“Vũ
Trạch, anh thích em không?” Cô gái yêu kiều yếu ớt hỏi.
“Thích”
Hạ Vũ Trạch ôm chặt lấy thắt lưng thon gọn, thuận thế mang thân hình mềm mại ôm
vào trong ngực, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô “Thích thật. Cô cũng
thật thơm.”
“Thế…
Anh sẽ cưới em không?”
Thật sự
là một nữ nhân không biết điều. Ai chẳng biết Hạ Vũ Trạch hắn là có tiếng đào
hoa, nếu hắn muốn kết hôn cũng không cần phải chờ tới bây giờ. Nữ nhân này thật
sự nghĩ mình có thể bắt trái tim của hắn sao? Thật buồn cười, hắn thay đổi nữ
nhân tốc độ so với thay quần áo còn muốn nhanh hơn. Cùng một nữ nhân, hắn chỉ
cho leo lên giường ba ngày, vượt qua ngày thứ ba, tuyệt đối trở mặt.
“Haizz…
Cô thật không ngoan chút nào” Hạ Vũ Trạch đưa bàn tay chế trụ cằm của cô, tay
kia không an phận mò mẫm khắp nơi trên thân thể kiều mị, chỉ trong nháy mắt mà
cô đã mặt đỏ tai hồng.
“Chủ
tịch!” