Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ


Càng ngày càng có nhiều người qua đường vây xem bọn họ, Bạch Dã không muốn để Phương Tố Y chịu tủi nhục, một tay đặt sau gáy cô nhấn cô vào trong lòng mình.
Mùi hương nước hoa nam tính tràn ngập khoang mũi của Phương Tố Y, lúc này cô không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết cảm giác khi được anh che chở thật ấm áp.
Bạch Dã nhìn về phía Phương Hải, nói:
“Ông không đáng làm cha.”
Dứt lời, anh ôm Phương Tố Y đi thẳng về phía xe của mình.

May mắn hôm nay anh định đưa con trai và cô ra ngoài dạo phố nên mới đuổi tới đây, may mắn anh tới không quá trễ.
Thấy Bạch Dã đột nhiên kéo con gái mình đi, Phương Hải vội vàng la lớn:
“Mày đứng lại đó, nó là con gái tao!”
Mặc kệ ông ta kêu gào cỡ nào cũng chẳng ai quan tâm, Bạch Dã mở cửa xe dìu Phương Tố Y vào trong trước.

Khi cô ngẩng đôi mắt đỏ hoa nhìn về phía anh, anh bất giác dịu giọng:
“Không sao, tôi sẽ giúp cô xử lý.”

Cho dù người đứng ở đằng kia tự xưng là cha của cô thì cũng không thể tha thứ được!
Lửa giận bừng lên dữ dội trong đôi mắt Bạch Dã, anh quay đầu lại, đối mặt với người đàn ông trung niên đang quát tháo phía sau.
Phương Hải đuổi tới nơi, chỉ tay vào người Bạch Dã mà há miệng quát:
“Mày bắt cóc con gái tao à?”
“Ông vừa rồi hành hung cô ấy giữa đường, có biết xung quanh thành phố đều gắn camera không?”
Một câu hỏi của Bạch Dã trực tiếp dọa Phương Hải phát hoảng, ông ta theo bản năng liếc mắt nhìn khắp nơi, muốn tìm vị trí lắp camera mà anh nói.
“Đừng nhìn, ông tìm ra rồi cũng không tránh tội được đâu.

Tôi sẽ tìm luật sư đến làm việc với ông sau.”
Bạch Dã đi vòng sang bên kia mở cửa xe bước vào, sau đó nhấn ga chạy đi mà không thèm quan tâm tới phản ứng của Phương Hải.
Ông ta hiện tại đứng thừ người giữa phố xá đông đúc, mồ hôi sau lưng bắt đầu tuôn ra như tắm.
Phải rồi, cho dù ông ta là cha của Phương Tố Y nhưng nếu chuyện bạo hành lộ ra ngoài thì ông ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối! Không, không thể để thằng nhóc vừa rồi kiện ông ta được!
“Mình là cha của Tố Y, con bé sẽ không dám!” Phương Hải lẩm bẩm tự nhủ, tự an ủi bản thân.

Trên xe, Phương Tố Y thẫn thờ nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cô không có tiêu cự.

Cô đã để Bạch Dã nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của mình, cũng để anh trông thấy cảnh tượng đáng xấu hổ kia.

Đó là bí mật mà cô muốn chôn vùi vĩnh viễn!
Bạch Dã im lặng không làm phiền đến cô, sau khi đưa cô trở về liền cẩn thận dặn dò Bạch Thiên vài câu.
Phương Tố Y tắm rửa cẩn thận, trở về phòng khóa chặt cửa.

Cô không biết kế tiếp nên làm gì, chẳng lẽ thật sự mặc kệ để Bạch Dã kiện cha mình ư? Kể cả khi ông ta là một người đàn ông tồi tệ thì vẫn là cha của cô…
Tinh thần Phương Tố Y dưới sự kích thích này trở nên có chút bất ổn, cô không thể ngừng nghĩ về chuyện cha cô sẽ nổi điên.


Cuối cùng, cô chủ động ra ngoài tìm Bạch Dã.
Thấy Phương Tố Y, anh chỉ cười khẽ một tiếng:
“Đừng lo, tôi chỉ dọa ông ấy thôi, sẽ không thật sự kiện đâu.”
“Xin lỗi, gây rắc rối cho anh rồi.”
“Không sao đâu, cô đừng xem tôi như người ngoài.”
Ý anh là sao? Phương Tố Y hơi ngẩn ra, cô không dám nghĩ nhiều nhưng những lời này của Bạch Dã thật sự khiến cho người khác hiểu lầm.
Anh ấy đối xử với cô tốt một cách kỳ quặc, chỉ cần không quá ngốc cũng nhìn ra được sự khác biệt trong ánh mắt anh.
Phương Tố Y rụt rè quan sát khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh của Bạch Dã, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn rất nhiều.
Con người Bạch Dã vẫn kiệm lời như thế, sau khi nói được hai câu liền im bặt, bầu không khí bắt đầu trở nên ái muội.
Nam nữ ở chung một nhà vốn là điều mờ ám rồi, Bạch Dã còn tỏ thái độ thân thiết với cô như vậy nữa! Phương Tố Y siết chặt hai tay vào nhau, nói:
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Sau này chỉ cần có người bắt nạt cô thì nói với tôi, tôi sẽ xử lý.” Bạch Dã nói một câu thật dài, cuối cùng lại bổ sung: “Bạch Thiên rất thích cô.”
Lý do mà anh giúp đỡ cô hóa ra là vậy ư? Thật sự chỉ vì Bạch Thiên? Phương Tố Y nhạy cảm phát hiện một chút biến hóa từ Bạch Dã, nhưng cô không nói, chỉ gật đầu.
Một lần nữa trở về phòng, điện thoại của cô đã tràn ngập tin nhắn mắng chửi của cha, còn có hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Phương Tố Y cực kỳ nhức đầu, cô đi tới bên cửa sổ gọi cho mẹ, sau đó liền nghe bà thở dài:
“Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cha con nổi điên mà quát mắng mẹ, nhưng hẳn là không phải lỗi của con.


Tố Y, có phải con cảm thấy mẹ rất nhu nhược, yếu đuối không?”
Phương Tố Y không đáp, lại nghe bà nói:
“Mẹ nghĩ kỹ rồi, mẹ sẽ ly hôn với ông ấy, sau này con không cần phải mệt mỏi vì chuyện gia đình nữa.”
“Mẹ…” Phương Tố Y kinh ngạc, cô biết rõ mẹ yêu cha đến nhường nào, sau bao nhiêu năm chung sống, sau bao lần bị đánh đập bà vẫn nhẫn nhịn kia mà!
“Dù sao mẹ cũng không sống được thêm bao lâu, thật sự, không thể chịu nổi nữa rồi.”
Bà Phương từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng của người đời trước, nghĩ rằng nam tôn nữ ti, nhiệm vụ của phụ nữ là sinh con dưỡng cái, cần phải biết nhường nhịn chồng.
Bà nhịn bao nhiêu năm, bây giờ già yếu còn liên lụy tới con gái của mình khiến bà quá mệt mỏi.
Phương Tố Y không hề ngăn cản, ngược lại còn vui mừng vì bà đã thông suốt:
“Mẹ, như vậy mới đúng.”
Bây giờ cô đã góp được một chút tiền rồi, ra ngoài mở tiệm bánh, để bà làm việc cho cô rồi vui vẻ sống qua ngày.

Tương lai phía trước sao mà tươi sáng! Chỉ cần người đàn ông kia không tồn tại, cô và mẹ sẽ hạnh phúc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui