Con Trai Cũng Cần Trinh Tiết

Trở về nhà, bắt gặp ngay ánh mắt khinh bỉ của Vĩnh Thành, tôi nắm chặt lấy tay Tiểu Nhu, đi thẳng, không quay lại nhìn hắn, tôi không muốn Tiểu Nhu vì hắn mà buồn, vì hắn mà cô ấy bị tổn thương
Ước gì chúng tôi có thể có 1 mái nhà riêng, chỉ cuộc sống 2 người chúng tôi thôi… thì hạnh phúc biết chừng nào
Chúng tôi sẽ sinh 2 đứa con, 1 trai 1 gái
Tôi là 1 ông bố tuyệt vời, còn mẹ nó sẽ là 1 người phụ nữ hoàn mĩ nhất trần gian
Tiểu Nhu vịn lấy cổ tôi nói thầm
-Á Phi, nhất định em sẽ kết hôn với anh
Tôi điếng người, từ trước đến nay mỗi khi động chạm tới vấn đề kết hôn là Tiểu Nhu lại mắng tôi ngốc ngếch, vậy mà giờ đây, trước mặt tôi, cô ấy nói NHẤT ĐỊNH SẼ LẤY TÔI. Niềm hạnh phúc không thể giấu nổi trong lòng, tôi nhấc bổng lấy thiên thần lên, quay cô ấy 1 vòng rồi hét lớn như muốn cho cả thế giới biết rằng
-Tôi và Tiểu Nhu sẽ kết hôn
Tất nhiên đó mới chỉ là lời hứa, điều quan trọng là chúng tôi chưa đủ tuổi kết hôn, phải đợi 3 năm nữa cơ. Không sao, đợi 3 năm để lấy được 1 cô vợ trinh tiết, lại là người mình yêu thì có 30 năm tôi vẫn đợi được
Trong suốt 1 tuần, ngày nào tôi cũng rủ Tiểu Nhu đi hóng gió ở trên cầu, ngày nào cũng 100 quả bóng bay được thả lên trời. Tôi mang theo cả bút dạ, bắt cô ấy phải viết lên mỗi quả dòng chữ “Tiểu Nhu sẽ kết hôn với Á Phi”. Ban đầu Tiểu Nhu nhất quyết không chiu,cho rằng đó là trò trẻ con,trông thật buồn cười. Tôi gõ đầu cô ấy nói mình đã đến tuổi vị thành niên đâu mà chẳng là trẻ con? Em không viết chứ gì? Vậy thì để 1 mình anh viết. Nghe tôi dọa dẫm, Tiểu Nhu đành phải ngoan ngoãn cầm bút viết lên từng quả bóng, và mỗi quả bóng được bay lên tận trời xanh như 1 lời hứa….
Nhiều người đi qua lắc đầu ngán ngẩm, chắc họ nghĩ 2 đứa chúng tôi bị thần kinh
Nhưng nhiều đôi nam nữ lại nhìn chúng tôi có vẻ ái mộ, cô gái khẽ huých chàng trai nói “Đấy, anh xem. Người ta lãng mạn thế chứ? Mà khi nào anh định cưới em?”
Sáng nay Tiểu Nhu dậy rất sớm tự mình lau dọn nhà cửa. Khi tôi thức dậy thấy cô ấy đang tranh giành công việc với bác Trương
-Để cháu làm đi mà
-Cô chủ, nếu ông mà nhìn thấy sẽ mắng chết chúng tôi đó. Không chừng còn bị đuổi việc nữa

-Bác yên tâm, cháu không nói thì không ai biết đâu. Bác để cháu làm đi
Nói qua nói lại 1 hồi lâu bác Trương mới trở vào bếp, tôi chạy tới ôm Tiểu Nhu từ phía sau nũng nịu nói
-Vợ yêu! Sao hôm nay lại muốn làm việc vậy? Ngứa ngáy chân tay à???
-Em phải học làm việc nhà để trở thành 1 người vợ tốt mà! Tránh ra đi nào, em phải lau cầu thang
-Hả???
-Anh Hả cái gi gì? Có tránh ra không thì bảo???
Tôi đứng ngẩn người ra trên cửa phòng, chợt nghe tiếng Tiểu Nhu kêu “Á” lên 1 tiếng, vội giật mình lao nhanh xuống. TRời ơi, Tiểu Nhu ngã cầu thang, cô ấy đang ôm chân khóc tấm tức.
Ôi trời ạ, vợ tốt gì cơ chứ? Em hại anh rồi Tiểu Nhu ơi
Tiểu Nhu vào viện, bố tôi được 1 phen hoảng hồn, bỏ việc ở công ty lao tới bệnh viện hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô ấy. Sau khi nghe bác sĩ nói bị sai chân, cần bó bột 2 tuần bố tôi mới thở phào 1 cái. Khi biết nguyên nhân Tiểu Nhu bị ngã, bác Trương bị bố dày cho 1 hồi, nhưng cuối cùng ông vẫn hạ giọng
-Sau này bác đừng để Tiểu Nhu động tay vào việc nhà. Đó không phải việc của nó!!!
Tiểu Nhu đòi xuất viện nhưng cả bố và tôi đều không đồng ý, muốn cô ấy nằm ở viện để dễ bề theo dõi. Bố vỗ vai tôi dặn phải chăm sóc cho Tiểu Nhu thật chu đáo, cô ấy là tài sản lớn nhất của gia đình ta đấy. Mặc dù dạ dạ vâng vâng nhưng thú thật là tôi chẳng thể hiểu nổi bố tôi nói gì, sao lại là tài sản lớn nhất của gia đình???
Ngày nào chị Châu cũng nấu canh gà hầm cho Tiểu Nhu, tôi nằng nặc phải tự tay mang tới cho cô ấy, không cần đến sự trợ giúp của ai. Ngày nào cũng vậy tôi tự tay đút thức ăn cho cô ấy rồi hỏi
-Ngon không em???
Tiểu Nhu khẽ gật

-Em thích ăn chứ??? Ngày nào ăn không ngấy à??
-Rất ngon mà, em rất thích
-Ủa thế so anh với canh gà thì em thích bên nào hơn???
-Đến ngốc!!
Nếu không vì Tiểu Nhu đang nằm trên giường bệnh với cái chân đau thì tôi đã cho cô ấy 1 trận rồi. Ở đâu có cái kiểu con gái mà suốt ngày đi bắt nạt con trai vậy? Lại còn làm người ta lo sót vó nữa chứ
Tiểu Nhu bảo cô tự ăn được không cần tôi bón cho, vậy là tôi ngồi yên nhìn cô ấy ăn canh gà 1 cách ngon miệng. Nhìn Tiểu Nhu ngày càng có da có thịt, béo trắng lên trông dễ ghét thật. Tôi khẽ nhéo má Tiểu Nhu mắng trông cô ấy càng ngày càng giống 1 con heo nái Tiểu Nhu lườm nhẹ tôi
-Á Phi, anh về nhà lấy cho em quyển truyện trên mặt bàn trong phòng dùm em
-Hả?
-Anh lại mơ màng cái gì đấy? em bảo anh về lấy cuốn truyện ở mặt bàn trong phòng của em
-ủa? mỗi ngày đều có anh ở bên mà em còn muốn gì nữa? con gái thật là có lòng tham không đáy
-Thôi mà anh!!! Em đang đọc dở, về lấy dùm em đi! Mau lên
-Thôi được rồi, đợi anh chút, đừng buồn khi anh không ở bên cạnh mà nghĩ quẩn nhé ^^
-Anh chỉ giỏi nói vớ vẩn
-Trước khi anh đi em có muốn nói gì với anh không

-Nói gì???
-Ví dụ như em yêu anh chẳng hạn, xong tặng anh 1 nụ hôn
-Thôi anh đừng có mà câu giờ nữa, mau về lấy cho em đi. Không em giận bây giờ
-Đây, làm gì mà xua anh như xua tà ý hả???
Tôi uể oải đứng lên vươn vai 1 cái rồi mới bước ra khỏi phòng bệnh viện. Truyện với chả trò, không biết đó là thứ ma lực gì mà thu hút Tiểu Nhu đến vậy nữa
Rảo bước vào phòng Tiểu Nhu, đi qua phòng của bố, chợt tôi nghe tiếng cãi vã
-Bố, bố không thể để con Nhu nó hút hồn thằng Á Phi được, bố phải biết xuất thân của Tiểu Nhu chứ??? Bố không phải bố đẻ của nó thì có quyền gì để 2 đứa chúng nó qua lại với nhau cơ chứ???
Tiếng bố tôi thở dài đầy phiền não, thằng anh tôi lại nói tiếp
-Bố đừng quên là bố đã hứa với bố Tiểu Nhu rằng năm nó 18 tuổi sẽ trả nó về với người ta. Người ta chỉ nhờ bố nuôi dưỡng nó thôi, đâu có cho bố cái quyền gán ghép tình yêu thế? Rồi họ sẽ nghĩ là bố chỉ lợi dụng để có được tài sản của họ thôi
-Mày im đi.
-Con phải nói!!! Bố quên là bố Tiểu Nhu đã nói rằng sẽ gả nó vào 1 gia đình thật tử tế hả??? Bố dù gì cũng chỉ là 1 ông giám đốc người ta thuê làm bù nhìn thôi….
-Thằng khốn nạn. Mày có im ngay không thì bảo???
Tôi chết lặng ở ngoài, trượt lưng xuống cánh cửa, tâm trạng rối bời. BUồn thê thảm, hận kinh khủng cái cuộc đời tầm phào này. Thì ra tài sản của gia đình tôi trước h đều là của Tiểu Nhu. Người ta nhờ bố tôi nuôi dưỡng cô trong 3 năm. Mỗi năm họ trả tiền cho bố tôi, rồi cuối cùng sẽ gả cô ấy vào 1 gia đình danh giá… còn tôi, chỉ là 1 thằng ăn xin, tiêu bằng đồng tiền của Tiểu Nhu. Thật khốn nạn cho cái cuộc đời tôi quá
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao bố tôi nói Tiểu Nhu là tài sản của gia đình chúng ta rồi
Và tôi cũng đã hiểu tại sao mọi người lại ngăn cấm việc chúng tôi yêu nhau rồi
Cánh cửa phòng bật ra, cả bố lẫn anh trai kinh ngạc nhìn tôi quỵ xuống khóc
1 chút tự ái của đàn ông cũng chẳng còn nữa tôi túm lấy cổ áo Vĩnh Thành mà hét

-Tại sao lại lừa tôi cơ chứ???? Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết điều đó trước???
Tiểu Nhu được xuất viện, niềm vui lúc nào cũng thường trực trên gương mặt của cô, bây giờ cô ấy rất hay vạch ra những kế hoạch tương lai cho cả 2. Tôi cười khinh bỉ trong lòng, còn đâu chuyện sẽ kết hôn với nhau nữa, còn đâu việc chúng tôi sẽ có 2 đứa con.
Từ khi biết được sự việc tôi hay cáu bẳn lại giận dữ vô cớ với Tiểu Nhu. Như đoán được tâm sự của tôi cô ấy hỏi
-Á Phi, nói cho em biết đi. Có việc gì vậy
-Chẳng có gì cả
-Vậy tại sao anh lại đối xử với em thế
-Đối xử với em thế nào???- Tôi lạnh lùng nói
-Em nhận thấy anh không còn như trước kia nữa
-Vậy hả? Lúc nào anh chẳng như vậy???
-Anh thay đổi nhiều quá!
Nói xong Tiểu Nhu thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ theo 1 hướng không xác định,vu vơ. Thực ra tôi muốn ôm chặt Tiểu Nhu, gục vào vai cô ấy mà khóc, nói rằng tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để nuôi cô ấy… nhưng còn đâu? Còn đâu nữa???Tôi là 1 thằng con trai… tôi thà bị mất đi tình yêu còn hơn là phải hạ mình van xin và bị người ta khạc nhổ! Yêu đâu có nghĩa là suốt đời phải gắn bó với nhau đâu? Chỉ cần cả 2 luôn nhớ về nhau là quá đủ rồi. Sau này tôi vẫn hối hận với cái suy nghĩ nông nổi trẻ con của mình, chính vì cái tính cách đó mà sau này tôi đã mất đi tình yêu đích thực của mình
Kì nghỉ hè thấm thoát trôi qua, lại bước vào năm học mới. Tôi và Tiểu Nhu vẫn tới trường đều đều. Việc chúng tôi yêu nhau được cái mỏ vịt của Khương Trung lan truyền cho cả trường biết. Mọi người nhìn tôi bằng những con mắt ngưỡng mộ, nếu là trước kia chắc chắn tôi sẽ rất tự hào, nhưng bây h, máu nóng dồn lên tới tận cổ họng, không thể chịu được cái điệu bộ lởi xởi của Khương Trung, tôi túm lấy cổ áo hắn và hét vào mắt
-Im đi, yêu đương gì cơ chứ? Tiểu Nhu là em gái tôi, cậu hiểu chưa???
Tiểu Nhu lặng người, cô ấy chăm chú nhìn tôi 1 hồi lâu = 1 đôi mắt xa lạ, = cái khinh thường của trước kia, tôi thấy 1 giọt nước mắt rơi từ mi phải của cô ấy. Lòng quặn thắt….
Tiểu Nhu à, anh biết phải làm sao đây? Anh không có đủ dũng cảm để yêu em. Anh không nên ích kỉ giữ riêng em cho anh. Anh không phải là 1 thằng đàn ông tốt, anh không xứng đáng với em, không xứng đáng với tình cảm của em dành cho anh… vậy nên anh phải đi thôi, anh phải rời xa em, anh phải học tập với 1 cuộc sống không em…. Nếu cứ như bây h, ngày nào cũng phải đối diện với em chắc anh sẽ không sốg nổi mất. Tiểu Nhu… anh xin lỗi…. ngàn lần xin lỗi em….
Sang trang để đọc tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui