-Ana anh xin lỗi , anh không biết là em , em đừng giận anh nhé ,một năm anh tìm kiếm em khắp nơi nhưng trả thấy ,anh cảm tưởng em như bốc thành khói và biến mất vậy , em biết anh buồn thế nào không,,, ,,,
-Thôi im đi mệt.Giờ tôi cần về nhà anh bảo hai cái thằng điên chặn đầu xe tôi ra để tôi đi và còn nữa tôi cấm anh nghe cái con khia lảm nhảm về tôi ,tôi đang làm gì ở đâu cấm anh bước đến đó tìm , hai tháng nữa sẽ gặp nhau ở trường ,trường nào thì sau hai tháng nữa anh khắc biết
-Nhưng mà anh...
-Không dài dòng nhiều , anh đợi một năm rồi trả lẽ hai tháng nữa không cố mà đợi...(nó rồi nó rồ ga phi mất để lại cho Bình sự tiếc nuối ,anh phải làm gì để chuộc lỗi đây ,buồn quá )
-Anh thật là nó không ?
Tiếng Trường hỏi Bình một cách ngạc nhiên.. hết mức
-Ừ là nó mà , trả lẽ mày không nhận ra nó
-Em nhận ra mà, khi nó gỡ mũ ra thì em biết là nó ,em cũng bất ngờ lắm chứ đến khi bình tỉnh lại thì nó đi mất rồi , nó nói gì với anh vậy ,mà sao anh không giữ nó lại
-Mày hỏi lắm thế , tao cũng muốn lắm chứ nhưng nó bảo hai tháng nữa gặp lại ở trường ,,, và nó bảo
-Nó bảo làm sao
-Nó bảo bây giờ đừng tìm nó
-Híc , chưa gặp lại nó còn không sao giờ gặp lại nó ,nó bảo thế thì bó tay roài ,hai tháng chịu nổi không ?
-Đành chịu thôi, tao theo nghỉ giờ mình cố gặp nó mà nó lại mất tích như hồi trước thì có mà nên trời cũng trả tìm thấy nó
-Thôi về đi.. tao muốn về nghỉ ngơi...
-VỀ thôi bọn mày...
Bình nên xa phóng đi để quên Thảo lại , giờ Thảo hay mẹ Thảo cũng mặc kệ...
Về đến nhà , Ana buông mình xuống ghế salon ,nằm thở dài hôm nay thật bất ngờ , gặp lại Bình lúc đó nó cố đè nén cảm xúc lém mới không ôm lấy Bình , nó nhớ Bình nhớ ông anh cùng cha khác mẹ với nó ,thật buồn cười anh em sao lại không ở bên nhau được nhỉ ,nó mệt quá thiếp đi lúc nào không hay nó lại mơ về ngày hôm ấy.
Đêm đó hai anh em nó rủ nhau đi đua xe ,đang đua thì bọn cơ động đuổi ,trả còn cách nào đành chạy thông qua đường đê , hai anh em nó cố chạy những ngõ ngách cuối cùng nhưng bọn họ vẫn không tha đành liều chạy ra ngoài tỉnh mặc dù không rành đường nhưng hết cách rồi chỉ biết cắm cổ chạy... bất ngờ nên anh em nó bị động đang chạy anh nó nói như hét vào tai.
-Anh cho xe chạy chậm rồi em nhảy xuống nhé
-Chứ bọn nó dai lém , anh cũng thấm mệt rồi không biết còn cố được không
-Không em không nhảy xuống đâu ,có chết hai anh em mình cùng chết
-Sợ gì hả anh.
-Không phải sợ nhưng em là con gái ,nếu bị bắt chúng nó đánh giả man lắm , đến tụi anh là con trai còn không chịu được nữa là em
-Không em chịu được
-Không nói nhiều ,anh bảo nhảy xuống là xuống
Lần đầu tiên anh nó quát nó , nó trả biết sao chỉ biết im nặng.
-Nào anh đếm 1,2 ,3 em nhảy nhé... chỗ này đang mưa nên đất cũng không rắn lém... có lẽ rất đau nhưng còn hơn là bị tụi nó bắt, nghe anh đi đừng có giận...
-Nhưng
-Không nhưng gì cả nhảy đi anh cho xe chạy chậm rồi
Cuối cùng nó đành nhảy khỏi xe , một đứa đua xe chuyên nghiệp như nó nhảy xe phải đảm bảo tính mạng ,và cái đầu chân tay gãy có thể lành chứ cái đầu hỏng coi như vứt.. do trời mưa nên đường trơn nó bị văng khá xa , nhưng nó vẫn tỉnh nó cố ngượng dậy lê vào góc đường , kiểm tra thấy người nó chỉ bị xây sát nhẹ ,nhưng do trời mưa và đường đất thấm vào vết thương rất xót.
Bọn cơ động vẫn lượn quanh chỗ nó khoảng một đoạn nó lấp vào bụi cây ngồi im thíp , thấy một lúc sau không có tiếng động nó mới nhấp nhô cái đầu dậy,..
Đây là đâu đây đoạn đường này rất tối nó trả nhìn thấy gì cả ,chỗ này nó trả quen nên hơi sợ mặc dù nó rất gan nhưng nó vẫ là con gái ,nhìn xa xa có ánh đèn , nó cố chạy về nơi đó ,thỉnh thoảng có tiếng chó sũa trong đêm nghe mà rùng mình , quả thật trong đời nó làm người qua chưa bao giờ có cảm giác sợ thế này , vừa sợ vừa lo cho anh nó...
Nó chạy mãi chạy mãi trong đêm mưa , cơ thể nó thấm mệt nhưng nó không thể dừng lại ,nó phải chạy về chỗ có ánh sáng vì nó rất sợ bóng đêm ,nói cách khác nó sợ màn đêm bao phủ nó ,nó sợ cô đơn... người nó tar còn sức mà chạy nữa nó bắt đầu chạy chậm dần rồi cơ thể nó ngac khụy xuống thiếp đi lúc nào không hay...
Cũng chỉ là giấc mơ thôi ,nó thầm nói với bản thân nó thế ,chỉ cần tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì sảy ra hết... Nó choàng tỉnh dậy dảo mắt nhìn quanh nhưng nó chả tìm lấy một cái gì quen thuộc ,đây là đâu trả lẽ chuyện sảy ra là có thật ,,,có tiếng một thằng bé con cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
-Mẹ ơi chị ấy tỉnh rồi ,mẹ ơi
Sau tiếng gọi của đứa bé thì một người phụ nữ bước lại gần chỗ nó ,mỉm cười hỏi nó
Cháu tỉnh rồi hả?Trong người cháu thế nào có cảm thấy mệt không.
-Thưa cô sao cháu lại ở đây...?
-À hai hôm trước , ta đi lấy hàng ở nhà hàng xóm lúc đó khoảng 1hay 2 h đêm trên đường về nhà ta thấy cháu nằm bên đường quần áo ,toàn vết đất nên ta với em Bi đã đưa cháu về đây.
-Vậy cháu ở đây hai hôm rồi hả cô?
-Ừ cháu sốt cao hai hôm rồi. Ngập ngừng một chút người phụ nữ lại nên tiếng
-Tại mẹ con chúng ta nghèo quá nên không thể đưa cháu vào viện được nên chỉ sơ kứu đơn giản thôi, ta đang nghĩ nếu hôm nay cháu không tỉnh ta cũng đành liều đưa cháu vào viện vậy, nhưng may quá cháu tỉnh rồi..
-Cháu cảm ơn cô? Cô ơi ở đây cách trung tâm thành phố bao xa...
-À cũng gần thôi, khoảng 30 cây gì đó..
30 cây cũng không gần vậy trong đêm nó và anh nó chạy cận lực thế cơ à, giờ anh nó sao rồi không biết anh có bị bắt không , nó không trở về nhà thế này chắc ba giận lắm thế nào cũng đánh anh cho coi , khổ thân anh thật đôi khi chịu những trận đòn vô cớ của ba , cơ thể của anh không biết sẽ còn bao viết tích nữa mới đủ...
-Cháu ăn chút cháo nhé , chỗ mẹ con cô trả có gì chỉ có cháo thôi...
-Hoan hô hôm nay được ăn cháo...
Tiếng hai mẹ con làm cho nó ngạc nhiên, ăn cháo thôi sao thằng bé nó vui mừng đến vậy bát cháo đối với nó là to lắm sao??
-Cháu không ăn đâu.
