Bình nhún vai nhìn theo bộ dạng của cô ta mà ớn ,vì không lễ cô ta là bạn người yêu của Trường thì anh không khách sáo đứng nói chuyện với cô ta lâu thế ,lúc đầu cô ta có ý định tấn công anh nhưng anh dửng dưng khi cô ta gặp Bin thì quay 180 độ à không 360 độ chứ nhữn loại con gái đứng núi này trông núi nọ như cô ta thì không nên yêu ,mày mà mình tỉnh táo ,mà cô tao nói gì Ana giao du gì nhỉ ,đôi lần anh cũng thấy Ana đứng nói chuyện với thằng nhỏ đánh giày nào đó ở khu chợ gần nhà ga nhưng anh nghĩ chắc nhìn nhầm người giống người thôi, chả lẽ cô ta cố ý nói không tốt về Ana..Hoặc cô em gái có lí do nào đó khó nói cho anh biết,biết mở mồm hỏi nó sao đây. Bình Thở dài mở cửa cổng đi vào nhà.
Tiếng trống Ana đánh có vẻ với tâm trang bực mình ,nghe là biết ngay vì khi vui hay đang tress là cô em gái anh tra tấn người khác bằng tiếng trống của nó.May là lúc nãy mình không ở nhà.KaKaka ka.
-Ông anh cười gì như là được mùa thế.-Nó ngó đầu đứng trên tầng hai nói vọng xuống.
-Cười gì đâu vui quá thì cười thôi.-Hôm nay có ai tìm anh không? Biết nhưng Bình giả vờ hỏi nó.
-Có 3 tên liền.-Vừa đi xuống vừa trả lời Bình
-Ai mà 3 tên thế ,em biết chúng nó chứ.-Bình hỏi nhưng anh thầm rò sét thái độ của Ana.
-Hai tên nhà tài chợ nào đó và một con điên vừa xổng trại.- Nó nói với giọng lạnh băng như chưa hề sảy ra chuyện gì.
-Nhóc nói shock thế ,con điên Nào lại xổng trại bò đến tận nhà mình chứ?
-Thế mà có đấy ,con đó làm ông anh suýt lấy máu của con em này đó.
-Em vẫn giận anh chuyện đó sao ,qua rồi mà nhắc lại làm chi với lại do em chứ.
-Ai nhắc lại đâu chỉ là do anh chậm tiêu nên nói thế cho anh hiểu ,chứ đứng nói với nó những 30 phút còn vào đòn lại cô em này.
-Nhóc thông minh thật không có gì qua mắt được nhóc.-Bình khen để Ana đừng nói móc anh nữa.
-Thông minh gì đâu chẳng qua lọt vô tai xua mãi không ra đành nghe thôi.
-Thế hả ,thế muốn biết cô ta tìm anh làm gì không?
-Biết chết liền ,hoặc cô ta tìm anh xin chữ kí thay cho những người điên xổng trại như cô ta
-Èo em chấp cô ta em bằng cô ta à loại người như cô ta để ý làm gì ệt.
-Chấp cô ta thì giờ cô ta nằm viện húp cháo rồi ,em không đụng chạm đến ai thì đừng ai đụng chạm đến em làm gì? Chỉ thế thôi ,mà anh nói khái quát hôm nay đi để em còn về ,ở nhà anh vừa chán vừa chút bực vào thân mà thôi.
-Về làm gì ở đây đợi bọn Trường và Phong mua đồ qua làm lẩu rồi tối nên New luôn.
-Khỏi em không muốn đến những chỗ đó nữa rồi ,đừng dụ dỗ làm gì vô ích ,nếu không nói cũng được em về đây.-Nói là làm nó dắt xe một mạch ra cổng không thèm quay đầu lại chào Bình.
Biết tính nó đã giận thì coi trời bằng vung luôn ,dù có nói gì thêm cũng vô ích ,híc đôi khi anh phải bất lực với nó ,cúng thương nó hơn bản thân anh cùng cảnh không mẹ từ nhỏ nên anh hiểu nó vành thèm cái tình mẫu tử đó lắm chứ ,nếu người cha của anh không trăng hoa bay bướm có lẽ rằng anh và nó cũng bớt cái tủi thân đi phần nào ,ngược dòng thời gian nghĩ lại ngày đó.
