Còn Tựa Âm Thanh Trong Cơn Say Năm Ấy


EDITOR: GOBLIN

Bôn ba vất vả cả hành trình.
Lúc đi là đầu hạ, một đường hướng ra bắc, khí hậu mỗi lúc một mát mẻ, giảm không ít nổi khổ đường dài.

Thời tiết thế này rất thích hợp với thể trạng của Sở Tỷ, cộng thêm không có chuyện lùm xùm quấn thân, tâm trạng thả lỏng, giấc ngủ so với bình thường càng thêm an nhiên.
Thời điểm Sở Tỷ tỉnh lại, cảm giác bên người nóng hầm hập, hắn nhập nhèm mở mắt, phát hiện chính mình không biết thế nào lại rút vào lòng Tô Hách Ba Khổng ngủ ngon lành.
Hắn không quen tiếp xúc thân cận với người ngoài, vội vàng muốn muốn kéo giãn khoảng cách với Tô Hách Ba Khổng, nhưng hắn nào biết Tô Hách Ba Khổng đã tỉnh từ lâu, chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn mà thôi.
“Hôm nay sẽ đến Hoàng Đô.” Tô Hách Ba Khổng nhìn hắn ngồi dậy, trong lòng nhất thời cảm thấy thật vắng vẻ, “Ngươi có muốn tham quan Hoàng Đô một chút không?”
Thái độ của hắn dành cho Tô Hách Ba Khổng rất vi diệu, một thời đối địch khiến hắn không thể thản nhiên đối mặt y, nhưng chuyện Thiệu Cảnh làm hắn đau thấu tim, theo Tô Hách Ba Khổng rời đi, ngoại trừ giao kèo, còn có tư tưởng ‘chẳng còn gì để mất’.

Thế nhưng thật sự đến Hoàng Đô Tác-ta rồi, Sở Tỷ mới muộn màng lo sợ — cuộc sống hắn sau này sẽ thế nào đây?
Thấy Sở Tỷ im lặng không đáp, vốn đã có dự định riêng Tô Hách Ba Khổng cũng không truy hỏi, hạ lệnh: “Hồi cung.”
Hoàng cung nhiều ngày trống trải, rốt cuộc chờ được chủ nhân của nó.

Sở Tỷ từng tưởng tượng vô số lần cảnh ngộ bản thân sau khi đến Tác-ta — an lành, chật vật, khắc nghiệt, rẻ rúng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh hiện tại.
Tô Hách Ba Khổng vừa hồi cung liền ngựa không ngừng vó chạy đi nghị sự, thời gian rời Tác-ta không ngắn, sự vụ đã chất chồng như núi.
Về phần Sở Tỷ thì được hạ nhân cung kính mởi đến một cung điện yên tĩnh nghĩ ngơi, điều làm Sở Tỷ kinh ngạc là, kiến trúc tòa cung điện này giống hệt như cung điện Đại Thiệu vậy.
“Nơi này là...” Sở Tỷ như con mèo tò mò, không nhịn được hỏi.
Cung nhân dẫn đường giải thích: “Đây là cung điện Đại Vương mới cho xây dựng, nhóm dân công làm ngày làm đêm, gấp rút non nửa năm cuối cùng cũng hoàn thành, ngài vừa đến Vương liền ban cung điện này cho ngài, thật sự là vinh quang vô thượng đấy ạ.” Giọng điệu không giấu được hâm mộ.
Trái tim vốn tĩnh lặng không gợn sóng của Sở Tỷ, chẳng hiểu vì sao chợt thổn thức.
Hắn kiềm lòng không đặng ngẩng đầu ngước nhìn cung vũ vừa điệu thấp lại vô cùng sang quý, nó cứ sừng sững đứng đó, như một chân tướng vô cùng sống động.
Thời điểm Tô Hách Ba Khổng bước vào tẩm cung của Sở Tỷ đã là chuyện của năm ngày sau.
Nhóm cung nhân dồn dập hành lễ, kế đó theo lệnh của Tô Hách Ba Khổng lui ra ngoài.
Theo cửa điện đóng lại, Tô Hách Ba Khổng vốn đứng ngược sáng mà chỉ có thể thấy thân hình cao to vạm vỡ của y, nay hiện rõ trước mắt Sở Tỷ.
Sở Tỷ bất an đứng dậy.
“Ngươi...”
“Ngươi ngồi đi.” Vừa mở miệng đã bị Tô Hách Ba Khổng cướp lời, hắn đành phải nghe lời ngồi xuống.
“Gần đây bận quá không đến thăm ngươi được.” Tô Hách Ba Khổng nhìn Sở Tỷ, đáy mắt ngập tràn dịu dàng, “Đã quen chưa?”
“Tốt lắm.” Sở Tỷ gật đầu, sao có thể không quen chứ, Thiệu ngữ quen thuộc, món ăn quen thuộc cùng trang phục Thiệu Quốc, ngay cả lão quản gia hầu cận hai mươi năm qua hiện tại cũng bên cạnh, mỗi ngày trôi qua bình thản, tựa như khoảng thời gian cởi giáp về quê năm đó.

“Sở Tỷ.” Tô Hách Ba Khổng ngồi xuống cạnh Sở Tỷ, ham muốn trần trụi trong mắt.
Tô Hách Ba Khổng chẳng phải thánh nhân, đương nhiên nảy sinh dục vọng với người mình thích.

Ngặt nỗi Sở Tỷ rất kiêng dè y, nếu không có đêm bá vương ngạnh thượng cung kia, chỉ sợ ngày tháng sau này phải nhẫn nhịn dài dài.
“Tô....” Sở Tỷ vốn định gọi tên y như thường ngày, nhưng nhanh chóng không thích hợp, vội sửa miệng, “Vương, cảm tạ ngài vì tất cả, tại hạ thật sự rất cảm kích.”
Tô Hách Ba Khổng cau mày: “Cần gì gọi ta xa lạ như thế, những lúc riêng tư thế này gọi tên ta được rồi.”
Đoạn, y lại nói tiếp: “Sở Tỷ ơi Sở Tỷ, ta vì sao làm vậy, người mang trái tim thất xảo linh lung như ngươi, phải biết rõ chứ.”
Hắn biết chứ! Làm sao có thể không biết đây! Ngày đầu tiên gặp lại, hắn đã linh cảm bản thân chẳng thể nào thoát khỏi người đàn ông này rồi! Thật vậy, sau tất cả hắn vẫn mãi nằm trong tay người này, hơn nữa còn là “cam tâm tình nguyện”.
Mặc cho trong lòng cuộn trào dậy sóng, ngoài mặt Sở Tỷ vẫn vờ bình tĩnh, “Ta....!hiểu.”
Tô Hách Ba Khổng thở dài, “Ngươi không hiểu.”
“Sao cơ....”
“Thôi bỏ đi, tương lai còn dài.” Tô Hách Ba Khổng buông một câu không đầu không đuôi, chuyển đề tài, “Tối nay dùng bữa cùng ta được không?”
Sở Tỷ gật đầu.
Bữa cơm này Sở Tỷ ăn chẳng rõ vị, Tô Hách Ba Khổng thấy vậy cũng chỉ ăn qua quýt rồi để hạ nhân dọn chén đũa.

