Con trai là nam phụ - Chương 42
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 31/07/2019
Edit trễ 1 ngày, nhưng bù lại chương này khá dài:3
Hàn Thu Nhã thấy thần sắc Đường Dĩ Tố nhàn nhạt, tuy rằng nhìn không thấu suy nghĩ của cô, nhưng cũng không thấy cô xuất hiện biểu tình chán ghét.
Cô nàng nhìn Đường Dĩ Tố có chút lấy lòng, nói: "Dĩ Tố, hôm nay biểu hiện của cô thật tốt, tôi vẫn luôn ở bên cạnh học tập, nhưng mà căn bản không bắt được yếu lĩnh.""
"Nói thiệt nha, mới vừa nãy tôi còn lén lên mạng xem tư liệu của cô. Trước đó, kinh nghiệm quay phim của cô còn kém hơn tôi, cho nên tôi đặc biệt kinh ngạc, cũng rất tò mò, muốn biết sao cô có thể diễn tốt như vậy.""
"Tôi cũng biết tôi hỏi vậy thực mạo muội, nhưng ngày mai đã phải tiếp tục đóng phim rồi. Lòng tôi đặc biệt sốt ruột, cô có thể chỉ dạy tôi được không?"
Hàn Thu Nhã đáng thương vô cùng nhìn Đường Dĩ Tố, tha thiết ngóng trông cô trả lời.
Chuyện ở quán cà phê hôm đó tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng bản thân Đường Dĩ Tố cũng không chính mắt nhìn thấy Hàn Thu Nhã cùng Bành Hiểu Vũ phát sinh quan hệ ái muội gì, hết thảy tin tức mà cô biết đều do đám người paparazzi nói chuyện phiếm không cẩn thận bị nghe được thôi.
Đầu năm nay, các phóng viên đi khắp nơi rình lén đời tư ngày càng nhiều hơn, miệng nói là giúp quần chúng giám sát nhân vật công chúng trong giới giải trí, nhưng ở sau lưng, các loại giao dịch ngầm cũng không ít.
Xa không nói, chỉ nói đến tai tiếng của nguyên thân cùng Tống Thần Hạo, tên Tống Thần Hạo tuy rằng tra nam, nhưng công chụp lén của phóng viên cũng không thể không nhắc đến.
Nguyên thân cùng Tống Thần Hạo hẹn hò, khẳng định có không ít video hai người thân mật, cố tình paparazzi chỉ thả ra video có nội dung nguyên thân chạy đi tìm Tống Thần Hạo, lúc này mới làm cho Tống Thần Hạo có thể giảo biện, fans cũng tin là thật, tiến hành bạo lực internet với nguyên thân.
Đường Dĩ Tố không tin paparazzi, cô cũng không quá hiểu biết Hàn Thu Nhã, trước mắt không có chứng cứ kết luận Hàn Thu Nhã là tiểu tam, một người nhân phẩm có vấn đề, nội tâm Đường Dĩ Tố cực lực thuyết phục mình, cố gắng dùng ánh mắt bình thường đối xử với Hàn Thu Nhã.
Nếu dứt bỏ vấn đề đạo đức để nói chuyện, giữa cô và Hàn Thu Nhã chính là quan hệ đồng sự bình thường.
Hàn Thu Nhã là nữ số 2, suất diễn rất nhiều, nếu cô nàng theo không kịp tiến độ, Đường Dĩ Tố thường xuyên phối hợp cũng sẽ rất thống khổ.
Tất cả mọi người đều ở chung đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: "Cô cũng biết, tôi không có kinh nghiệm gì, đại bộ phận đều là nhờ vào cảm giác, ý nghĩ của tôi, không nhất định là thích hợp với cô."
"Không có việc gì, không có việc gì, cô cứ nói đi, lỡ như hữu ích với tôi thì sao." Hàn Thu Nhã thấy Đường Dĩ Tố có ý giúp, lập tức cao hứng nói.
Đường Dĩ Tố hỏi: "Trước đó, cô chỉ mới quay phim truyền hình, chưa từng quay qua phim điện ảnh, đúng không?"
Hàn Thu Nhã gật gật đầu.
"Cô cảm thấy, giữa quay phim truyền hình cùng điện ảnh, có gì khác nhau?" Đường Dĩ Tố hỏi.
Hàn Thu Nhã sửng sốt, cô ta tới để thỉnh giáo kỹ xảo diễn kịch của Đường Dĩ Tố, không nghĩ tới Đường Dĩ Tố lại hỏi mình vấn đề này, bất quá thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô không giống như nói giỡn, Hàn Thu Nhã đành phải nghĩ nghĩ, nói: "Sự khác nhau giữa phim điện ảnh cùng phim truyền hình... Rất lớn.""
""Đầu tiên là trực quan, kích cỡ màn ảnh khác nhau, phương thức quan khán khác nhau; cái thứ hai là, độ dài khác nhau, phim điện ảnh ngắn, phim truyền hình dài; cái thứ ba là, phương thức lợi nhuận khác nhau... Còn lại còn có thủ pháp quay phim, các phối hợp đoàn phim, có rất nhiều rất nhiều chỗ bất đồng.""
"Có câu nói sao ta, phim truyền hình là biên kịch nghệ thuật, phim điện ảnh là đạo diễn nghệ thuật. Khi xem phim truyền hình, người xem chú trọng chính là cốt truyện, tất cả mọi thứ đều phục vụ cho cốt truyện, mà khi xem phim điện ảnh, khai quật, chính là nội tâm đ*o diễn."
Đường Dĩ Tố gật gật đầu: "Cô tổng kết rất toàn diện."
Hàn Thu Nhã cười một chút: "Tuy rằng tôi lâm thời bị kéo vào đoàn phim, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị trước, ở nhà còn trộm diễn vài lần nội dung kịch bản. Nói thật, cá nhân tôi cho rằng, chỗ khó chân chính của kịch bản này, hẳn là sau khi bị lừa bán, thảo luận về nhân tính giãy giụa.""
"Hôm nay khi hoá trang, đạo diễn vẫn luôn cường điệu, hiện tại chúng ta là học sinh, chỉ cần diễn tốt chính chúng ta ở tuổi này là được, tôi chính là biểu hiện dựa theo lời hắn nói, cho nên, mãi cho đến hiện tại, tôi vẫn còn không hiểu được, chỉ là một cái màn ảnh mà thôi, vì sao hôm nay đạo diễn lại tức giận như vậy."
Đường Dĩ Tố nghe vậy, lại là nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô đi vào ngõ sai rồi, vừa mới nãy cô cũng nói, điện ảnh có độ dài rất ngắn, vì vậy mỗi một phân mỗi một giây, đều phi thường trân quý.""
"Khi chúng ta xem phim truyền hình, sẽ phát hiện tiết tấu của phim khá nhanh, bất luận là nội dung, đối thoại hay là màn ảnh, đều phi thường trắng ra, thông qua lời kịch mà thúc đẩy chuyện xưa phát triển, phi thường trần trụi hiện ra trước mặt người xem.""
"Nhưng điểm có ý tứ nhất của điện ảnh, chính là ở chỗ lưu bạch."
Hàn Thu Nhã nghe, lập tức nói: "Tôi biết lưu bạch, điện ảnh chú ý đến vẻ đẹp ý cảnh, nhưng muốn có hiệu quả lưu bạch, thì yêu cầu thông qua chính bộ điện ảnh đó mà biểu hiện ra, đây là việc mà đạo diễn phải phụ trách."
Đường Dĩ Tố nói: "Đúng vậy, mà chúng ta là diễn viên, chính là phải biểu diễn thế giới nội tâm của đạo diễn. Thanh âm nội tâm là phi thường an tĩnh, lời kịch chỉ là phụ tá, chân chính thúc đẩy tình tiết điện ảnh phát triển, là mỗi một bức hình, mỗi tiếng nói cử động, một thần một thái trên gương mặt của chúng ta, đều góp phần quan trọng.""
"Cô diễn qua phim truyền hình, nên biết, khi chúng ta diễn kịch, là có vấn đề sai suất trong phạm vi cho phép.""
"Sai suất chính là sự sai sót nhịp thở của diễn viên cùng người xem khi thể nghiệm tác phẩm. Từ góc độ diễn viên mà nói, sai suất của sân khấu kịch cùng tướng thanh kịch cao hơn so với phim truyền hình, nhưng phim truyền hình bởi vì màn hình nhỏ, vấn đề sau suất này lại lớn hơn so với phim điện ảnh một chút.""
"Màn hình lớn như vậy, toàn bộ rạp phim một mảnh đen nhánh, vị trí mặt chúng ta sẽ xuất hiện ở nơi trung tâm nhất của màn hình rạp chiếu phim. Người xem bởi vì lẽ đó sẽ hết sức chuyên chú, chuyên chú đến mức có thể nhìn được mỗi một hoa văn rất nhỏ trên mặt chúng ta..."
Hàn Thu Nhã nghe, ngay từ đầu còn có thể hiểu rõ, nhưng càng nghe ngược lại càng mơ hồ, chỉ cảm thấy điều Đường Dĩ Tố nói đều là lý luận trống rỗng, không có cái gì có thể áp dụng lên người mình, mang đến chút trợ giúp thực tế nào.
Hàn Thu Nhã tìm cái thời cơ, cắt ngang lời Đường Dĩ Tố: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ, đạo diễn muốn tôi ngày mai hồi đáp, nhưng tôi vẫn không rõ mình phải làm gì."
Đường Dĩ Tố nhìn cô ta, nhất thời cũng không biết nói gì.
Lúc trước, khi đại đạo diễn cùng cô nói những lời này, Đường Dĩ Tố kết hợp với lý luận đã học trong trường học, vừa nghe đã hiểu mình phải xử lý biểu diễn tiếp theo ra sao.
Giờ phút này, những lời nói đó đã trải qua Đường Dĩ Tố tiêu hóa, cô sử dụng phương thức càng dễ hiểu hơn để nói cho Hàn Thu Nhã, không ngờ cô nàng này lại không thu hoạch được gì. Hàn Thu Nhã bước vào phòng ra sao, sau khi nghe xong lời của Đường Dĩ Tố, bước ra khỏi phòng y chang vậy.
Rơi vào đường cùng, Đường Dĩ Tố đành phải nói: "Cá nhân tôi cho rằng, đầu tiên, cô muốn mình biểu diễn có chiều sâu, không thể chỉ dừng lại ở phương diện phim truyền hình. Cô cần phải căn cứ vào điện ảnh mà tiến hành cải tiến. Khi chúng ta quay phim truyền hình, thường xuyên dùng biên độ ngôn ngữ tứ chi khá lớn để biểu đạt tính cách cùng cảm xúc nhân vật. Nhưng phim điện ảnh thì cô nhất định phải đem những thứ đó hòa vào thần thái, khống chế biểu tình của mình."
Những lời này Hàn Thu Nhã cuối cùng nghe hiểu, liên tục gật đầu, nghiêm túc nhìn Đường Dĩ Tố: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó......" Đường Dĩ Tố vừa suy tư vừa nói: "Trần đạo hôm nay phát tính tình như vậy, hẳn là có quan hệ với năng lực biểu hiện của cô."
"Năng lực biểu hiện?" Hàn Thu Nhã nghi hoặc.
Đường Dĩ Tố kiên nhẫn giải thích: "Thời gian phim điện ảnh hữu hạn, nhân vật của cô là nữ nhị bộ điện ảnh này, là một nhân vật phi thường trọng yếu. Thân là diễn viên, cô cần phải có khí thế của mình, ở lần đầu tiên bộc lộ quan điểm là có thể cho người xem cảm giác cô không đơn giản, cảm giác cô khác biệt những người cùng diễn.
"Rất nhiều thời điểm, loại cảm giác này chúng ta đều sử dụng qua, ví dụ như trang điểm khác biệt, quần áo khác biệt, ánh đèn và thủ pháp quay phim khác nhau chẳng hạn. Thậm chí có thể dùng kỹ xảo hậu kỳ để biểu hiện.""
"Nhưng những cái đó đều là phụ, quan trọng nhất, vẫn là bản thân diễn viên.""
"Trần đạo thích theo đuổi cực hạn, từ đầu tới đuôi nhất định phải hoàn mỹ. Cô là nơi để hắn biểu đạt nội tâm trực quan nhất, cho nên Trần đạo mới hà khắc với cô như vậy."
Hàn Thu Nhã nghe xong, rốt cuộc bế tắc được giải khai, sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Thu Nhã tức khắc có chút kinh ngạc nhìn Đường Dĩ Tố: "Dĩ Tố, trước đây cô quen biết Trần đạo sao?"
"Không quen biết."
Đường Dĩ Tố biết cô nàng này muốn hỏi cái gì, nói, "Trần đạo là đạo diễn tốt. Tất cả những đạo diễn tốt đều có chung một tính cách đặc biệt, đó chính là nghiêm túc đối đãi tác phẩm của mình. Chúng ta chỉ cần giống như bọn họ, cùng nhau nghiêm túc diễn tốt bộ điện ảnh này, là có thể tiếp cận gần với tư tưởng của đạo diễn rồi."
Hàn Thu Nhã gật gật đầu, dần dần phục hồi tinh thần từ trong bầu không khí của màn thảo luận học thuật nghiêm túc vừa rồi. Lộ ra chiêu bài tươi cười, Hàn Thu Nhã cười ngọt ngào nói với Đường Dĩ Tố: "Cảm ơn cô nha Dĩ Tố, nếu không phải đêm nay cô chịu hỗ trợ, sợ là tôi mất ngủ cả đêm."
"Cô quá khách khí rồi." Đường Dĩ Tố lập tức cường điệu nói, "Tôi chỉ nói cho cô ý tưởng của mình mà thôi, nhưng điều này thích hợp với tôi, nhưng không nhất định sẽ thích hợp với cô. Nếu cô cảm thấy những lời này có thể trợ giúp bản thân, đó chính là vinh hạnh của tôi."
Hàn Thu Nhã gật gật đầu, thấy hai người nói qua nói lại như vậy mà đã sắp tới 12 giờ, vội vàng đứng dậy nói: "Tôi đây không quấy rầy cô nữa, tôi đi về trước. Cô sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai cùng nhau cố lên!"
Nụ cười của cô nàng ngọt ngào, tràn đầy sức sống, sau khi cáo biệt với Đường Dĩ Tố, liền nhảy nhót chạy về phòng mình.
Đường Dĩ Tố nhìn theo bóng dáng Hàn Thu Nhã, đợi cho đến khi bóng dáng đối phương biến mất ở chỗ ngoặc hành lang, lúc này cô mới chậm rãi đóng cửa lại khóa chốt.
Tuy rằng chỉ cùng Hàn Thu Nhã ở chung một ngày, nhưng Đường Dĩ Tố có loại trực giác, sợ là cô nàng này không có thiên phú trong việc diễn kịch.
Lúc trước Đường Dĩ Tố cũng vượt năm ải, chém sáu tướng, mới lọt vào mắt Đại đạo diễn. Trước khi ông ấy lựa chọn cô, ông cũng có vô số lựa chọn, những người cạnh tranh kia Đường Dĩ Tố cũng gặp qua không ít, người vừa có thiên phú vừa chịu được khổ cũng rất nhiều, đa số hơn kém nhau chỉ là may mắn mà thôi.
Đối lập với bọn họ, vận khí của Hàn Thu Nhã phi thường tốt, nhưng ở phương diện thiên phú thật sự là kém cỏi không ít.
Cũng không phải nói Hàn Thu Nhã không thể đóng phim, chẳng qua thiên phú của cô vốn là hữu hạn, hiện giờ lại có thói quen quay phim truyền hình, trong thời gian ngắn muốn đảo ngược, đi đóng phim điện ảnh tinh tế, chỉ sợ phải hao phí một ít thời gian.
Ngụy Khải cùng Lục Mẫn xảy ra tai nạn xe cộ không thể tham diễn tuy rằng đáng tiếc, có thể tưởng tượng muốn tìm được nữ diễn viên đóng vai nữ số 2 có kỹ thuật diễn, hợp ý cũng không đơn giản.
Cặp đôi Bành Hiểu Vũ cùng Hàn Thu Nhã này sẽ mang đến một ít độ chú ý không tồi cho bộ điện ảnh, nhưng Trần Trường An không giống như người vì chút độ chú ý mà hy sinh bộ phim của mình.
Nếu không, chuyện có Đồng Trân tham diễn, hắn đã sớm tuyên truyền, mượn điều này hấp dẫn càng nhiều nữ diễn viên tới cạnh tranh nhân vật "Chu Tinh", cuối cùng cũng không có khả năng lựa chọn người ""tiếng xấu lan xa"" như Đường Dĩ Tố.
Vậy thì vì sao Trần Trường An lại lựa chọn Hàn Thu Nhã đây.
Là Bành Hiểu Vũ cùng Hàn Thu Nhã mang đến đầu tư, hay là...
Hình ảnh ban ngày đóng phim bỗng nhiên hiện lên trong đầu Đường Dĩ Tố...
Liên tục vài lần quay không hài lòng, Trần Trường An kêu Hàn Thu Nhã đến trước mặt, hung hăng răn dạy cô một trận, cuối cùng nói: "Kêu cô diễn nhân vật này, là bởi vì tôi phát hiện ở trên người cô có điểm phù hợp với nhân vật này...""
Nữ số 2 là Dương Như Yến, là nữ sinh trẻ tuổi cùng bị lừa bán như nữ chính Chu Tinh, chẳng qua đối lập với Chu Tinh quật cường, Dương Như Yến hiển nhiên càng thêm hiểu được tình thế.
Hai cô gái giống nhau bị lừa bán tiến vào núi lớn, bởi vì bất đồng tính cách cùng lựa chọn, ở trong núi lớn nghênh đón vận mệnh không giống nhau.
Nhân vật Dương Như Yến này bi tình, đồng thời, cũng khó tránh khỏi chiết xạ ra nhiều mặt tối ẩn sâu trong nhân tính, thập phần phức tạp.
"Hy vọng cô không phải người như tôi nghĩ..." Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào kia của Hàn Thu Nhã, Đường Dĩ Tố nhìn mình trong gương, chậm rãi nói.
Sau khi rửa mặt xong, cô thực mau quăng chuyện liên quan tới Hàn Thu Nhã ra sau đầu.
Đường Dĩ Tố nằm ở trên giường, một mặt não bổ bộ dáng ngủ say hiện giờ của Đường Táo có bao nhiêu đáng yêu, một mặt lại không thể ngừng suy nghĩ về nhân vật Chu Tinh. Tự đặt giả thiết nếu như hiện tại cô cũng không phải nằm ở trong khách sạn, mà là trên giường lớn của một hộ nông gia nào đó trong sơn thôn xa xôi, giờ khắc này, tâm tình Chu Tinh sẽ ra sao......
Hình ảnh Đường Táo cùng Chu Tinh xen kẽ ở trong đầu Đường Dĩ Tố thoáng qua lại, đi theo cùng cô vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Đường Dĩ Tố đúng giờ tỉnh giấc, sau khi cùng nhân viên đoàn phim ăn cơm sáng, mọi người lại một lần nữa đi vào trường Bác Dương chuẩn bị quay.
Hôm qua, đoạn kịch Hàn Thu Nhã cần diễn kia, mãi đến cuối cùng cũng không có được cái gật đầu của đạo diễn, cho nên hôm nay mọi người dĩ nhiên phải làm lại lần nữa.
Trước khi bắt đầu quay, Trần Trường An rút ra thời gian nói chuyện riêng với Hàn Thu Nhã trong chốc lát. Thấy lời nói của mình được Hàn Thu Nhã đều nghe xong hiểu, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô ta tựa hồ đúng là có chút nắm bắt, Trần Trường An thoáng an tâm đôi chút, cho nhân viên đoàn phim bắt đầu chuẩn bị.
Một tiếng "Action" vang lên, đồng dạng bước đi, đồng dạng lời kịch, bất luận là diễn viên gạo cội hay là Đường Dĩ Tố, biểu hiện đều không khác nhiều so với ngày hôm qua.
Sau khi nữ nhân trung niên diễn xong đoạn trước, bà cao giọng kêu một câu "Tiểu Dương", Hàn Thu Nhã lập tức trả lời một câu, sau đó nhô đầu ra, nhìn về phía trung niên nữ nhân cùng Đường Dĩ Tố, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Cắt! Làm lại làm lại!" Thanh âm Trần Trường An lập tức cắt ngang đoạn biểu diễn.
Vừa mới bắt đầu đã lập tức quay lại, không ít người lập tức cảm nhận được tâm tình không kiên nhẫn của đạo diễn, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Hàn Thu Nhã.
Hàn Thu Nhã sửng sốt, bất quá rất mau đã điều chỉnh cảm xúc. Sau khi mọi người một lần nữa chỉnh đốn máy móc xong, Hàn Thu Nhã hít sâu một hơi.
Lại một lần bắt đầu quay, khi hai chữ "Tiểu Dương" vang lên, lần này Hàn Thu Nhã không vội trả lời, mà là đợi đại khái hai giây, sau đó đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, cười với nữ nhân trung niên cùng Đường Dĩ Tố: "Có!"
Trần Trường An nhìn Hàn Thu Nhã biểu diễn, sắc mặt lập tức âm trầm, nhưng kỳ quái chính là, lần này hắn ngược lại không có cắt ngang diễn xuất của cô ta.
Nữ nhân trung niên không hổ là diễn viên gạo cội có "Kinh nghiệm chiến trường", không nghe một tiếng ""Cắt"" như dự đoán, vậy mà bà lại không hề mảy may kinh ngạc.
Bà giống như đã đặt mình trong cảnh tượng chân thật này, theo tiếng nói của Hàn Thu Nhã, nữ nhân trung niên không có chút nào tạm dừng, tự nhiên đi theo biểu diễn xuất kỳ bất ý của Hàn Thu Nhã, trực tiếp phát huy độ chuyên nghiệp của mình.
Nữ nhân trung nhiên ôm ngực vỗ vỗ, tựa hồ bị làm hết hồn, lại hơi có chút ghét bỏ thu lại ánh mắt từ trên người Hàn Thu Nhã, nói với Đường Dĩ Tố: "Tiểu Dương, cũng là kế toán công ty chúng ta vừa tuyển được, chút nữa hai người sẽ cùng nhau ngồi xe công ty xuất phát đi huấn luyện."
Nữ nhân trung niên đã từng tham diễn qua vô số điện ảnh, có được kinh nghiệm quý giá mà người khác tuyệt đối không có, mới có thể khiến cho bà làm ra phản ứng hoàn mỹ như vậy. Nhưng làm không ít người kinh ngạc chính là, người vẫn luôn ở trong màn ảnh - Đường Dĩ Tố, đối mặt với tình huống đột phát như vậy, cư nhiên có thể thống nhất bước đi cùng với nữ nhân trung niên.
Khi nữ nhân trung niên bị hành động của Hàn Thu Nhã làm "Giật mình", Đường Dĩ Tố cũng toát ra kinh ngạc biểu tình, so sánh với vẻ kinh ngạc hơi mang ghét bỏ của nữ nhân trung niên, chỉ thấy người sau lại có vẻ mặt thoáng an tâm, rồi lại như có điều suy nghĩ. Rõ ràng, Đường Dĩ Tố đã sử dụng phương thức biểu hiện càng thêm hàm súc.
Rốt cuộc thì hiện tại Chu Tinh là người mới vừa rồi thông qua phỏng vấn, ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, xuất phát từ bản năng cảnh giác của con người, mặc dù bị kinh hách, cũng muốn nhanh chóng che dấu, tạo ra cảnh thái bình giả dối.
Loại chi tiết nhỏ này, Đường Dĩ Tố xử lý phi thường tinh tế điệu thấp.
Dù ở trong cảnh này, cô cũng không phải nhân vật tiêu điểm.
Bất luận là do màn ảnh tập trung, hay là người xem xem đoạn ngắn này, đều dễ dàng bị Hàn Thu Nhã mới xuất hiện hấp dẫn, không nhìn kỹ căn bản sẽ không ai lưu ý đến Đường Dĩ Tố đang hao phí tâm lực biểu diễn.
Nhưng đồng dạng, cũng vì loại phản ứng tinh tế dù không phải trong tiêu điểm này của cô, mới có thể làm cả nội dung thoạt nhìn càng thêm lập thể, càng có độ chân thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...