-Anh à sao mà mẹ em ngủ hoài không dậy vậy.-Đứa trẻ 4 tuổi ngơ ngác hỏi anh nó
-À mẹ em mệt nên muốn ngủ một chút đó mà.-Thằng bé hơn nó một tuổi an ủi
-Nhưng sao mẹ em ngủ mà mọi người lại khóc.-NÓ vẫn hỏi anh nó những câu thật ngây thơ và hóc búa
-Thì họ hư giống em hay khóc nhè chứ sao.-Thằng bé xoa đầu nó ,rồi rút trong túi ra một cái kẹo.
-Nhóc à xoè tay ra.-Anh đặt vào tay nó thì thầm.-Anh sẽ bảo vệ em suốt cây kẹo này sẽ mang điều may mắn cho em.
-Anh hôm nay lạ thế sao lại cho em kẹo ,em có khóc nhè đâu?-Nó nhìn chằm chằm vào Bình.
-Hì thì hôm nay anh có nhiều kẹo nên muốn cho em một cái đó mà.
Rồi mẹ nó cũng được người ta chôn cất ,đám tang thật thương tâm bỏ lại đứa con 4 tuổi bơ vơ ,người mẹ nó chết trẻ mới 24 tuổi đầu ,cuộc sống tẻ nhạt làm người mẹ nó đau ốm ,đâm bệnh trầm cảm mà ra đi bỏ lại đứa con nhỏ.
Ai cũng nghĩ nó là đứa trẻ con nên chẳng biết gì ,nên không ai để ý nhưng Bình thì lại khác sau đám tang anh không thấy nó đâu , tìm kiếm một ngày trời mà trả thấy.Cuối cùng anh thấy nó ngồi co ro tại bụi cây sau nhà,nơi mẹ nó và nó đã trồng loại hoa hướng dương.Nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ nó anh hỏi khẽ.
-Em sao lại trốn ra đây để anh tìm mãi.
-Anh à anh đừng giả vờ nữa ,mất mẹ thật đau khổ...-Nó nói đến đó giọng lạc đi và tiếng lấc bắt đầu vang nên.
-Em muốn khóc hãy tựa vào vai anh khóc nè ,từ giờ anh sẽ chăm sóc em thật chu đáo.
Nó dựa vào vai Bình khóc ngon lành ,nhưng từ sau hôm đó nó không còn là cô bé thơ ngây nhí nhảnh nữa mà thay vào đó một đứa con gái với khuôn mặt lạnh băng ,kể khi ba của anh đánh nó nó cũng không khóc một giọt nào ,nghĩ nó đau buồn một thời gian rồi sẽ qua nhưng cho đến giờ nó vẫn thế không thay đổi là bào ,anh thật buồn đôi lúc bất lực ,dù anh còn đáng thương hơn nó dù anh sinh ra chả biết mẹ anh là ai nhưng anh là con trai người con trai có sức chịu đựng hơn một đứa con gái như nó.Giọt nước mắt lăn trên má của Bình khi nào cho đến khi chiế cổng động đậy anh mới giật mình, vội quệt nước mắt cố tạo vẽ bình thản trở lại.
-Anh sao thế ,ngồi đây ấn chuông hoài không ra mở cổng vậy.-May mà cổng không khoá nên tụi em mới vào được đây đó.-Trường giả vờ trách nó
-Anh Bình có tâm sự hay là bị ai hớp mất hồn rồi đúng không anh.-Thủy Tiên nên tiếng trêu khi thấy bầu không khí có vẻ ảm đạm.
-Nó thì bị ai hớp hồn ,dòng họ máu lạnh mà lại.-Bin pha trò thêm
-Tụi bay biết đùa từ khi nào thế.-Bình đang buồn bị tụi nó trêu lại càng tức.
-Ê sao tao không thấy cái Ana đâu vậy?Đừng nói với tao là mày với nó cãi nhau nhé.-Bin nghiêng đầu nhìn Bình.
-Cãi nhau đâu ,con nhỏ tức con Thảo nên tức lây sang tao.Cũng chỉ tại mày đó.-Bình chỉ Bin rồi ngồi xuống ghế thở dài.
-Sao liên quan tới tao ,tao vừa đến nhà mày đó.-Bin gãi đầu biện hộ
-Thì con Thảo nó nhớ mày nên nó tìm mày ai dè đụng ngay con em tao ,mà hình như tụi nó có hiềm khích từ trước hay sao ấy.
Hiềm kích hay không thì Bin không rõ nhưng một lần đụng độ Ana cho Thảo cái tát ,mà Thảo thuộc dạng thù dai nên khỏi tránh khỏi.Mặc dù biết nhưng Bin cố nói khoả lấp.
-Nhớ nhung gì tao ,chuyện đàn bà đừng đem tao vào cuộc.Không biết là không có tội.-Bin giơ tay nên trời xua xua vào không khí.
Thôi không sói nhau nữa ,giờ chuẩn bị đồ để nấu lẩu còn thằng Bin có nhiệm vụ đi bưng nhỏ Ana về.-Giọng Trường nói như ra lệnh.
-Sao tao lại đi bưng em thằng trường về nhóc đó đanh đá lắm tao sợ không làm được nhiệm vụ mày đưa ra.-Bin dãy nảy nên khi Trường giao nhiệm vụ cho anh ,(giả vờ thôi chứ thích quá còn gì )
-Do mày mà ,hay mày sợ con em gái tao nên không dám đi.-Bình nói bằng giọng thÁCH THỨC
Đi thì đi đừng đá điểu tao thế ,mày đừng hối hận sau này mất em gái mất đông minh nhé.-Bin vừa nói vừa quay ra cửa dắt xe phóng ra đường....
-Mày nhớ tao đó.-Nói rồi Thảo đi như chạy...
-Nhớ mày làm gì ,xấu gái ai thèm nhớ...-Nó cười trừ rồi tiến về lớp, mới hôm đầu đi học thôi mà lằng nhằng quá.
Chưa vào chỗ ngồi được ấm thì Cẩm Tú lại quấy rối nó :
-Ana biết gì không?
-Biết gì.-Định không trả lời nhưng nó lại buộc miệng hỏi lại
-Thấy phụ trách môn tiếng hoa trẻ măng hơn tụi mình mấy tuổi thôi...-Như quên câu từ chối của nó vừa nãy ,Cẩm Tú trả lời thật vui vẽ...
-Thế à ,trẻ thì trẻ có ảnh hưởng gì đâu.-Nó nói xong mới thấy mình hôm nay nói nhiều quá ,nên nó lại im lặng lại.
-Ê thầy vào kìa.-Cẩm Tú reo khẽ đủ để nó nghe thấy.
Nó ngẩng nên sau khi tiếng Cẩm Tú dứt, không tin vào mắt mình là Bin èo sao lại chui vào đây làm thầy giáo định giở trò quỷ gì thế này...Híc năm nay nó bị sao gì chiếu mạng mà lại rắc rối thế ,những ngày sau này không yên thân rồi đây...
-Sao ngẩng người ra vậy ,kết thầy rồi hả.-Cẩm Tú trêu nó.
Im lặng là tốt nếu không thì biết nói gì ,chả lẻ nói quen tên này ,à nhầm nói quen thờ...a... y...ây huyền...thầy...hihii
Tiết học trôi nặng nề ,thỉng thoảng nó ngước nhìn nên bảng lại thấy Bin nhìn nó rồi cười mỉm,(do nó cảm nhận thôi ,chắc gì người ta nhìn nó cười ) nó cố không chú ý vẫn lạnh lùng nhìn nhưng trong tim nó hơi bắt đầu đập sai nhịp..Rồi buổi học hôm đó cũng trôi qua êm đềm chút những ngày sau đó cũng ổn chỉ riêng Cẩm Tú thì hơi nói nhiều nhưng giọng nói thỏ thẻ hay hay dần dần nó cũng quý nhỏ đâm ra cũng nói chuyện với nhỏ... rồi nó cũng đồng ý làm bạn thân với nhỏ dù sao nó cũng chưa có đứa bạn gái nào ,nghĩ rồi mọi chuyện cũng êm xui nhưng nó không biết rằng rắc rối đang vô hình chờ nó...
-
Thời gian trôi nhanh thật mới ngày nào vô trường, rồi nghỉ tết giờ lại lục đục vác sách đến trường ,người ta nghỉ tết vui vẻ ấm cúng anh em nó nghỉ tết buồn bả ,cho nên năm nay Bình sợ nó buồn nên rủ nó đi biểu diễn nhạc khắp nơi,dù mệt nhưng cái tết năm nay vui hơn những cái tết vừa rồi vì có bạn bè cười nói cũng bày trò mùng tuổi như con nit.-Nó cũng bớt lạnh lùng với Bin và mọi người xung quanh thỉnh thoảng cũng cười nhẹ ,nhưng nụ cười đó vẫn hiếm hoi ban nhạc của Bình dần dần cũng có ten tuổi trong làng nhạc rock, bằng chứng mỗi lần biểu diễn xong các fan xum lấy xin chữ kí bắt tay..ôm ấp các thần tượng ,riêng nó biết trước nên chuồn lẹ nhưng đôi lúc cũng khó chuồn vì đám đông vây quanh khá đông...Fan hâm mộ gọi nó là người Bí Ẩn vì mỗi khi muốn xin chữ khí thì thần tượng lại mất tích ,nhưng thế lại càng làm cho nhiều người tò mò càng tăng nên sự hâm mộ ở trong họ.Đôi lúc nó lẩm bẩm rằng đúng là sai lầm lớn khi nghe lời dụ dỗ của Bình...
-Sao ngồi cười một mình vậy bà cố-Cẩm Tú hỏi nó khi thấy nó nhìn ra cửa cười.
-Cười đâu mày nhìn nhầm rồi.-Chết ngồi nghĩ vớ vẫn sao lại cười ,giờ bị Cẩm Tú bắt được.
-Ờ chắc nhìn nhầm !!! À mày biết hôm nay là ngày gì không?-Cẩm Tú gật gù hỏi nó.
-Thứ 2 ngày đi học mới sau kì nghỉ tết.-Nó trả lời mắt nhìn vô quển sách.
-Nói như Ana thì Cẩm Tú cũng nói được ,hôm nay là valinhtinh đó.-Cẩm Tú cố nói lái ngày VALENTINE đi một cách hài ước.
-Sao lại valinhtinh... mà ngày này thì có sao cũng như ngày bình thường thôi ,ảnh hưởng gì đâu.
-À mày thì không sao nhưng những đôi tình nhân thì ảnh hưởng lớn đó.
-Thế mày có ảnh hưởng lớn không.-Nó trêu Cẩm Tú.
-Ana dạo này cũng biết trêu người khác rồi đó.-Cẩm Tú tiêu nghiểu nói lại nó.
-Thì tao ở gần mày nên bị lây đó.-Nó nheo mắt trêu Cẩm Tú tiếp..
-Người ta nói chuyện nghiêm túc thì Ana ở đó trêu.-Cẩm Tú nói bằng giọng buồn buồn.
Nó nhìn Cẩm Tú một hồi rồi cười nhẹ ,ai chả biết cô nàng kết anh zai nó bằng chứng là nói chuyện gì cũng có tên anh zai nó ,mà khi nó nhắc đến anh nó thì cô nàng chăm chsu nghe không bỏ xót một chi tiết nào ,rồi thỉnh thoảng theo nó đến nhà Bình tập nhạc ,Bình hỏi chuyện hay cười thì cô nàng đứng ngây người ra như gỗ ý ,nó không để ý nhưng thỉnh thoảng bắt gặp phải phì cười bị tình yêu đánh trúng đâm ra hâm hâm như thế sao ,mà đâu riêng Cẩm Tú ông anh nó cứ gặp cô nàng là có biểu hiện khang khác ,nó biết nhưng nó kệ ,kệ không phải là không quan tâm nhưng chuyện này nó gà mờ lắm thôi để họ tự nhiên thì hay nó dính vào ba cái này nó tự mang rắc rối về à...(về này là về bản thân vì nó chúa ghét rắc rối
Toi yeu Zing
-Lại ở đó mà cười người ta đang đau khổ đây, còn cười trên nổi khổ của người khác bạn bè gì mà ác vô.-Cẩm Tú lẩm bẩm câu sau rất nhỏ nhưng nó vẫn nghe thấy.
-Ai cười bà ,tôi chỉ cười trên đời này có nhiều kẻ ngốc thế.
-Lần này thì mình ngốc thật.-Cẩm Tú gật đầu đồng ý với câu nói của nó.
-Nhưng sao buồn ,có chuyện gì nghiêm trọng sao.-Nó giả ngạc nhiên hỏi Cẩm Tú.
-Mấy hôm nay mình làm mãi mới được ít socola định đem tặng nhưng sợ người ta từ chối.-Cẩm Tú vẫn nói giọng oanh vàng đượm buồn.
-Thì tặng đại đi ,nếu họ không nhận càng còn.-Nó xui Cẩm Tú
-Gì mà tặng đại với càng còn ,Ana biết không mình rất xấu hổ khi tặng quà một ai đó mà họ không chập nhận thà không tặng còn hơn.
-Thì đã tặng đâu biết họ từ chối ,phải thử mới biết chứ ,còn hơn là chờ đợi kiểu không hi vọng thế này ,thất bại một lần mới biết rằng mình không hoàn hảo...Ý.-Dạo này nó cũng triết lí tệ ,èo cái này mà cũng an ủi người khác đây ,khéo hại người ta thì có.-Cẩm Tú ơi coi như tôi chưa nói gì nhé ,nhưng sao khó mở mồm nói câu này thế.
-Cảm ơn Ana nhé ,ai bảo bạn lạnh lùng chứ mình có thấy thế đâu.-Cẩm Tú nhoẻ miệng cười với nó.
-Èo mới đó mặt còn bí xị giờ đã cười được nhanh thật.-Nó cũng cười thầm theo ,tự nhiên nó cũng vui vui đã lâu rồi cảm giác này không tồn tại trong nó ,tưởng là nó đánh mất rồi nhưng hôm nay lại xuất hiện ,hôm nay là velentine rồi nhanh thật những ngày này khi xưa chỉ có Bình tặng nó thỏi socola hương dâu tây với cương vị tình anh em nó rất vui nhưng nó không thể hiện cũng không cảm ơn anh nó mặc dù biết thế không tốt nhưng nó vốn không để tình cảm lấn ướt bản thân biết sao ai bảo anh nó có một cô em gái thế này đành chịu thiệt vậy, lớn nên nó cũng tham gia vào mạng chát rồi quen một người tên là cá xấu năm nào cá xấu cũng gửi quà đến câu lạc bộ bạn bè bốn phương cho nó ,còn nó thỉnh thoảng cũng gửi lại ,năm nay thì chưa có tín hiệu gì hình như người bạn của nó dạo này bận mà nó cũng bận đó chứ ...
-Sao dạo này cứ nói chuyện giữa chừng thì Ana lại im lặng vậy, có tâm sự hả?-Cẩm Tú thấy nó là lạ hỏi..
-Ko biết nói gì tốt nhất là im lặng..Chợt dt rung (may quá kứu bồ).nó rút dt trong túi ra thấy số của Bình..
-Gì vậy ông anh?-Nó hỏi Bình
-Cẩm Tú bạn em có ở cạnh em không?
-Ở cạnh có chuyện gì không?
-Tối nay em rủ cô ấy đến nhà anh được không?
-Sao lại bảo em anh tự đi mà rủ.-Nó biết lý do gì nhưng cố lạnh nhạt với Bình.
-Giúp anh đi ,em gái.-Bình nói qua dt với giọng lăn nỉ nó.
-Ừ mỗi thế thôi chứ gì.-Nó hỏi lại Bình.
-Ừ ,cảm ơn em gái trước nhé.
-Ơn huệ gì anh anh dạo ày cũng biết khách sáo nhỉ...
-Đâu có ,anh ,,,
-Thôi khỏi giải thích ,em cúp máy đây...Nói nó rồi cúp máy luôn khỏi đợi Bình nói tiếp.
-Ai gọi cho Ana vậy.-Cẩm Tú hỏi nó mặc dù đoán là Bình.
-Anh tao.-Nó trả lời cộc lốc.
-Bộ anh ấy nói gì mà mày giận thế.
-Gì đâu ,anh ấy bảo tối nay mày không bận thì ăn mặc đẹp vào anh ấy rủ mày đến nhà anh ấy chơi.-Nó là thế không nói văn hoa gì nói thẳng thế đối phương nghĩ gì thì nghĩ.
-Đừng trêu mình mà Ana.-Cẩm Tú xấu hổ nói nhi nhí ,,,
-Thật đó bộ tao nhìn tao mà nói chơi sao.-Sao mày ngốc thế.-Nó nói có vẻ ghen với Cẩm Tú..Anh zai quên mình roài hihihi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...