Rồi ngày chủ nhật cũng đến, cả nhà tất bật làm cơm tiếp đón “Con rể tương lai”, tôi hậm hực ở lì trong phòng, định bụng không thèm xuống thì nghe thấy tiếng cười cười nói nói dưới nhà
-À hóa ra cậu đây là Vương Kiệt sao?? Tuyết Nhu nhà tôi được làm quen với cậu quả là 1 diễm phúc
-Dạ, phải nói ngược lại mới đúng, cháu quen được Tuyết Nhu là 1 niềm vui lớn nhất trong cuộc đời
A hóa ra là tên Vương Kiệt gì gì đó tới hả???? Không thể ở trên đây mà để họ tung hoành được, phải xem cái tên khốn khiếp đó là ai mà dám dụ dỗ Tiểu Nhu của tôi mới được. Vậy là chưa đầy 5 phút, tôi chải lại đầu tóc, ăn mặc đẹp đẽ bước xuống đại sảnh. Ra Tiểu Nhu cũng có mắt nhìn người, trông gã đó cũng có vẻ là người tử tế
-Bố à, bạn trai của Tuyết Nhu tới chơi đó hả???
-Thưa bác, đó là…
-À, đó…
Không để bố tôi kịp giới thiệu tôi cướp lời
-Là ông anh hoàn mĩ của Tiểu Nhu! Hân hạnh được làm quen với cậu
Tôi đưa tay ra bắt làm như vẻ lịch sự, nhưng khi nắm được tay hắn tôi vặn chặt khiến hắn kêu lên oai oái
-Ôi xin lỗi, thật vô lễ quá, không ngờ lại khiến cậu đau
-Ơ không sao đâu ạ!
-Liệu có cần lấy khăn lạnh trườm không vậy? CHị Châu…
-Thôi, không cần đâu! Tôi không sao thật mà
-Ài, cơm nước xong rồi, cậu Kiệt, mời cậu vào bàn ăn bữa cơm thân mật với gia đình chúng tôi
-Vâng! Cảm ơn cô! Cô chu đáo quá
-Ôi có gì đâu, cậu là bạn của Tiểu Nhu thì cũng như con của gia đình chúng tôi ý mà
-TRời, sao ai mẹ cũng nhận làm con thế hả?Thật không biết lũ con của mẹ đã được 50 gái 50 trai nữa chưa.
Tôi đút túi quần, miệng huýt sáo rảo bước theo họ, bố và Tiểu Nhu có vẻ không mấy vui trước thái độ của tôi, nhưng tôi vẫn lờ đi. Trong suốt bữa cơm chỉ tìm cách gây sự, chọc ngoáy tên Vương Kiệt khốn khiếp đó. Cuối cùng thì hắn cũng giả vờ có việc bận mà chuồn về sớm, tôi rung chân cười đắc thắng
-Kìa cậu Kiệt, sao lại về sớm vậy? Ở nhà chúng tôi chơi 1 lát nữa đi! Có mấy khi gia đình nhỏ bé này được tiếp đãi vị khách quý như cậu đâu???
Mồm thì nói thế nhưng tôi vẫn đi theo “tiễn” hắn ra khỏi cổng, tất nhiên là Tiểu Nhu cũng đi theo
-Dạ thôi, có lẽ để dịp khác, hôm nay quả thực tôi có việc bận
-Vậy hả? Ừ thế thì cậu đi về bình an nhé, đường xá bây giờ nguy hiểm lắm, chẳng may tai nạn gãy tay gãy chân thì không những khổ cậu mà khổ cả em gái yêu của tôi
-Anh về cẩn thận nhé- Tiểu Nhu nãy h không nói gì bây h mới mỉm cười nói
-Ừ, tạm biệt em!!
Con xe của hắn khuất hẳn rồi tôi mới có thể cười lớn, cười ngạo nghễ, cười sung sướng vì tên khốn đó đã sợ tôi mà chuồn rồi
-Hành động của anh thật trẻ con!
-Em thì khác chắc? Rõ ràng là em không yêu nó!- Tôi gắt gỏng
-Dù gì đó cũng là bạn của em, anh ấy sắp sang Áo du học, em muốn mời anh ấy về nhà để ăn 1 bữa cơm mà anh lại làm như vậy… anh khiến em xấu hổ quá
-Hả???- Lưỡi tôi cứng đờ- Vậy ra đó chỉ là “bạn” thôi hả? Không phải người yêu à???
Tiểu Nhu giận điên người, đến nỗi chả thèm nhìn tôi 1 cái mà bỏ 1 mạch về phòng. Tôi đứng ở ngoài cổng, ngây ra như 1 thằng dại, rồi tự nhiên cười. Hóa ra là chưa ai có thể cướp đi trái tim cô ấy!!! Vậy mà tôi cứ tưởng….
Tất nhiên tôi không bị mắng ngay vào tối hôm đó mà những ngày liên tiếp sau đó bố tôi cứ lấy chuyện tôi hành động trẻ con, thiếu văn hóa ra mà mắng. Dù vậy tôi vẫn vui, vì tôi vẫn có thể có cơ hội tiến gần hơn với Tiểu Nhu ^^
Muốn dỗ Tiểu nhu hết giận không phải là 1 chuyện quá khó khăn, với 2 cái đầu thông minh của Á Phi và Khương Trung thì không có gì là không thể. Tôi nghĩ vậy nên đã đem chuyện này kể với Khương Trung ai dè hắn trợn mắt giận dữ vô cớ
-Cái gì thế? Cậu là anh trai của Tuyết Nhu mà!!
-Nhưng có phải anh ruột đâu? Chỉ là anh nuôi thôi mà???
-Dù có thế cũng không thể được, tớ cũng yêu Tuyết Nhu!!!
-Cô ấy không yêu cậu đâu! Đừng hi vọng mong manh làm gì! Này, đã bao h nghe câu trèo càng cao ngã càng đau chưa??
-Không lẽ cô ấy lại yêu cậu???
-Tất nhiên là có khả năng hơn là cái tên đồi bại như cậu???
-Ê, lại bắt đầu xúc xiểm nhau rồi đó
-Nào, thế cậu có định bày cách dỗ Tiểu Nhu cho tôi không thì bảo? Tôi hứa nếu thàh công tôi sẽ giới thiệu cho cậu đứa em họ của tôi
-Hả? Xinh không?
-Tất nhiên là chỉ bằng 9 phần của Tiểu Nhu thôi
-Hé! Thế cũng được, đúng là bạn tốt, không uổng công tôi kết bạn với cậu! Ha ha
Thật tình… không hiểu hắn có yêu Tuyết Nhu thật không nữa. Chẳng biết đằng nào mà lần.
Cậu ta nói tôi hãy kể cho cô ấy nghe chuyện cười, mua những thứ mà lũ con gái thích về tặng cô ấy… cuối cùng hắn ta kết luận
-Con gái mà, như nhau cả thôi
Vậy là tôi hào hứng với những mẩu chuyện rẻ tiền thu thập trên mạng, ngày ngày sms cho Tiểu Nhu, kể cả trong h học. Tôi chú ý đến nhất cử nhất động của cô ấy, hình như cô ấy không đọc mà xóa thẳng tay, điều đó làm tôi thất vọng kinh khủng. Vậy là phải chuyển sang kế hoạch B, lượn lờ tìm hiểu xem lũ con gái bây h đang thích cái gì, theo kết quả thu thập được thì hiện nay thị trường đang rất thịnh hành loại nước hoa gì đó do 1 diễn viên nước ngoài làm đại diện. Tôi không hiểu rõ mấy thứ đó nên nhờ Khương Trung mua dùm, giá thật chẳng rẻ tí nào, 5000 mà 1 chai bé tí tẹo, Khương Trung nói bỏ ra ít tiền mà lấy lòng được cô em xinh đẹp thì vẫn lãi
Đi học về tôi cố tạo 1 không khí vui vẻ để Tiểu Nhu thay đổi thái độ vậy mà cô ấy vẫn lạnh băng, thật không hiểu 1 tảng băng bé xíu đang ở rất gần ngọn lửa đang cháy bùng bùng lên như tôi mà lại không tan chảy ra là sao???
