái tim mình. Cảm giác hít thở không thông này giống như bóng tối nhấn chìm họ vào vực sâu không thấy đáy, muốn giãy dụa cũng không được.
Akito kéo cô vào lòng mặc kệ nước mắt nghẹn ngào của cô thấm ướt áo anh.
“Subaru nhất định sẽ chăm sóc cho Bạch Hạo thật tốt. Anh ta là thần cai quản không gian lại có một chiến thần bên cạnh sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Yue vùi đầu vào lòng anh nức nở. Sự xuất hiện của Bạch Hạo như một cái tát, tát thẳng lên mặt cô. Tát vào trái tim đầy vết xước chưa từng lành lặn của cô suốt từ những ngày ấy. Cô cứ nghĩ rằng anh an an ổn ổn chuyển thế đầu thai, sẽ quên đi mọi ký ức sâu đậm của họ, quên đi khổ đau và bi thương trong quá khứ. Còn cô....cô thủ hộ anh trọn đời trọn kiếp. Tìm kiếm và thủ hộ tất cả những chuyển thế của anh sau này dù rằng trong ký ức họ không có hình bóng của cô. Nhưng tại sao mọi thứ lại trở nên chéo ngoe thế này?! Akito cùng Bạch Hạo tại sao có thể song song cùng tồn tại? Bạch Hạo đã hứa với cô sẽ không thay đổi tương lai mà cô đã thấy trước đó vì cái gì cho đến cuối cùng lại phản bội lòng tin của cô. Tình cảm của họ không thể vượt qua được ranh giới ; cô không thể ngăn cản sự trừng phạt xảy đến với người cô yêu. Đau đớn thế này mình cô gánh lấy là được rồi sao lại đày đoạ tâm linh Bạch Hạo ngần ấy năm nữa?
Hi vọng và những nỗ lực của cô chỉ mong rằng anh có thể hạnh phúc cuối cùng chỉ là một hồi trò cười. Cô như một con ngốc ngây dại ngần ấy năm đến khi ký ức quay về chờ đợi cô sao vẫn là bi thương tuyệt vọng? Cô không hiểu thế nào là tình yêu nhưng đối với Bạch Hạo cô lại quyến luyến không muốn rời xa. Anh như một tia sáng chiếu roi cuộc sống tăm tối nơi địa ngục giam cầm cô. Cô bám lấy anh như bám lấy sợi rơm rạ cứu mạng vậy. Biết rằng sẽ đứt gãy biết rằng sẽ khổ đau mà không thể ngăn nổi trái tim mình, ngăn nổi tình cảm của mình. Ngày Bạch Hạo rời xa, linh hồn cô rơi vào địa ngục một lần nữa. Mà cũng không đúng, linh hồn cô chưa từng một lần rời khỏi vực sâu của địa ngục. Bạch Hạo vì cô mà tình nguyện rơi vào thâm uyên mà thôi. Anh rời bỏ thế giới chính là lúc anh thoát khỏi bóng tối của địa ngục, thoát khỏi đau khổ khi ở bên cô. Yue nghĩ mình có thể yên lặng nhìn Bạch Hạo biến mất nhưng cô đã sai rồi. Cô mất đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời và khi tìm lại được anh anh đã chẳng còn là Bạch Hạo khi xưa nữa. Lý trí là thế nhưng tại sao cô vẫn ngăn không được trái tim mình đập vì Bạch Hạo một Bạch Hạo không giống trong ký ức cô?
Akito..... Em phải làm sao đây? Bạch Hạo là chấp niệm của cả đời em. Em đã từng thề với chính linh hồn của mình sẽ tìm lại anh ấy, đem trái tim mình dâng hiến vì người em yêu. Nhưng cho đến bây giờ ngoại trừ đau đớn do người ấy tạo ra đồng thời còn có hình bóng của anh trong đó. Tình cảm của em dành cho Bạch Hạo đã thay đổi nhưng em không thể không tuân theo lý trí và lời thề của mình. Anh là chuyển kiếp của Bạch Hạo nhưng cũng không phải là anh ấy. Mà em đã chẳng thể rời xa được anh nữa, như vậy có công bằng không? Công bằng cho niềm hối tiếc của Bạch Hạo, công bằng với sự hi sinh thầm lặng của Subaru, công bằng cho tình cảm của anh và công bằng cho cả linh hồn em nữa?
Em nên lựa chọn thế nào đây? Sống với em của quá khứ cố chấp với một bóng hình hay buông tha tất cả chấp niệm của bản thân mình đổi lại sự tĩnh lặng an yên bên vòng tay anh?
Akito thở dài đưa tay lau sạch nước mắt của cô khẽ nói
“Trông em giống hệt một con mèo hoa vậy. Đừng khóc nữa Bạch Hạo rồi sẽ ổn thôi. Là người ai cũng sẽ đổi thay, tình cảm khi xưa đã trở thành bóng ma trong lòng anh ta, sẽ in hằn mãi mãi nhưng có Subaru ở đó Bạch Hạo rồi cũng dần dẫn buông tha chấp niệm của mình. Anh ta sẽ sống một cuộc đời mới, thoát ra khỏi quá khứ. Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc tốt đẹp.”