“Qua đây.” Tô Hách Ba Khổng vươn tay, Sở Tỷ lưỡng lự vài giây, siết tay đi tới.
Đã đến đây rồi, hắn không có quyền lợi gì nữa.
Tô Hách Ba Khổng nắm tay hắn đi qua mấy đường hành lang uốn khúc, Sở Tỷ phát hiện xa xa có sương mù lan tỏa, theo khoảng cách càng gần, mới vỡ lẽ hóa ra sâu trong tẩm điện của mình lại có một suối nước nóng thiên nhiên.
“Đây là...” Sở Tỷ kinh ngạc hỏi.
“Lúc trước vô tình phát hiện nguồn suối nước nóng ở đây, nên quyết định xây Tỷ Thủy Uyển nơi này.” Tỷ Thủy Uyển chính là tên cung điện hiện tại Sở Tỷ ở.
“Cơ địa ngươi sợ lạnh, thường xuyên ngâm nước nóng mới tốt cho cơ thể.” Tô Hách Ba Khổng nói rồi kéo Sở Tỷ bước lên bệ đá.
Nơi này đã được nhân công tu sửa, những tảng đá xung quanh suối đều bóng loáng bằng phẳng, thậm chí còn đục thành một chiếc giường đá vô cùng tinh xảo, khéo léo tuyệt vời.
Thế nhưng Sở Tỷ không tâm hơi thưởng thức chúng, bởi giờ phút này cả người hắn đang căng cứng vì sợ.
Tô Hách Ba Khổng quen cửa quen nẻo mở thắt lưng của hắn.
Sở Tỷ vô thức muốn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Theo từng lớp áo rơi xuống, hai mắt Sở Tỷ càng nhắm chặt lại.

Hắn có thể nghe tiếng vải vóc sượt nhẹ trên da, kế đó, da thịt cảm giác mát lạnh.
Toàn thân đã hoàn toàn trần trụi.

Khí lạnh ban đêm bủa vây thân thể, Sở Tỷ không cách nào ngăn bản thân run rẩy, sau đó một vòng tay ấm áp ôm lấy hắn.
“Sẽ ấm ngay thôi.” Tô Hách Ba Khổng thì thầm bên tai hắn, sải bước ôm người vào trong ao.

Rào — tiếng nước khuấy động khuếch tán bốn phía, Sở Tỷ trầm mình trong suối nước nóng.

Hơi nóng len lỏi vào lòng, nhanh chóng lan khắp tứ chi bách hài, hắn không khỏi thả lỏng tinh thần — thật sự thoải mái quá.
Hắn thở dài thỏa mãn.
Nhưng chẳng mấy chốc thân thể ai đó nóng hừng hực hơn hết thảy từ sau lưng dán sát lại — là Tô Hách Ba Khổng.
Bàn tay y không chút cố kỵ sờ soạng khắp người Sở Tỷ, Sở Tỷ chỉ biết mím chặt môi theo thói quen.
“Sở Tỷ, ta không phải thánh nhân.” Tô Hách Ba Khổng xoay mặt Sở Tỷ lại, cúi đầu in một nụ hôn trên mi mắt hắn, “Dục vọng của ta với ngươi, ngươi luôn biết nó nhiều thế nào mà, chỉ là dung túng để ngươi trốn tránh thôi.”
“Nhưng lần này, thì không.”
“Đừng....!Tô, Tô Hách Ba Khổng.....” Động tác có chút thô lỗ của Tô Hách Ba Khổng khiến Sở Tỷ cảm nhận được bão táp sắp đến, hắn run run cầu xin.
“Xin lỗi....” Tô Hách Ba Khổng không chút mềm lòng tiếp tục mở rộng nới sắp tiếp nhận y, “Ta không muốn chờ thêm nữa.”
Hơi thở đan xen, tóc đen quấn quýt, ánh trăng chiếu rọi thân thể chồng lên nhau của cả hai, tăng thêm mấy phần dịu dàng thánh khiết cho cảnh tượng tràn ngập hơi thở tình dục này.
Sau khi rên một tiếng cao vút, Sở Tỷ vô lực ngã vào lòng Tô Hách Ba Khổng, hai mắt mê muội.
Tô Hách Ba Khổng hôn sợi tóc ướt mượt của hắn, bao yêu thương dâng trào vô hạn.
Mặc dù bọn họ không có một bắt đầu tươi đẹp, nhưng tương lai họ rồi sẽ thật hạnh phúc.
Lại một đêm nữa dài miên man.⊹⊱✿ HẾT CHƯƠNG 23 ✿⊰⊹.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận