Xấu hổ quá trời ơi đẹp cái gì chắc nhìn tởm lắm đây bà chị này an ủi thôi chứ ai khen thật lòng đâu... Rồi nó và Bin cũng rời khỏi chỗ đó ,lần này Bin không đi xe máy mà lái hẳn oto ,èo anh ta quan trọng buổi hôm nay vậy sao ,chỉ bảo là đến chơi thế mà lại như thế này đây ,...nên xe nó im lặng phần vì xấu hổ phần vì tức... sao không tức được chứ... mãi mê man với các suy nghĩ thì bất ngờ thấy Bin vòng xe vào một biệt thự.. oài chỗ này là ngoại ô thành phố mà vậy từ nãy giờ đã ra khỏi thành phố rồi sao ,hôm nay bận nghĩ nhiều quá nên trả để ý cái gì cả... đang tức cộng thêm mệt nên cũng im lăng.
-Đến nhà anh rồi ,xuống xe đi em.-Bin ngọt ngào dễ sợ ,ngọt thì giờ cũng thừa anh sắp chết rồi anh biết không.
-À ờ.. -Nó nóng ngóng bước xuống xe ,sít nữa thì ngã
-Vào nhà nhé em.-Bin đỡ lấy nó rồi dắt tay vào nhà ,híc đến đây rồi không vào nhà chắc đi ra..bực
Vào đến cửa nhà nó đã thấy bố mẹ Bin đang dùng trà ,nó liếc nhìn quanh ngôi nhà có vẻ khang trang nhưng không sa hoa lắm nó thế nào nhỉ khó tả chỉ cảm nhận rằng nó toát nên sự ấm cúng lạ thường ,híc cái này là bước quan trọng đây đến miệng cọp rồi thì đành nhắm mắt thôi... bố mẹ Bin thế nào nhỉ khắc ke không mà nếu biết nó... không phải là đứa con gái dịu dàng như cái ngày hôm nay thì sao... có nổi giận không?
-Con gái dùng trà chứ.-Mẹ Bin nhỏ nhẹ hỏi nó.
-Dạ -Lại giật mình..híc lần thứ mấy trong ngày rồi nhỉ.
-Con còn nhớ ta chứ.-Mẹ Bin lại nhỏ nhẹ hỏi nó.
Nhớ... nó gặp mẹ Bin lúc nào nhỉ... hay do hôm nay nó trang điểm ăn mặc khác nên mẹ Bin nhận nhắm nó với ai đó ,nhưng làm gì có chuyện đó,, nó thử lục trí nhớ lại xem ,... Sau một hồi quan sát ngầm và lục trí nhớ thì nó cũng nhận ra mẹ Bin ồ hoá ra là người bị cướp hôm nọ đây.
-Con gái vô tình thật ,ta nhận ra con từ đầu thế mà con lại...
-Dạ đâu có chỉ tại...
-Tại cháu không quen với kiểu cách này đúng không ,thằng Bin này ngoan thật nó mang về một cô công chúa cho ta đây mà...
-Ý bác là..
-Không ta không có ý đó đâu ,công nhận con dễ thương quá híc như một công chúa ấy không uổng một tuần này tên đó hì hục cả đêm trong phòng của mình ,con gái ta thì lại không quen với phong cách này ,con gái hắn thật đáng nghét đúng không.-Vừa nói bà vừa bước lại ngồi bên cạnh nó.
-Nhưng con đẹp lắm ,hôm đo tay con bị thương ta nhìn thấy định bảo con là cần băng bó không thì con đã phi xe mất ,biết không con gái ta áy náy suốt hai tuần qua đó.(bà mẹ bin khôn ghê ngôn ngữ sắp đặt lộn xộn để nó đỡ ngượng đây )
-À ông và thằng Bin ra vườn xem họ chuẩn bị thế nào rồi ,giúp tôi đi tôi và con gái muốn tâm sự một chút.
-Ờ được thôi nhưng bà đừng làm cô bé sợ đó.-Tiếng ba của Bin trầm ấm vang nên.
-Ông này chưa gì đã bênh con dâu rồi.
-Mẹ cô ấy...
-Đi đi đàn ông gì mà ,,-Bà nháy mắt với Bin ,anh không hiểu gì nhưng cũng rút lui theo ba,còn lại hai người bà nhẹ nhàng tâm sự với nó.
-Con gái con không giận nó hả ,nó làm con ngượng nghịu đúng không?
-Dạ chút thôi ạ.-Sao mà mẹ Bin biết nó đang ngượng nghịu.
-Hì con hãy coi ta như mẹ của con vậy ,con có thể tâm sự mà ta nói nói với con nhé ta mến con lắm đó.
-Dạ cảm ơn bác...
Mẹ Bin mang lại cho nó sự ấm áp ,lâu rồi nó không có cảm giác được yêu thương che chở của một người mẹ tình cảm ngày mẹ nó còn sống dành cho nó tưởng rằng nó đã đánh mất theo thời gian ,nhưng không hề hôm nay ngồi cạnh mẹ của Bin nó lại nhỏ bé biết chừng nào ,ánh mắt lời nói dịu dàng làm nó thay đổi cách nhìn hoàn toàn và nó không còn mang nổi mặc cảm bấy lâu...
Trò chuyện một lúc mẹ của Bin và nó ra khu vườn sau nhà... một chiếc bàn và bốn chiếc nghế được bày ở đó bên cạnh đó là một cái ô che nắng ,trên bàn thức ăn đã được bày sẵn nhìn kiểu cách thật trang nhã ,,, nó ngồi xuống cạnh Bin và mẹ của Bin... tất nhiên là nó đâu dám ăn rồi dù sao cũng ngại mà ,,,,mẹ của Bin cứ chăm sóc nó như một cô con gái nhỏ làm nó lại càng mất tự nhiên hơn ,,,rồi cũng qua nó chợt thở phào nhẹ nhõm mặc dù mẹ Bin mang lại cho nó cảm giác tự nhiên nhưng nó vẫn chưa quen nên có phần xấu hổ là đúng...
Buổi tối bố mẹ của Bin lấy lý do mệt muốn nghỉ ngơi nên về phòng riêng của hai người ,còn lại nó và Bin ngồi ở vườn lúc này mặt nó đỏ hồng hồng ,Bin ngắm nó mãi không thôi..
-Đừng nhìn em nữa được không.-Nó quát nhẹ Bin.
-Anh ngắm người yêu mình chút không được sao.
-Ngắm gì em chưa băm anh ra là tốt rồi ,anh biến em thánh con hề chưa đủ sao.
-Em sao nặng lời thế ,anh đâu dám..bé ngốc hôm nay xinh thật.
-Cấm anh nói nhảm nhé anh muốn...
Bin khóa miệng nó bằng nụ hồn dài ,nó chống cự một cách yếu đuối...khung cảnh xung quanh thật lãng mạn ánh đèn mờ mờ ảo ảo... thỉnh thoảng những cơn gió thổi nhẹ nhàng làm tóc nó bay bay... Bin cứ h** rồi lại ngắm nó...một cách say mê
To: Ana
"""cho bạn qua nhà mày ở mấy hôm được kông?
Bạn nhạc tin nhắn phá giấc ngủ của Trường ,bực lắm nhưng đó là tin nhắn của nó nên không còn bực nữa , lạ nhỉ lâu rồi không gặp Ana từ hồi Ana yêu Bin Trường ngại ít gặp riêng cô bạn ,hôm nay nhận được tin lạ tò mò quá.
To: Trường hâm
""" chuyện gì thế bà.... ok thôi không phiền đâu tôi sống một mình mà...
Biết ngay Trường sẽ đồng ý thôi ,nhưng nó cũng ngại bởi vì ngày xưa hai đứa chưa có ai thì vô tư nhưng giờ Trường cũng có người yêu còn nó thì cũng giống Trường thôi ,nhưng thôi kệ vì nếu không đến nhà trường thì nó biết đi đâu về nhà Ba thì buồn lắm...
To:Ana
""" CẢm ơn ,... đừng thắc mắc nhiều sau này mày sẽ hiểu bạn... đến công viên gần nhà đón bạn nhé... thanhks..
********
Trường đến công viên thì thấy nó đứng dựa vào cây tay đút túi quần thụng rồi phong cách giống như một thằng con trai thực thụ vậy ,,, nó vẫn thế kì lạ mấy hôm trước tình cờ thấy nó trên phố mặc rất nữ tính giờ lại trở về con người nó là sao ,,,Trường bất ngờ này đến bất ngờ khác... con bạn mình đụng là vật thể lạ...
-Sao đến muộn thế ,ăn sáng chưa?-Nó hỏi Khi thấy Trường xuất hiện
-Chưa tôi, mới đánh răng thôi ,tắc đường mà sorry bà nhé..
-Ok không sao mà ,,,
-Thế bà ăn sáng chưa ,,, -Trường gãi đầu hỏi nó.
-Chưa nhưng không muốn ăn...Thôi đi về nhà ông đi rồi tính tiếp ..
-Ok thôi..
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất,lâu rồi không nói chuyện... nhưng khì lạ hai đứa không hề nhắc đến chuyện người khia của họ ,,, vì sao thì cả hai trả biết...
-Ê ba mẹ ông không về nhà cả tháng nay à?-Nó ngạc nhiên hỏi Trường ,,,
-Sao bà biết ba mẹ tôi không về cả tháng nay vậy -Nheo mắt hỏi ana
-À nhìn thấy chai rượu ở tủ vẫn còn ,không phải là vỏ ,,,, -HAAAA nó cười ngặt nghẽo..
-Ờ không về cả mấy tháng rồi ấy... Ông bà ấy ham vui đi liên tục biết được..Bình nói bằng giọng ủi xìu
-Thôi buồn làm gì không phải ông cũng muốn thế sao?-Nó an ủi Trường..
-Muốn nhưng sắp tết rồi một mình không có không khí cho lắm ...
-Ông nói thế thì tôi cũng tủi thân giống ông thôi , thôi năm nay có tôi buồn gì ,, còn có người ông thương mà...
-Nà nói thế tôi cũng an tâm... nhưng mà.. ai trả mong một mái ấm có đầy đủ... Thôi không nhắc họ nữa bà nói chuyện của bà đi sao lại bò đến nhà tôi vậy???
-Chuyện của tôi có gì đâu? Từ từ rồi sẽ biết thôi mà..
-Đã coi nhau là bạn bè sao bà còn để trong lòng làm gì ,cứ nói với tôi đi biết đâu tôi chia sẽ được phần nào...
-Ờ thì chuyện của tôi và Bin thôi... -Thở dài ,,,, Bin cầu hôn tôi...
-Gì chứ chuyện đó là tốt quá còn gì? sao bà lại thở dài...
-Tốt gì chứ tôi không muốn mình kết thúc cuộc sống độc thân... yêu chưa chắc đã phải là cưới...
-Trời tôi chịu bà thôi.... Câu nói đó là câu của bọn con trai chúng tôi chứ ,bọn con gái ai chả mong người mình yêu cầu hôn mình...
-Thì... nhưng mà tôi.. thực ra là ,,,,
-Là sao tôi nghĩ không phải lý do đó..mà bà thở dài...chắc lý do khác...
-Ừ thì thực ra mẹ của Thảo đến tìm tôi, bà ấy khóc lóc van xin nên tôi khó sử quá...
-Gì chứ sao mẹ con nahf họ lắm chuyện thế ,bà còn là bà không đó ,yêu vào yếu đuối không còn cứng rắn nữa... Bà làm như thế chỉ khổ cho cả hai thôi.,.. nếu Bin yêu được cô ta thì sao phải làm khổ phải đấu tranh vì bà ,nó cũng là đứa tốt yêu ai yêu hẳn rành mạch tôi quý trọng nó và tin tưởng nên mới nhường bà cho nó nếu không thì.... Trường đang nói thì nhìn mắt Ana mở to hết cỡ...
-Gì đừng nói với tôi là ông có tình cảm... với tôi đó nhé..
-Không đó là trước khia ngộ nhận thôi ,còn giờ không có đâu bà đừng ham.-Trường trấn an nó...
-À ờ thế mới là bạn tôi chứ ,ông biết tôi kị nhất bạn bè yêu nhau đó..
-Èo kị mà yêu hắn ...
-Hắn là ai Bin hả.. lúc đầu tôi coi Bin là bạn đâu kể cả bây giờ ,,, hiii ( cười trừ)
-À nhầm lúc đầu là kẻ thù giờ hai kẻ thù đi chung một con đường..
-Ê đừng trêu tôi chứ.. đừng tưởng dạo này hiền bắt nạt nhé ...
-À không ,lâu không buôn nên ,, hơi quá lời sorry bạn hiền nhiều ,, thôi đừng buồn nữa ,, làm vài chén chứ lâu không uống rồi... -Trường rủ rê nó
-Thôi tôi không uống với ông đâu.-Nó xua tay từ chối
-Ừ vậy thôi....
-À tôi ở đây cấm hé răng mách ông Bình.. ổng biết được thì Bin cũng biết đó.. ông mà mở miệng khỏi nhìn mặt tôi...
-Được thôi... híc yêu công nhận là khổ...
-Bình à mày gặp Ana đâu không,... Sao tao đến nhà tìm không thấy... không biết có chuyện gì sảy ra với Ana nữa -Bin vừa vào nhà Bình đã hỏi dồn dập,
-Biết chết liền ,dạo này tao bận quá nên không gặp nó... mày kè kè nó 24/20 còn hỏi tao ///
-Làm anh như mày chán thật,em gái mà trả quan tâm nhỡ may nó gặp thằng họ sở nào thì sao.
-Ê mày tự khai mày là.. họ sở đó hả ,,, sao ngốc vậy không sợ tao ày... nên nồi kho sao..
-Họ tao là họ Tạ chứ không phải là họ sở mày cứ đánh vần hai chữ xem có khác nhau không... tao nghĩ nó khác nhau một trời một vực đó.-Bin nhún vai cãi lại... Bình /
-Èo chính cái miệng mày nói là... À mà không cãi với cái thằng thầy giáo dỏm nữa... mệt.. thế em tao với mày lại cãi nhau hay đánh nhau mà mày đi tìm nó hả..
-Cãi nhau đánh nhau gì ,nghiêm trọng thế sao? Mấy hôm trước tao cầu hôn Ana,sau hôm đó vẫn đi chơi bình thường nhưng hai ba hôm nay tao không gặp cô ấy...
-Chuyện quan trọng thế này nó không nói với tao?...Chắc nó ở nhà bạn bè gì đó thôi ,mày đừng nóng ruột để tào dt hỏi xem...
-Uh mày điện đi tao phi xe đi tìm mấy chỗ xem cô ấy có ở đó không ,thế nhé !-Bin dứt câu thì cũng phi xe luôn ra ngõ.
Bình nhìn theo bóng Bin mà lắc đầu ,đúng là nó tốt thật... sao Ana có chuyện gì mà lại ,,, trốn nó nhỉ chắc con bé này đến nhà thằng Trường thôi , vì soa anh biết ư mỗi lần buồn hay có chuyện gì nó điều tìm anh và Trường chắc đợt này nó thấy nah bận nên kông tìm đến... Thôi điện cho thằng Trường biết liền ấy mà.-Bình nghĩ sao làm vậy..
Vì một tình yêu không thể nói....
-Alo
-Alo gì tao đây lo liếc gì.-Bình cáu quát Trường ầm ầm.
-Em đang ngủ ,không nhìn số sáng sớm anh giận dữ cái quái gì quát ầm ĩ thế.
-Con Ana lại mất tích rồi , mày với tao đi tìm mau...
-Thế hả ,,, vâng đợi em 5 phút em đến liền..
-Khỏi tao đến nhà mày...
-Đến nhà em làm gì chứ , em qua đón đại ca ngay mà...
-Híc mày còn dấu tao làm gì nó đang ở nahf mày tao đoán 98%...
-Híc... sao anh... ưm ưm...
-Mày sao vậy....
-Tin tít /.///
-Đã nói là cấm hé môi thế mà.. nếu tôi không bịp miệng ông vào thì lộ ngay ,,,
-Bà biết ai mà lộ với không lộ...
-Còn ai vao đây ,chỉ có ông ấy là ông lễ mới ăn nói như thế chứ ông ngán thằng nào..
-Bà thông minh thật... sorry cứ mỗi lần ông ấy ra lệnh là tôi quáng quýt thực hiện.
%%%%
-Hai đứa mày chí choé cái gì thế?-Bình cười rất tươi khi Ana giật mình quay lại..
-Oái ma !-CẢ hai không hẹn đồng thanh hét to tướng ,,,,
-Ma cái đầu mày!-Bình đi lại cốc một cái rõ đau nên đầu Trường.
-Híc sao anh lại đánh em ,,,
-Không đánh mày thì tao đánh tự đánh tao chắc...
-Sao Ana nó cũng hét mà lại chỉ cốc một mình em ,anh lúc nào cũng thiên vị ,...
-Hahaha ,cứ giỏi bảo ông ấy đánh tui coi ,.. đánh xong tui thì hai người nằm xe 911 nhé hahah...
-Vâng bà còn tởm hơn sư tử Hà Đông...
-Thôi hai đứa trật tự đi,E hèm Ana anh có chuyện quan trọng nói với em..._Bình cố hắng giọng nói cho đàng hoàng...
-Anh thì có chuyện gì quan trọng chứ , chuyện liên quan đến Bin thì đừng nói nhé ,,, em đau đầu đó...
-Thì anh em mình có chuyện gì đâu ,không chuyện của nó và em trả lẽ lôi chuyện thiên hạ ra bàn tán...
-Anh không hiểu đâu,em nghĩ em làm thế này tốt cho em và Bin nhất.-Mặt nó ỉu xìu nói với Bình..
-Nhưng nhìn thằng Bin thương lắm,có mấy ngày thôi râu tóc mọc quần áo bẩn thỉu... vv...Bình cố tả kiểu thảm khốc nhất cho Ana nghe..
-Thôi đi ,làm như là cha mẹ chết mà như thế ấy ,.,,,-Nó cố kìm không bị xúc động...
-Cha mẹ chết à ,cái này còn đau gấp trăm ngàn lần đó... Bình nói lấp lửng..
-Nhưng quả thật là đúng như lời anh nói không.-Nó bắt đầu ngập ngừng hỏi Bình ,,,
-Trả lẻ từng này tuổi anh lại đi nói dối em ,mà ai trả lạ tính cô nói dối cô khác gì tự tìm chỗ...
-Anh biết Bin đang ở đâu không? anh Bình.
-Anh biết nhưng đời nào anh nói cho cô biết.
-Nói đi em xin anh đó.
-Thôi được rồi.
- Nó đang ở nhà mình đó, nó đến nhìn phòng em chút nó ra sân bay về lại hongkong.
-Sao anh không giữ anh ấy lại....Nó quát to làm Bình vả Trường điều giật mình
-Anh giữ sao nỗi em không biết câu giữ ngưởi ỏ lại ai giữ kẻ.... đi
-Ê em chờ anh chút nói chưa xong mà....
-Chịu thua con bé này thui.Trường xua tay....
-Tội mày tao chưa xử lý đó.Bình đe dọa Trường
-Tội gì chứ.Em trọn đường nào trả đi đến địa ngục sớm hay muộn thôi.Hix kiếp trước mình mắc nợ gi anh em nhà này mà kiếp này trả nợ lắm thế.
-Lẩm bẩm gì thế. Tao oánh bây giờ.
-Em nào dám anh cứ áp đặt em gái anh.hix an ủi em di anh zai em đang buồn lắm huhu.
- Mày cút xa tao ra ai nhìn thay tướng thế giới thứ 3.
-Hix cái ana nó thuộc vế người ta rồi còn anh và em đành an ủi nhau thế giới thứ 3 thứ 4 cũng phải chấp nhận....
-Oài tao không điên giống mày buông tao ra.... oái oài đâp chết mày giờ đó................
Hộc hộc.... (mồ hôi nó chảy như suối.nó lao vào nhà như cơn lốc ,,
-Bin ơi...Bin ơi.............
-Ana à con tìm Bin à nó vừa ở đây mà...
-** anh ấy đâu hả **....
-Vừa thấy ở đây mà....
-Anh ấy đâu hả **... ** nói cho con biết đi **....
-Vừa ở đây bảo lên phòng con chờ con mả...
Nó chạy nên lầu vào phòng nó như sợ một thứ gì đó bốc hơi mất.
-Bin ơi......
Đáp lại lời nó khoảng im lặng.... Trả lẽ hết thật rồi sao... trả lẻ đây là câu trả lời cho tình yêu của nó... nó chán nản ngồi xuống như kẻ vô hồn... không nó không thể đánh mất được nó phải tìm ra bin dù là nơi đâu....Nó lại chạy như bay xuống nhà ra đường bắt vội chiếc xe taxi
-Chú cho cháu ra sân bay.... nó vừa nói vừa thở vửa chui vào xe...
Chú ơi làm ơn nhanh chút được không a...
-Ừ nhanh lắm rồi cháu a. đường hà nội tắc thế này mà.
............... Ngồi trên xe lòng nó như lửa đốt yêu thật lòng đau khổ vậy sao...
-Cháu ơi đến rồi...
-Chú cầm tiền không phải trả lại cháu đâu.. Cảm ơn chú...Nó mở vội cửa xe chạy vào sân bay.
Tìm kiếm kắp sân bay không thấy bóng dáng Bin đâu.Đôi mắt nó buồn thiu.. đi như kẻ mất hồn không định hướng... trả lẻ đi thật sao... trả lẻ Bin yêu nó là tình yêu đầu môi...Nó bước vô hồn giữa sự láo nhiệt của sân bay.Bỏng có bàn tay kéo nó ngược lại ôm chặt lấy nó....quá bất ngờ nó chưa kịp định hình thì một nụ hôn nóng bỏng đặt vào môi nó....hơi thở mùi vị quá quen thuộc nó ngộp thở trong sự bất ngờ...
-Đau em.. anh...
-Anh xin lỗi.. Bin cuống quýt xoa bờ vai nó.
-Em.....Em nó bật khóc ngon lành... khóc như chưa bao giờ nó khóc nó không nghĩ khóc dễ dàng đến thế khóc thấy nhẹ nhỏm khóc thấy mình tồn tại niềm vui khõ thấy nổi buồn được xua tan..
Anh biết rồi nào nín đi.... anh thương...
-Em ngốc lắm đúng không a... Em chỉ biết yêu và trả biết làm gi cho tình yêu..em xin lỗi anh...
-Em không có lồi anh mới có lỗi mà...Nước mắt Bin cũng chảy dài thắm vào áo nó.
-Anh khóc a... ai lại con nít thế... nó thì thầm bên tai Bin
-Anh khóc đâu anh thái hành cay quá nên nước ở mắt chảy ra đó.. bé ngốc à.
-Ở đây là sân bay anh đang đứng ở sân bay ma có phải nhà bếp đâu... anh
-Ngốc ,,,, anh thái hành đó em tưởng tượng ra chứ... anh đâu khóc...hỵy
Anh lại trọc em ,,,, Nó đấm vòa vai Bin... Bin gỡ nhẹ tay nó ra trao vào ngon tay áp ut một chiếc nhẫn....
-Anh Yêu Em.. làm vợ anh nhé...
The end
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...