Con Trai Cũng Cần Trinh Tiết

Khi nghe tôi nói muốn sống riêg cả nhà đã không khỏi choáng váng, nhất là Tiểu Nhu, trong suốt bữa cơm, cô ấy đỡ đẫn người, tôi chú ý hầu như cô ấy không động đến chút thức ăn nào. Bố có lẽ cũng hiểu ra vấn đề nên đồng ý với sự lựa chọn của tôi. Mẹ tôi thì dứt khoát không đồng ý vì những lý do rất “đàn bà”, nhưng sự quyết tâm của tôi buộc bà phải đồng ý. À, cũng phải nói thêm 1 chi tiết nhỏ nữa là. Nếu muốn tránh mặt Tiểu Nhu nhất định tôi phải chuyển lớp. Tôi học lớp buổi sáng, Tiểu Nhu học lớp ban chiều… cứ như vậy, chúng tôi sẽ không bao h phải đụng mặt lẫn nhau
Căn phòng rộng chưa đến 10m2 với giá 400tệ/ tháng cùng với những chi tiêu sinh hoạt hàng ngày trừ tiền học phí thì hết khoảng 800 tệ
Có lẽ nếu là trước kia thì 800 tệ chỉ đủ cho 1 buổi ăn vặt, khao bạn bè linh tinh, nhưng h, số tiền đó với tôi quả là không nhỏ chút nào, tôi phải ăn tiêu tằn tiện, nào thì cơm hộp, mì gói hay 1 ổ bánh mì. Tôi tuyệt nhiên không nhận bất cứ 1 sự giúp đỡ nào từ phía gia đình. Tự kiếm một công việc làm thêm ngoài giờ học để trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, ăn uống. Lần đầu tiên 1 công tử như tôi phải nếm trải mùi đời…Nhiều khi đang gặm mẩu bánh mì tôi thấy xót thay số phận của mình rồi nhớ tới Tiểu Nhu, đột nhiên cổ họng ngẹn ứ, không nuốt được tiếp nhưng vẫn cố ăn. Nước mắt tôi cứ thế mà trào ra, phải lấy tay áo gạt nước mắt rồi ngước mắt lên trời thì nước mắt mới không trào ra. Những tiếc nấc cứ mỗi lúc mỗi to thêm. Tôi hận mình là 1 thằng con trai mà yếu đuối, còn không bằng cả 1 cô gái- Tiểu Nhu
Giữa tháng 7 và 8 mưa phùn liên miên, nhìn ra ngoài trời tôi vẫn thường nhớ đến Tiểu Nhu thầm hỏi h này cô ấy đang làm gì, có nhớ tới tôi không? Hay chí ít cũng là buồn vì không có tôi bên cạnh?
Khoác 1 chiếc áo dài ra ngoài tôi bước tới tiệm ăn nhanh mà mình làm thêm với mức lương 1000. Thực ra công việc cũng chẳng khó khăn gì lắm, chỉ là phải chạy đi chạy lại nhiều với phải tập trung não bộ nhiều để nhớ được những món ăn khách gọi thôi. Nhưng hôm nay thì tôi không tập trung được, cứ hết làm rơi bát đĩa lại đem nhầm thức ăn. Lẽ ra bàn 5 gọi mì xào thì tôi lại mang ra bàn 11, bàn 7 gọi pizza tôi lại đem sang bàn 3. Cứ thế 3 lần ông chủ mắng cho tôi 1 trận té tát, mưa phùn cứ văng túa lua vào mặt tôi. Tức giận tôi ném ngay cái tạp dề xuống đất trước mặt ông ta rồi giận dữ bỏ về. Coi như tháng này tôi làm không công cho lão già đó.
Mưa càng rơi càng làm lòng tôi quặn đau hơn, ngồi ở chiếc ghế đá trên con phố kỉ niệm của cả 2, tôi ôm trán khóc. Vẫn còn cảm tạ ông trời rất nhiều vì đã để trời mưa, vậy nên sẽ không ai biết tôi khóc, vì nước mưa đã hòa tan cùng nước mắt, ướt đẫm trên khuôn mặt tôi rồi.