Cuối cùng khi định đưa tay vào túi áo để tặng Tiểu Nhu lọ nước hoa đó thì cô ấy đã bước ra khỏi xe từ lúc nào rồi, tôi đưa đôi mắt đầy thảm hại và tuyệt vọng của mình ngơ ngẩn nhìn theo
Trong khi tôi đang lao đầu vào cái máy tính mà chiến game với tụi bạn thì Tiểu Nhu tự động mở cửa phòng tôi, tôi vội vàng đóng ngay cửa sổ trình duyệt game lại, tôi không muốn Tiểu Nhu biết lúc nào đầu óc tôi cũng lao vào mấy cái trò game vô bổ, có lần Tiểu Nhu nói mấy cái trò tẻ nhạt đó chỉ dành cho những kẻ dở hơi. Tôi chẳng mấy hài lòng với những lời nói của cô ấy.
-Anh Phi, em muốn đi dạo
Câu nói của cô ấy gần như là đang ra lệnh
Khá bất ngờ vì đột nhiên Tiểu Nhu lại làm lành với tôi trước nên tôi nhìn cô ấy 1 khoảng thời gian rất lâu, đầu Tiểu Nhu hơi nghiêng về 1 bên, tôi biết là cô ấy muốn hỏi tôi đang nghĩ gì vậy, tôi bình thản trả lời
-Lẽ ra em nên gõ cửa trước, em làm anh đau tim quá đi mất
-Anh có thể đưa em đi dạo được không? Hôm nay là rằm, trăng đẹp và sáng lắm
-Nhưng bố mẹ không cho đi ô tô vào buổi tối đâu
-Ta đi bộ thôi mà anh!!!
-Thôi được rồi, đợi anh thay quần áo đã
-Không cần đâu, anh mặc gì cũng đẹp mà!!!
Khi Tiểu Nhu nói xong câu đó tôi thấy trong lòng rộn rã niềm vui, mặt cũng đỏ ửng vì ngại, liếc trộm Tiểu Nhu 1 cái, tôi cũng thấy khuôn mặt cô ấy đang ửng hồng, trông thật dễ thương làm sao.
Tiểu Nhu mặc bộ váy và đi đôi giày mà tôi tặng cô ấy từ 1 tháng trước. Giờ tôi mới nhận ra mình quả là có khiếu thẩm mĩ, chọn cho Tiểu Nhu 1 bộ đồ xứng đáng để khoác lên tấm thân ngọc ngà đó. Thật là người đẹp thì dù thế nào cũng vẫn đẹp, đẹp tự nhiên, thuần khiết và nhã nhặn.
Việc đi dạo với 1 người con gái là 1 việc khá xa lạ với tôi. 17 năm nay, những đêm đi chơi của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bố mẹ sợ tôi có nguy hiểm gì nên nhất quyết không cho đi chơi tối, mà nếu có thì phải có 1 người thật đáng tin tưởng đi cùng. Nhiều lúc tôi thấy ngột ngạt với cái tình yêu đó vô cùng, có lần tôi đã phản đối bố mẹ bằng cách lang thang trong đêm 1 mình. Kết quả là sáng hôm sau tôi mò về nhà với tình trạng cảm cúm nghiêm trọng, bố mẹ được 1 phen hoảng hồn về thằng con quý tử của họ
Hôm nay tôi lại có diễm phúc được đi cùng người đẹp, à không, còn hơn thế nữa, là Tiểu Nhu đề nghị tôi đi cùng cô ấy mà, lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Nhu mở lời với tôi trước, chẳng hiểu nổi cô ấy đang chất chứa những suy nghĩ gì trong lòng nữa, chỉ thấy suốt quãng đường đi Tiểu Nhu chỉ im lặng, đôi lúc lại ngước lên bầu trời nói vài câu vu vơ không đầu không cuối.
Đi với tiên nữ giữa 1 đêm trăng tròn, sao sáng đầy trời, không gian tĩnh lặng dường như được thu nhỏ lại, tôi cảm tưởng như đây là thế giới của 2 đứa chúng tôi, thế giới của 2 người đang yêu nhau…Nói thật là tôi mến Tiểu Nhu, mến từ khi tôi quyết định làm vệ sĩ trung thành bảo vệ cho cô ấy, vậy mà mỗi khi nhìn gương mặt đẹp 1 cách hoàn mĩ đó tôi lại thấy run, đôi mắt Tiểu Nhu lúc nào cũng nhìn tôi đầy vẻ coi thường, có lúc tôi tự thấy mình yếu đuối và ngu ngốc thật. Sánh bước cùng Tiểu Nhu mà tôi nhút nhát chẳng dám thể hiện gì cả, liếc bàn tay trắng trẻo, thon dài của cô ấy, tự hỏi làm sao có thể nắm lấy bàn tay đó mà thổ lộ tình cảm của mình đây??? Tôi sợ Tiểu Nhu sẽ cho rằng tôi là 1 thằng bệnh hoạn, 1 tên hạ cấp ham muốn sắc đẹp như bao nhiêu thằng khác.
Bàn tay đó vẫn cứ đan vào nhau, khuôn mặt buồn vời vợi. Còn tôi, 2 tay vẫn đút túi quần, không ngừng huýt sáo để làm giảm bớt đi phần căng thẳng, cố tạo ra vẻ thật tự nhiên, thỉnh thoảng đá mấy hòn sỏi hay những chướng ngại vật ngáng đường đi của chúng tôi…Thực tình thì giữa trái tim và lý trí của tôi đang bùng lên 1 cuộc đấu tranh gay gắt, sẽ ôm chặt lấy Tiểu Nhu mà mạnh dạn thổ lộ hay cứ ôm chặt lấy tình yêu thầm kín của mình trong lòng… Đang suy nghĩ miên man thì bật chợt 1chiếc xe đạp loạng choạng lao tới phía chúng tôi, bất chợt tôi quay mình ôm chặt lấy Tiểu Nhu, tôi ý thức được rằng mình phải bảo vệ cô ấy, không thể để cô ấy bị tổn thương, cho dù chỉ là đứt 1 sợi tóc. Trong cái khoảnh khắc đó tôi thấy lòng mình ấm lên, cứ như thể tôi đã giữ trọn được tình yêu của mình trong tay vậy. Thấy Tiểu Nhu khẽ nhích mình, tôi vội buông tay ra, ngượng ngùng quay đi chỗ khác, ánh mắt vụng về của tôi không thể giấu được Tiểu Nhu nỗi lo sợ lúc nãy. Chủ nhân chiếc xe là 1 thằng nhóc học cấp 2, thật may là nó chỉ lao vào… tường, cả tôi và Tiểu Nhu không làm sao, vẫn an toàn tính mạng, mặc dù vậy tôi vẫn hắng dọng mắng nó vài câu để lấp liếm nỗi lòng
-Thằng quỷ, đi đứng kiểu gì vậy???
-Ôi em xin lỗi, anh chị không sao chứ ạ?
-có sao thì anh sẽ gọi cảnh sát tổng mày vào cũi vì tội đi đường không cần thận rồi. Lượn đi
Thằng nhóc biến mình vào màn đêm 1 cách nhanh chóng, trong cùng 1 lúc cả tôi và Tiểu Nhu cùng định nói 1 cái gì đó nhưng lại im. Chúng tôi nhìn nhau, rồi cả 2 không nhịn được, cười phì ra. Sau đó Tiểu Nhu hỏi
-Nãy anh ôm em chặt quá, em tưởng như không thể thở nổi nữa
-Tại… tại anh sợ em sẽ bị thương. Thật không hiểu thằng nhóc đó đi đứng kiểu gì nữa- Tôi lắp bắp nói
-Vừa nãy anh lo cho em lắm hả???
Trong cuộc đời tôi, Tiểu Nhu chỉ hỏi tôi câu đó 2 lần, mỗi lần hỏi xong câu đó mặt cô ấy đỏ ửng lên. Chắc rằng cô ấy đã phải lấy hết dũng cảm trong lòng mình mới có thể hỏi tôi câu hỏi đó
-Em muốn biết vì sao không???
Tiểu Nhu ngây dại nhìn tôi, tôi tiến lại gần Tiểu Nhu, cô ấy có vẻ hơi sợ nên chùn bước. Mặc kệ, tôi ôm chặt lấy bờ vai nhỏ ấy, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, tôi lấy hết dũng cảm trong lòng mình mạnh dạn nói
-Vì anh yêu em!!!
Ban đầu Tiểu Nhu khẽ giãy khỏi tôi, nhưng nghe xong câu nói đó cuối cùng cũng ngoan ngoãn như 1 con cừu non để yên cho tôi ôm, chỉ có mặt thì đỏ lên một cách đáng yêu
-Tiểu Nhu, anh yêu em. Em biết không???
Sang trang để đọc tiếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...