-Cháu phải ăn vào chứ hai hôm nay cháu chưa ăn gì cả mà...
-Nhưng mà
-Yên tâm hôm nay cô nấu cũng nhiều nên cháu không lo
Nó đành im lặng ,im lặng thôi còn biết nói gì nữa một đứa không biết tình cảm là gì như nó nhưng ở trường hợp này thì đành ngoài lệ vì nó mang ơn người ta mà không có mẹ con họ chắc nó đã nằm dưới đám đất lạnh lẽo rồi , mà cũng hay ông trời bắt nó phải sống để ngậm nhấm từng nổi đau đây... sao không chết nhỉ ,nếu chết sẽ không biết nỗi buồn là gì...
Hóa ra mùa hè hai mẹ con họ vào thành phố kiếm thêm tiền ,nó rất muốn trở lại thành phố ngay nhưng mà giờ trong người nó trả có gì ,nó còn nghèo hơn mẹ con họ đó chứ bằng chứng nó ăn nhờ họ và mặc quần áo của họ thôi ,bộ quần áo của nó mặc dù được giặt rồi nhưng nhìn mà thảm...Nó đành chờ họ vào lại trung tâm nó mới theo vào được.Vì ở nơi này trả thấy ai cho gọi dt , với lại nó nhờ người ta rồi nên nó chả dám yêu cầu hơn...
Cuối cùng thì nó cũng trở về nhà ,bố nó biết nó mất tích hai ngày nên cũng cho người đi tìm ,còn Bình và bọn bạn bị bắt ở trại giam , Bố nó chưa bảo lãnh cho Bình ra vì ông chưa tìm thấy nó ,một phần ông tức Bình một phần để Bình trong đó cho người ta cải tạo...
Thấy nó bước vào nhà nhìn nó xanh xao ông thật sót xa đứa con gái ông yêu thương giờ nhìn thật tội nghiệp ,để nó bình tỉnh lại ông mới hỏi , nó chỉ im lặng tránh ánh mắt của ông mỗi khi ông nhìn nó...nó vẫn thế từ ngày mẹ nó mất ,ánh mắt nó như vồ hồn nhìn ông cứ chư là do ông là nguyên nhân để mẹ nó ra đi mãi mãi vậy , từ một con bé thơ ngây ,ca hát vui đùa trở thành con bé lầm lì trầm tính ,và nghịch ngầm...
Đứng sau cánh cổng phòng ba nó ,nghe trộm cuộc nói chuyện dt của ông... thật nó trả muốn nghe trộm đâu vì vô tình nó đi xuống nhà thấy tiếng ba nó nói gì có nhắc đến tên của Bình nên nó tò mò đứng lại.
-Cứ để thằng Bình trong đó đi , tôi sẽ không bảo lãnh cho nó đâu...
-Thôi cứ thế ,, có gì tôi sẽ nghĩ lại...
Thấy ba nó có vẻ cương quyết , không cho anh nó ra cũng tại nó nên anh nó vậy ,trả biết động lực nào thôi thúc nó ,mà nó đẩy cửa bước vào...
-Thưa ba con...
-Con làm sao ,đau chỗ nào nói ba coi
-Con không sao hết con cũng đỡ rồi nhưng con muốn xin ba một việc
-Việc gì? nếu ba có thể thì ba sẽ làm
-Việc này con nghĩ ? Ba thừa khả năng ,với lại anh Bình cũng là con ba mà sao ba lại làm thể với anh ấy
-Ba chỉ muốn tốt cho nó thôi , nó làm ba điêu đứng xấu hổ hàng trăm lần ,ba thật buồn khi không dạy được nó...
-Thì anh ấy cũng muốn tốt cho ba thôi nên anh ấy làm như thế
-Con à tụi con chỉ thấy trước mắt thôi còn lâu dài con chưa biết đâu
-Con cũng trả cần biết ,vì đó là việc của ba còn nếu là con con sẽ chịu trách nhiệm với việc làm của mình
-Con đang trách ba
-Con trả trÁCH AI cả số tụi con nó thế đành chấp nhận thôi... nhưng từ trước đến giờ con chưa xin ba điều gì có thể lần này là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng con xin ba ,ba có thể chấp nhận được khộng
-Con nói đi
-Con muốn ba bảo lãnh anh Bình ra...
-Điều này ta e rằng
-Con đã nói rồi và điều này đủ khả năng của ba mà ,, với lại anh Bình cũng là con của ba trả lẽ con của ba không bằng mấy đứa...
-Mấy đứa nào ?
Định nói mấy con hồ ly cặp với ba nhưng nó lại thôi ,vì giờ nó đang cầu xin ba nó nên nói ra chỉ làm ông thêm tức giận , mà thế bất lợi cho anh nó
-TRả có đứa nào.. ba đồng ý đi
Nó giật mình, gì đây cướp xe ban đêm à ,thời buổi này chán nhỉ hết cơ động xin đểu tiền lại đến bọn này ,chắc cướp taxi không đủ giờ quay cướp xe máy đây...nó ngẩng nên một đoàn xe máy biểu diễn mấy trò lạc lách vượt nên chặn đầu xe nó... gì nữa đây mệt quá cơ.
-Xuống xe con khia , quả này thì mày ăn đủ nhé ,ai bảo mày động đến tao làm chi
-Lại con điên hồi chiều ,sao con này dai hơn đĩa nhỉ , ghét nhất loại chó dại này
-Cô khia xuống xe đi, đừng trách tụi này không nhẹ tay...
Nó vẫn ngồi yên trên xe , và cố lấy cái mũ che lấp khuôn mặt , vì nó sợ người đối diện nhận ra nó , à không chính xác là Bình chỉ có Bình mới có chất giọng đó thôi, một chất giọng êm nhưng cũng thật đanh thép.Nó không muốn gặp lại Bình một chút nào, làm sao đây trái đấy nhỏ quá mà à không việt nam bé quá ...
-Tôi nói cô nghe rõ chứ , hay sợ quá không xuống nổi có cần đàn em tôi bế cô xuống không vậy?
Sau khi tiếng Bình vang nên thì đồng loạt tiếng cười nham nhở, híc anh em phải chém gió nhau thế sao.
-Anh vẫn thế nhỉ trả thay đổi vẫn con nít...
Vừa nói nó vừa bỏ mũ ra hất mái tóc về phía sau và nhìn thẳng đối phương ,bọn khia nhao nhao nên mỗi đứa một câu , đại loại như là.À con này muốn chết đây hoặc con này hôm nay ăn gan hổ đây...rồi anh à để em cho nó một trận luôn ,,, mấy đứa con gái thì , ối zời con bé này nó gà nhỉ...
-Bọn mày im cái miệng vào cho tao , đứng đó mà lảm nhảm...
Quá ồn ào Bình phải quát bọn nó mới trật tự , lúc đầu anh nhìn cái dáng thấy quen quen ,nhưng anh không nghĩ là nó vì buổi tối cho nên không đoán chắc , giờ nó nên tiếng thì thật sự rồi với lại khuôn mặt khia thì sao có thể nhầm được chứ...
-Sao anh em cũng phải lấy máu của nhau sao
Tiếng nó làm Bình trở lại thực tại... Bình cứ đứng nhìn nó , nhìn và nhìn giờ chỉ muốn chạy lại ôm lấy nó mà thôi cho bỏ ghét nỗi nhớ nó , híc 1 năm thôi không gặp nó cảm tưởng thời gian như là dư thừa , chán nản...
-Anh đừng bảo với em là anh quen nó nhé (giọng chua lòm của thảo vang nên )
-Không những không quen mà nó là em anh
-Gì anh có bao nhiêu đứa em vậy?
-Em hỏi làm gì? giờ em tạm thời im cho anh nhờ không thì chết cả lũ đó
Bình nói rồi bước chầm chậm lại chỗ nó định cầm tay nó nhưng nó đã hất ra một cách không thương tiếc
-Muốn gì nói đi ,tôi rất mệt không muốn dài dòng
-Èo bồ của đại ca hay là ai mà đại ca kép lép thế
Mỗi người một câu, đám đông lại nhao nhao nên mất trật tự lại trở lại Bình cáu quát ầm nên.
-Bọn mày im cho tao , đứa nào từ phút này nên tiếng thì cút séo còn không đứng im đó cấm mở mồm.
Nói rồi quay lại phía nó cố cất giọng từ tốn nhất vốn có trong con người Bình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...