Tôi cứ ngồi bất động ở đó cho tới 7h tối, khi đèn đường đã được thắp sáng. Đứng dậy thấy người nao nao, đầu ong lên như bị say rượu, tôi phịch xuống ghế ngồi bóp trán, bất chợt thấy 1 bóng dáng quen thuộc đang rảo bước đi trong màn mưa. Không ô, không áo khoác, tóc tai bết vào thành từng lọn rối, gương mặt hốc hác, thân hình vốn đã gầy gò nay càng tiều tụy hơn. Có lẽ cô ấy đã bỏ ăn rất lâu rồi. Tôi thấy thương xót, đau lòng vô cùng. Dường như sợ Tiểu Nhu sẽ phát hiện ra mình, tôi kéo chiếc mũ sụp xuống che hết quá nửa khuôn mặt. Cô ấy lướt ngang qua tôi trong bộ váy trắng mà tôi đã tặng, trông vẫn thanh nhã như ngày nào, trong phút chốc Tiểu Nhu biến mất vào màn mưa cùng dòg người đông đúc. Phút cuối cùng nhìn thấy bóng em, tôi thực sự muốn gọi tên Tiểu Nhu rồi chạy tới ôm thật chặt lấy cô ấy mà lại không thể. Chân tôi như bị chôn chặt xuống đất. Tôi yêu Tiểu Nhu nhưng muốn được Tiểu Nhu hạnh phúc, tôi phải chọn cách rời xa cô ấy để thể hiện tình yêu của mình… Tiểu Nhu ơi…. Anh xin lỗi… ngàn lần… vạn lần anh muốn nói lời xin lỗi em
Quay lưng …Bước từng bước chân….Lầm lũi… trở về phía căn nhà nhỏ
Nơi đó hợp với tôi hơn là khung cảnh đau xót nơi này
+++++++++++
Chẳng mấy chốc đã đến 7.7. Lũ bạn tôi đều tấp nập đi mua quà tặng tình nhân. Thấy cảnh tượng đó tôi lại nhớ tới Tiểu Nhu, thầm nghĩ nếu như chúng tôi vẫn còn được ở bên nhau thì chắc chắn những gì chúng tôi làm không chỉ dừng ở đó. Chí ít ra thì cũng phải lãng mạn hơn mấy món quà vô vị đó. Nhưng h, tôi không có ai bên cạnh cả, tôi chỉ có 1 mình tôi? Mà 1 mình tôi liệu có làm nên ngày tình yêu của Trung Quốc? nghĩ tới điều đó tôi đã ngán tới tận cổ, chẳng muốn đi đâu nữa rồi. Tôi sợ nếu tối nay ra ngoài tôi sẽ bắt gặp những kí ức quen thuộc, những kỉ niệm khó quên… Vậy là thay vì 1 buổi tối tay trong tay với người yêu, cùng trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, những vòng ôm thắm thiết nhất thì tôi lại chỉ biết rúc vào trong chăn ngủ, ngủ để quên đi nỗi sầu chất chứa bao nhiêu tâm tư trong lòng, ngủ để tôi không phải bận tâm đến những thứ trần tục này trên đời
Chìm vào 1 giấc mơ bay bổng, tôi mơ Tiểu Nhu không phải là con của 1 gia đình danh giá, tôi mơ cả 2 đang ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá thân thuộc trên con đường tình yêu của riêng 2 người, tôi mơ cô ấy đang ngả đầu vào bờ vai tôi thỏ thẻ nói “Á Phi, em yêu anh… nhất định em sẽ kết hôn với anh”
Bất giác tôi tỉnh dậy, gào khóc trong không khí, tiếng kêu có thể thoát ra từ cổ họng nhưng niềm đau vẫn cứ ẩn nấp trong lòng
Tôi không hề muốn nhớ tới Tiểu Nhu 1 chút nào. Và càng không hề muốn nghĩ đến Tiểu Nhu cũng như những kí ức của cả 2. Ném chiếc gối đập vào cửa, bất thần nhìn đồng hồ. Mới chỉ có tám giờ, có lẽ tầm này đường phố đang rất náo nhiệt! Trong đêm bình yên, tôi ngồi thẫn thờ trong bóng tối nhặt ghép những kí ức vụn trong cuộc đời mình

Trời bắt đầu đổ mưa
Lại mưa
À… hôm nay là ngày Ngưu Lang- Chức Nữ gặp nhau mà
Đây là nước mắt của ông trời
Và cũng là…. Nước mắt của tôi
Tôi chạy ào ra khỏi nhà như trốn chạy như thể căn nhà đó bị ma ám. Thực ra tôi cũng cảm thấy dường như mình cũng đang bị ma ám mất rồi
Ông trời ơi! Hãy đổ mưa thật lớn vào để nhấn chìm tôi đi, 1 thằng bất tài vô dụng, không có đủ tư cách yêu người con gái mình yêu. Tại sao lại cứ thích mơ ước viển vông đó? Nhìn lại mày đi, mày có xứng đáng với người ta không? Ng ta là cành vàng lá ngọc, là thiên kim tiểu thư? Còn mày? Mày là cái thứ của nợ gì? Mày có giống con chó được ng ta vứt ẩu xương rồi sung sướng vẫy đuôi tíu tít không? Kim Á Phi tao hận mày…….
Gục giữa màn mưa tôi mếu máo, tự đấm thùm thụp vào ngực mình. Những bước chân đi qua quay lại ái ngại nhìn tôi, họ nghĩ tôi bị thất tình nên phát điên
Lê từng bước về nhà, mệt mỏi rã rời. Không thiết làm gì nữa.
Vừa chạm tay vào ổ khóa để mở cánh cửa ra thì có tiếng gọi thân thuộc, đầy chua xót và oán giận
-Kim Á Phi, anh hèn lắm
Tôi giật mình quay lại, nhìn người con gái mà tôi yêu, cô đang nhìn tôi với ánh mắt trách móc. Còn chưa định thần lại thì Tiểu Nhu bất ngờ chạy đến ôm chặt lấy tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, không cử động, lắng nghe tiếng khóc của Tiểu Nhu.
-Anh thật độc ác. Tại sao anh lại làm thế với em? Tại sao anh lại bỏ rơi em vậy? Tại sao? Tại sao cơ chứ? Anh tồi vậy ư? Á Phi…
Không kìm lòng được nước mắt tôi cũng lăn xuống má… rồi chạm vào bờ môi… mặn chát. Chút lí trí và tự ái cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại tình yêu của tôi dành cho Tiểu Nhu, tôi vội quay người ôm chặt lấy cô ấy, rồi trách tại sao không chịu ăn uống gì để gầy đến thế này? Tại sao lại phải buồn bã vì 1 thằng khốn nạn và tồi tệ như tôi cơ chứ

-Tiểu Nhu, anh xin lỗi… xin lỗi vì đã làm em đau lòng, xin lỗi vì đã để em chịu nhiều ấm ức tủi khố… anh xin lỗi
Tiểu Nhu ấm ức đấm thùm thụp vào người tôi, mặc kệ tôi vẫn đứng yên để cô ấy đánh
-Anh biết vậy tại sao còn làm như thế? Anh biết 2 tháng qua em đã phải sống như thế nào không? Em đã phải chịu bao nhiêu ấm ức anh biết không? Anh lừa em. Anh nói là sẽ bảo vệ em suốt đời, vậy mà anh còn bỏ rơi em? Anh còn nhân tính không vậy????… Á phi, không có anh, em sao sống được cơ chứ? Anh là mạng sống, là linh hồn của em cơ mà
Tôi ôm chặt lấy Tiểu Nhu hơn, ép sát người cô ấy vào người mình ra sức vỗ về
-Tiểu Nhu ngoan, anh biết lỗi rồi, cho anh xin lỗi! Anh thề là sẽ không bao h xa em nữa. Anh hứa là ngay ngày mai anh sẽ trở về, để chúng ta lại được ở bên nhau
-Em không tin! Anh toàn nói dối em thôi! Anh bỏ em để đi đến nơi ntnày sao? Không lẽ anh ghét em đến thế?
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc rồi đặt 1 nụ hôn lên trán Tiểu Nhu, giơ tay lên hứa
-Anh xin thề với ông trời là suốt đời này anh chỉ yêu 1 mình Tiểu Nhu của anh mà thôi. Anh sẽ không bao h làm em buồn, làm em khổ nữa
Tiểu Nhu vẫn chưa nín hẳn cứ đấm liên hồi, gào lên đầy ấm ức, tôi hiểu mà, tôi hiểu được nỗi đau dồn nén trong suốt 2 tháng qua của cô ấy như thế nào chứ
-Anh là đồ tồi, đồ xấu xa, đồ vô lương tâm…..
Tôi chẳng biết nên nói sao cho vừa lòng Tiểu Nhu nữa, cứ mặc cho cô ấy chửi, mỗi câu nói đó đều như 1 lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tim tôi. Thực sự tôi rất hối hận, thật không ngờ chỉ vì chút tự ái cao ngạo đó mà làm khổ Tiểu Nhu đến thế, cũng không dám nghĩ rằng Tiểu Nhu yêu mình nhiều đến vậy
1 lát sau, Tiểu Nhu ngừng khóc, ngước đôi mắt thảm hại lên nhìn tôi nói
-Em đói

Tôi bật cười
Cả 2 đều ướt sũng như chuột lột, nước nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, tôi lau tóc cho Tiểu Nhu đau xót nhìn hiện thực của cô ấy. 1 người con gái đẹp là vậy mà h trông tiều tụy, da dẻ sạm đen lại còn loang lổ nữa chứ, tóc tai thì rối bù. Thật không giống Tiểu Nhu xinh đẹp trước đây chút nào
-Anh sẽ không bỏ em đi thêm 1 lần nào nữa chứ?- Tiểu Nhu ngập ngừng hỏi. Tôi im lặng, điều đó làm Tiểu Nhu thất vọng, cô ấy gào toáng lên- Anh hết yêu em rồi ư?
-Không… Tiểu Nhu à, nghe anh giải thích đã
-Cách đây 1 phút anh còn hứa là sẽ luôn ở bên em cơ mà????
-Anh hứa mà!!! Anh hứa! Anh hứa! Tiểu Nhu yêu quý của anh
Tôi hận bản thân đã làm Tiểu Nhu đau, để cô ấy khổ tâm như thế này…Tôi ôm chặt lấy Tiểu Nhu rồi hôn cô ấy say đắm. niềm đau hòa vào cùng nỗi nhớ. Rồi sau đó không hiểu thế nào tôi lại có thể làm cái việc đồi bại đó với Tiểu Nhu, cô ấy giãy dụa, gào thét lên, rồi còn chửi tôi là đồ cầm thú cùng với những tia nhìn điên loạn đầy sợ hãi nữa. Nhưng mặc kệ, tôi xé toang chiếc áo ướt đẫm nước mưa trên người Tiểu Nhu ra rồi bắt đầu cưỡng hiếp cô ấy. Tôi đã thực hiện cái chuyện mà tôi đã từng hứa với cô ấy là chỉ được làm trong đêm tân hôn.
Xong việc, tôi năm vật bên cạnh Tiểu Nhu, không thốt lên được từ nào. Vừa định nói lời xin lỗi thì cô ấy bật dậy tát tôi 1 cái như trời giáng rồi chạy thẳng vào trong nhà tắm, khóa trái cửa. Tiếng nước xả từ vòi sen như tiếng khóc của người trinh nữ. Tôi đập cửa gào lên
-Tiểu Nhu à, anh xin lỗi… lúc đó anh không kiềm chế được lòng mình…Anh…Tiểu Nhu…..
-Anh là đồ cầm thú, đồ lang sói…. Tôi ghê tởm anh
Tôi ngã phịch xuống, thở dài
-Suốt đời này có lẽ anh không bao h trả hết nợ cho em
Rồi lững thững bước ra khỏi ngôi nhà đó
Tôi hận mình đã không biết làm chủ bản thân
Tôi hận bản thân đã cướp đi cuộc đời của người con gái tôi yêu
2 ngày nay tôi lang thang ngoài đường như 1 thằng ất ơ, mặt mày hốc hác, bụng thì sôi cồn cào, nhìn những chiếc bánh chiên thơm phức thèm đến nhỏ dãi, móc tay vào túi quần tôi thực sự thất vọng khi 1 đồng cũng chẳng có. Ngồi thụp xuống bên vệ đường, tôi ôm trán thở dài, thực sự là tôi muốn trở về căn phòng nhỏ của tôi nhưng lại không dám, tôi sợ sẽ phải chứng kiến cái cảnh ghê tởm và nhơ nhuốc do chính bản thân làm từ tối hôm kia. Tôi sợ mình sẽ càng yêu Tiểu Nhu hơn, sẽ càng ân hận và day dứt hơn

Nhưng chút lương tâm còn lại của tôi đã thúc đẩy tôi phải xin lỗi cô ấy. Dù gì thì tôi cũng là kẻ đáng bị tử hình. Vậy là tôi dành chút sinh lực cuối cùng để lê trở về căn nhà thật sự của tôi, căn nhà mà tôi đã được sinh ra
Tần ngần đứng trước cửa nhà, tôi phân vân giữa việc bấm chuông hay là quay về. trong 1 phút lưỡng lự định quay lưng thì mẹ tôi tình cờ đi ra, thấy tôi, nước mắt mẹ bỗng tuôn, 2 tiếng “Á Phi” thốt lên sao mà đau lòng quá!!!
