Không giống như Tô Lục sau khi xong đại học thì trở nên “sa đọa” (theo đánh giá của bạn bè thân thiết), sau năm Diệp Huyên được “tỉnh ngộ” ấy, đã trực tiếp buông bỏ việc học tập, nhiều năm tự mày mò, cuối cùng trở thành một “chủ cửa hàng trên mạng” quang vinh. Đứa nhỏ này vốn được nữ thần may mắn chiếu cố, cho nên việc làm ăn cũng vô cùng tốt, điểm ấy thật khiến cho người ta ghen tỵ, nhưng đồng thời, tiền kiếm được mỗi tháng ngoại trừ đóng tiền thuê nhà, tiền dùng cho sinh hoạt cơ bản và tài chính cần phải quay vòng hàng tháng thì, toàn bộ đều được cô đem đi quyên góp từ thiện.
Cho nên Diệp cô nương này có thể nói là một “quỷ nghèo” tiêu chuẩn, gian phòng thuê lại cũng là phía ngoài cùng của khu trọ, cách đường quốc lộ gần nhất, bình thường tương đối ầm ĩ, tiền thuê cũng khá là tiện nghi, nhưng hiện tại xem ra không hẳn là chuyện xấu —— vô số tang thi đang chậm chạp đi lại trên hành lang của khu trọ, càng ở bên trong, thì càng khó chạy thoát.
Tuy rằng ở bên trong Tô Lục vẫn có thể đi ra, nhưng tang thi cũng không phải vàng bạc, càng nhìn nhiều sẽ càng cảm thấy ghê tởm.
Dọc đường đi, một người một hồn đều im lặng.
Cho đến tận khi Tô Lục đi ra khỏi khu trọ, mới nghe được trong lòng truyền đến như vậy một câu: “Cám ơn cô, khiến cô thêm phiền toái rồi.”
“Biết là tốt.” Tô cô nương vẫn không khách khí chút nào.
Diệp Huyên: “…” Loại thời điểm như thế này chẳng phải nên nói “không có gì” sao?
Có lẽ là vì cảm xúc 囧 của Diệp Huyên quá mãnh liệt, cho nên nháy mắt Tô Lục có thể cảm nhận được ý nghĩ của đối phương, lên tiếng nói: “Bởi vì quả thật cô cho tôi thêm phiền toái.” Bản thân có thể hoàn toàn lặng yên rút lui, tuy rằng cô không sợ hãi những kẻ đó, nhưng lại rất chán ghét giao tiếp với bọn họ —— nếu Tô Lục có thân thủ lợi hại như em họ Hạ* thì cô không cần lo lắng trực tiếp ra tay trừng trị, nhưng đáng tiếc, cô không có, cho nên phải suy nghĩ rất nhiều, điều này khiến cho cô đau đầu.
*Em họ Hạ: Đây là nhân vật Hạ Hoàng Tuyền trong truyện ‘Cõng boss đến hạn cuối’ của tác giả. Theo như quan hệ thì là em gái họ của Tô Lục.
“Bọn họ… sau này sẽ thế nào?”
“Ai biết được.” Tô Lục tỏ vẻ không muốn thảo luận vấn đề này, có lẽ sau khi ăn hết thức ăn bọn họ sẽ mạo hiểm ra khỏi tòa nhà, cũng có lẽ trước đó đã tự giết lẫn nhau, hoặc có lẽ có thể tìm đến một vị anh hùng cứu mạng nào đó… khả năng có ngàn vạn loại, nhưng vô luận là loại nào, đều không có quan hệ với hai người.
“Tiếp theo, chúng ta đi đâu?”
“Đi một chút xem đã.” Tô Lục trả lời nói, “Mang trong mình dị năng như thế, cũng coi như cá gặp nước trong thế giới này, đi nơi nào đều không quan trọng.” Không cần phải nghi ngờ, tang thi đã không còn gây nên uy hiếp với Diệp Huyên nữa, nguy hiểm thực sự chính là con người. Nghĩ đến đây, Tô Lục có chút rối rắm, thân thể này thật sự là quá yếu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tham lam quá cũng không phải chuyện tốt, giống như cô bé tên “Tiểu Vũ” ở thế giới lần trước đã nói —— cái gì cũng muốn, đến cuối cùng có thể không còn gì cả.
“Nếu…” Diệp Huyên dừng một chút, mới nói tiếp: “Gặp được người cần giúp đỡ, cô có thể ra tay cứu giúp không?”
“Cái đó phải xem tình huống.”
“Xem tình huống?”
“Ý là, cô đừng hy vọng tôi sẽ đào máu thịt trên người mình ra mà đắp lên người kẻ khác, bởi vì như thế là hoàn toàn vô dụng.” Chuyện này vừa nãy cô đã hỏi thăm dép xỏ ngón, nguyên nhân khá là phức tạp, nói ngắn gọn chính là: Thứ nhất, cô không thể chữa khỏi cho người bị lây nhiễm vi-rút; thứ hai, trong máu thịt của Diệp Huyên dường như không chứa năng lượng phóng xạ kia, cho nên thân thể này đối với tang thi mà nói vẫn là bữa ăn ngon, bởi vậy dùng thân thể để bảo vệ người khác là chuyện không có khả năng; cuối cùng, người đã bị cắn cho dù nhận được phóng xạ từ cô, cũng vẫn sẽ biến thành tang thi.
Tóm lại, đại khái bởi vì “dòng lũ Vị Diện” tiếp xúc trực tiếp với Diệp Huyên, cho nên loại phúc lợi trái ý trời này chỉ duy nhất cô ấy có thể được hưởng. Cho dù thế nào, chuyện này vẫn phải nói cho rõ ràng, ai biết được sau khi cô rời đi em gái Diệp Huyên này có thể làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không.
“…”
Tô Lục dừng bước lại, nguyên nhân không gì khác, bởi vì trước cửa cửa hàng chuyên bán dụng cụ thể thao có dấu vết tang thi bị xử lý, người đi ra ngoài kiếm ăn luôn tránh không chạm mặt tang thi, nếu có thể, cô cũng không muốn chạm mặt đối phương. Nhưng rất nhanh, Tô Lục phát hiện ra đám tang thi này đã hoàn toàn mất đi khả năng sống, toàn bộ xương gáy bị chém đứt một cách gọn gàng, một số ít trên trán có dấu vết bị bắn thủng.
Điều này có nghĩa là đối phương ít nhất có đến hai người, hơn nữa rất mạnh, sức lực và độ chính xác đều đạt tới trình độ khiến cho người ta sợ hãi.
Người dị năng?
Hay vẫn là loại hình công kích?
Tô Lục quan sát dấu vết để lại, cửa tiệm này cũng là một trong số những mục tiêu của cô, nhưng hiện tại cô quyết định tạm thời tránh lui.
Sau khi nhìn quanh trái phải, Tô Lục nhanh chóng chui vào một cửa hàng nội y, dưới tình huống bình thường, chỗ đó hẳn là không có người vào.
Đương nhiên, sau khi tiến vào, Tô Lục cũng không nhàn rỗi, cô khéo léo tránh đi đám tang thi, trực tiếp đi tới bên cạnh kệ hàng, hỏi: “Cô thích màu nào?”
Diệp Huyên: “…” Sau khi im lặng một lúc, mới gian nan mở miệng, “Hiện, hiện tại là thời điểm suy nghĩ chuyện này sao?”
“Không thì sao? Không được vệ sinh sẽ rất dễ nhiễm bệnh.” Tô Lục bình tĩnh giải thích, “Thuốc còn khó tìm hơn thứ này nhiều.”
“…”
Cuối cùng, Tô Lục dựa theo yêu thích của bản thân nhét một đống “đồ dùng cho nửa người dưới” vào trong balô, nửa trên nàng quyết định bỏ qua, cũng không phải quá cần thiết. Vừa rồi trong lúc chọn đồ, Tô Lục đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau khi chọn đồ xong cô đi vòng quanh cửa tiệm tìm kiếm một vòng, quả nhiên ở trong phòng công chức tìm thấy một hộp thuốc nhỏ xin xắn, ở nơi có phụ nữ, rất dễ tìm thấy những loại đồ vật hữu hiệu này.
Tô Lục hài lòng cúi người xuống, mở hòm thuốc muốn đem dược phẩm bên trong chuyển vào trong balô của mình, đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ——
“Cô còn có thể rảnh rỗi tìm đồ vật cơ đấy.”
“!!!” Dường như là theo bản năng, Tô Lục cầm lấy hòm thuốc không quay đầu lại ném về phía sau, ngay sau đó, đứng lên chạy ra ngoài.
Giây tiếp theo, tất cả bụi bặm lắng xuống.
Nguyên nhân không gì khác, một thanh niên tuấn lãng trong tay cầm cung nỏ đang đứng chặn phía trước cô, trên lưng hắn đeo một chiếc balô leo núi lớn, chỉ là đùi phải hình như bị thương, ở bắp chân mơ hồ có vết máu, xem ra bên trong hắn đã dùng thứ gì đó quấn lại. Nhưng dù vậy, biểu tình của hắn vẫn bình tĩnh như trước, thứ vũ khí cầm trong tay đang chỉ vào Tô Lục cũng không chút run rẩy.
Đúng lúc này, Tô Lục có cảm giác cổ chợt lạnh.
Khóe mắt liếc nhìn vào tấm kính ở bên cạnh, cô có thể tìn thấy rõ ràng, một thanh niên trên lưng đeo cùng kiểu balô với người phía trước, đang cười xấu xa đem thanh đao không biết đã giết bao nhiêu tang thi gác lên trên gáy của cô, mà một tay còn lại của hắn, vững vàng nhấc cái hòm thuốc cô vừa ném đi.
Cường đạo!
Tuy rằng trong lòng oán thầm như thế, nhưng trên mặt Tô Lục không biểu hiện ra bất cứ biểu tình phẫn nộ nào, tính mạng đang ở trên tay đối phương, tức giận mắng chửi thì có lợi gì? Mà ngược lại, cô làm bộ như “lúc này mới phản ứng lại được”, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi nhìn thanh niên cầm cung nỏ trước mắt —— trực giác của con gái nói cho Tô Lục biết, người này so với kẻ đang gác đao lên cổ cô dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Tôi, tôi chỉ đến tìm nội y mà thôi, cái rương này là trong lúc vô ý tìm thấy…” Tô Lục cố ý nói lắp bắp, “Kia, đồ vật các anh cần thì cứ cầm lấy, xin đừng giết tôi!” Nói xong một câu cuối cùng, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, đôi mắt phiếm hồng, cắn môi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nữ nhân yếu đuối luôn dễ dàng khơi lên sự đồng tình của người khác.
Nếu vừa rồi không có trực tiếp giết cô, như vậy vẫn có khả năng trao đổi, điều kiện tiên quyết là bọn hắn không ôm ý tưởng nào ác liệt hơn chuyện giết chết cô, như vậy giả bộ yếu đuối không chỉ vô dụng mà còn chẳng khác gì “lửa cháy đổ thêm dầu”. Nhưng, người phía sau cô tạm thời chưa nói đến, mà Tô Lục có cảm giác thanh niên cầm cung nỏ thoạt nhìn không giống người xấu, cho nên vẫn lựa chọn thực hiện như vậy.
“Dụ Ngôn…” Thanh niên cung nỏ quả nhiên mở miệng , “Buông đao đi.”
Thanh niên cầm đao nhún vai một cái, kéo đao xuống, đồng thời cầm lấy balô trên lưng Tô Lục, coi như lẽ đương nhiên nắm trong tay mình.
Cường đạo!
Tô Lục lần nữa tức giận mắng ở trong lòng, nhưng vì duy trì hình tượng “yếu đuối” của bản thân, cô rất thuận theo không biểu hiện ra bất cứ phản kháng nào.
Rất nhanh sau đó, cô bị người ta không chút khách khí đạp vào mông.
“Vứt cây gậy bỏ đi đó đi, hai tay đưa qua ôm đầu, ngồi xổm sang một bên, nếu dám lộn xộn chút nào đừng trách ta không khách khí.”
Trong lòng Tô Lục bắn ra lửa giận, cô hận! Vì sao mình không có võ công như em họ Hạ, nếu không đã trực tiếp đem hai tên khốn khiếp này làm thịt rồi! Cô cắn răng, nhẫn nhịn, vứt bỏ trường thương tự chế, ôm đầu ngồi xổm sang một bên.
Thấy cô thuận theo như vậy, thanh niên cung nỏ cũng buông tay, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí trong tay. Tô Lục biết, chỉ cần hắn đồng ý, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị bắn thành nhím, cho nên không dám lộn xộn, chết như thế thật sự rất oan.
Thanh niên cầm đao tên Dụ Ngôn nhìn cô gái đáng thương ngồi xổm một bên, không hề đồng tình mà còn cười nhạo, đá chiếc ghế tựa ở bên cạnh ra xa: “Ngồi đi.”
Thanh niên cung nỏ ngồi xuống.
Sau đó, Dụ Ngôn cầm theo vũ khí và hai chiến lợi phẩm vừa cướp đoạt được đi tới bên người đồng bọn, quỳ một chân xuống, xắn một bên ống quần của thanh niên cầm cung lên. Khi làm động tác này, hắn rất tự nhiên đem tất cả mọi thứ ném sang bên cạnh —— bao gồm vũ khí, cũng không chút để ý nào quay lưng về phía Tô Lục. Không thể nghi ngờ rằng hắn rất tín nhiệm đồng bọn của mình, cho dù hắn bị thương, nhưng chỉ cần còn giữ một bàn tay, thì đồng bọn của hắn vẫn đáng tin hơn bất cứ người nào trên thế giới.
“Vận may của tiểu tử ngươi không tệ.” So với bằng hữu, lời nói của Dụ Ngôn rõ ràng hơn nhiều, “Thuốc nước, băng vải còn có thuốc viên, thứ gì cũng không thiếu.” Khi nói chuyện, động tác trên tay hắn thuần thục mà nhanh chóng, “À, không đúng, phải nói là vận khí của cô ta quá tệ.” Thanh niên quay đầu nhìn về phía Tô Lục, nở nụ cười xấu xa, “Biết ta làm sao phát hiện ra cô không?”
Tô Lục lắc lắc đầu.
Đây cũng là điểm cô cảm thấy hiếu kỳ, rõ ràng đã tránh được, vì sao còn có thể bị phát hiện?
“Lần sau nhớ kỹ, muốn mang thức ăn theo bên người, mang chút lương khô như bánh quy, mỳ ăn liền là được rồi, tuyệt đối đừng mang theo cánh gà rán.” Hắn vừa nói, vừa thản nhiên mở balô của Tô Lục, sau khi liên tiếp cầm ra một đống quần lót màu sắc rực rỡ, rất là khó chịu đem nó sang một bên, sau đó lấy ra hai chiếc cánh gà đã được gói kỹ, một bọc đưa cho bạn tốt, sau khi bị cự tuyệt, thì trực tiếp nhét cả hai bọc vào trong túi áo, “Rất dễ ngửi được mùi.”
Tô Lục: “…”
Cô thật sự là 囧 囧, vì hành động cũng vì lời nói của tên gia hỏa này.
Trong túi của cô ngoại trừ chocolate, bánh bích quy và mì ăn liền cũng thật sự chỉ có hai cái cánh gà này! Nhưng đã bị cô nhét đến tận cuối cùng, rốt cuộc hắn có cái mũi thế nào? Hắn là chó săn sao?!
“Cố Thích, ảo giác đúng không? Sao ta lại có cảm giác ánh mắt của em gái này nhìn ta khinh bỉ như thế? Trực tiếp giết có được không?”
Tô Lục: “…” Một ngụ ngôn, một chuyện cũ*, hai kẻ này đến tột cùng là ai?
*Dụ Ngôn và Cố Thích dịch ra là truyện ngụ ngôn và chuyện xưa.
Cố Thích: “…” Hắn thở dài, nhìn về phía Tô Lục, “Ngoại trừ thuốc, những thứ khác chúng ta đều sẽ trả lại. Có điều, rất xin lỗi, trước khi chúng ta rời đi, không thể thả cô được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...