Yue cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ bên gò má, cô ngước mắt lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt đen như nước hồ sâu thẳm tim cô bỗng rung lên một nhịp. Màu đen trong mắt Bạch Hạo tràn ngập quyến luyến cùng đau thương bóp nghẹt trái tim cô. Mà đôi mắt Akito vẫn màu đen ấy lại khiến cô cảm thấy an lòng. Đôi mắt này lạnh băng khi nhìn kẻ thù, quyết tuyệt khi đối đầu với tội phạm, nghiêm túc khi làm việc, tràn ngập vẻ xa cách nhưng cô biết rõ nó ấm áp và dịu dàng tới nhường nào.
Akito cúi đầu khẽ hôn lên khoé mắt cô
“Anh đã hứa với Bạch Hạo sẽ ở bên em, cho dù lời hứa năm đó anh ta vĩnh viễn không thể thực hiện được nữa anh sẽ thay anh ta hoàn thành nó với tư cách là Hattori Akito.
Bạch Hạo không muốn em đau lòng cho nên anh ta không thể ra mặt. Để anh ta biết thực ra em là người rõ ràng nhất từ đầu tới đuôi anh ta sẽ hối hận lắm. Bạch Hạo lựa chọn buông tha quá khứ và Subaru cũng hết lòng vì anh ta cho nên Bạch Hạo nhất định sẽ tìm được lối thoát cho bản thân mình. Sống mãi trong quá khứ đã qua cả em và anh ta đều đã đau khổ quá nhiều rồi. Chúng ta....quên hết đi có được không?”
Yue siết chặt lưng anh không nói gì. Bọn họ cứ như vậy trầm mặc trong ánh đỏ của hoàng hôn lạc nhật. Ánh chiều tà hắt vào cửa sổ, tuyết trắng giường lớn nhiễm lên một mạt ấm áp. Cả căn phòng thanh lãnh u tịch trở nên nhu hoà rất nhiều. Akito vẫn giữ nguyên tư thế đó ôm Yue, sống lưng thẳng tắp tràn ngập kiên nghị, ánh mắt nhìn cô nhu tình như nước hồ xuân phảng phất chạm được tới linh hồn anh.
Còn Yue đã oa ở trong lòng anh, gối đầu lên đùi anh, hai tay siết chặt thắt lưng Akito như thể sợ anh sẽ rời xa cô bất cứ lúc nào. Hai mi mắt còn vương lệ khép chặt, khẽ run rẩy theo từng nhịp hô hấp như những cánh bướm rung động trong gió. Môi mỏng bởi vì suy yếu có phần trắng bệch và khô khốc, Akito không chút nghĩ ngợi cúi xuống khẽ hôn lên.
Anh hiểu được cả cô, Bạch Hạo và anh đều đã rơi vào vòng xoáy của sự trừng phạt, giống như cánh bướm mắc vào bẫy của nhện đen giãy dụa chỉ càng lún sâu không có cách trốn thoát chỉ có thể chờ đợi vào tương lai mù mịt phía trước. Nhưng có lẽ mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bạch Hạo sẽ hạnh phúc khi có Subaru ở bên, còn Anh sẽ ở bên Yue cho tới khi sinh mệnh anh kết thúc. Nếu năm xưa Yue vì Bạch Hạo nguyền rủa lên chính linh hồn mình. Vậy thì bây giờ anh cũng thề với chính linh hồn anh, linh hồn thuộc về Akito Hattori này, anh sẽ ở bên cô mãi mãi, cho tới khi sinh mệnh anh chung kết. Cho tới khi Yue rời bỏ anh.
Tình yêu của Yue và Bạch Hạo mờ ảo như phù du chốn dương gian, sớm nở sớm tàn để lại bao tiếc nuối cùng thương đau. Bạch Hạo sống để trả giá, Yue tồn tại để nhận lấy trừng phạt. Subaru tới để thủ hộ và Akito xuất hiện để cứu vớt. Sự họp mặt của họ trên thời không này hôm nay đều đã được một lực lượng vô hình sắp xếp sẵn, giống như những con rối của vận mệnh tàn khốc tương lai của họ bị phủ lên một màu u tối nhìn không thấy, sờ không được, cảm thụ không tới. Nhưng mà cả Akito, Yue, Subaru và Bạch Hạo đều lựa chọn tin tưởng.
Tin tưởng rằng họ đều sẽ tìm được hạnh phúc chân chính. Tin tưởng rằng vòng xoáy của vận mệnh sẽ từ bọn họ tới kết thúc.
Tương lai ai nói rằng không thể thay đổi? Nếu như quá khứ đã chệch hướng vậy thì tương lai đã biết chỉ là một giấc mộng phù du. Là mộng thì sẽ có lúc tỉnh lại, tỉnh rồi cơn ác mộng đó sẽ tan biến vào hư vô, chìm vào quên lãng. Chờ đợi họ sẽ là hạnh phúc cùng an yên.
- Kết thúc vụ án vở nhạc kịch đẫm máu. -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...