-Á phi! sao bây h con mới về hả? Đồ bất hiếu, con biết mẹ mong con thế nào không hả?
Mẹ nhìn tôi 1 hồi, đôi bàn tay run run chạm vào khuôn mặt của tôi rồi bà lại tiếp tục khóc
-Ôi sao con tôi lại khổ thế này? Có phải con ăn không đủ no mặc không đủ ấm không mà sao hốc hác vậy? Vào nhà mau đi con! Mẹ sẽ hầm canh cho con ăn
-Dạ không! Con đến đây chỉ muốn tìm Tiểu Nhu thôi
Đôi mắt thất vọng của mẹ hiện lên như oán trách tôi- đứa con tội lỗi
-Tiểu Nhu bay sang Hồng Kông từ hôm qua rồi!
-Sao cơ? Tiểu Nhu… cô ấy….- Giọng nói của tôi run đến mức không nói hết được 1 câu, 2 hàm răng lập bập vào nhau, mẹ chỉ gật đầu nhẹ. Chỉ thế thôi cũng làm tôi tê liệt, chết 1 nửa con người
Tôi đứng sững trước cửa, cứ như thế cho đến khi bố tôi về rồi lôi xềnh xệch tôi vào nhà. Ông nói từ giờ tôi phải ở đây, không được đi đâu cả. Nhưng tôi còn tâm trí đâu mà nghe những gì bố nói
Tôi đã nằm vật dưới sàn nhà suốt 3 ngày rồi. Hết khóc rồi lại gào, hết gào lại đập phá đồ đạc trong nhà. Rồi khi không còn gì đáng để đập phá nữa tôi lại vung những cú đấm vào chính cơ thể mình. Tại sao chứ? Tại sao Tiểu Nhu lại đi? Có phải vì chuyện tối hôm đó không? Nghĩ đến đây tôi lại thấy kinh tởm, thấy khiếp hãi chính bản thân mình.
Cách đây 2 tháng tại căn phòng này, tôi và Tiểu Nhu đã hạnh phúc biết chừng nào, vui vẻ biết bao nhiêu. Vậy mà h đây, tôi gần như lạc lõng. Giữa căn phòng 50m2, Tôi có cảm giác như mình sao nhỏ bé quá, nhỏ bé đến mức chỉ có thể so sánh vs 1 hạt cát.
2 tháng không có tôi, căn phòng vẫn sạch sẽ, gọn gàng như trước. Tôi thầm tưởng tượng cái cảnh Tiểu Nhu cầm cây chối lau nhà, khua khua trước mặt tôi nghịch ngợm nói “Em sẽ học làm 1 người vợ đảm đang, bài học đầu tiên là học cách dọn dẹp nhà cửa. Anh là người hạnh phúc nhất khi phòng em dọn đầu tiên là phòng của anh đấy”. Bất giác tôi mỉm cười, với tay định đón lấy cô ấy vào lòng thì hình ảnh đó bỗng tan biến, tôi lại bơ vơ, lại lạc lõng, lại bắt đầu chửi rủa chính mình. Điều tôi nghĩ trong lúc đó là làm thế nào để giết chết con quỷ đang tồn tại trong con người tôi thôi
-Tiểu Nhu, tại sao em lại đi…….? Vì anh…….?…Có phải không?
Đó là câu nói bình tĩnh nhất của tôi trog suốt 3 ngày qua. Có lẽ kiệt sức nên tôi thiếp đi, trong giấc mơ ngọt ngào đó Tiểu Nhu lại 1 lần nữa xuất hiện trong bộ váy trắng thuần khiết với những chùm bóng bay màu da cam. Tiểu Nhu đang đứng ở cuối con đường, vẫy tay gọi tôi. Nụ cười đó… rực rỡ đến mức mặt trời cũng phải ghen tị…
Sang trang để đọc tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui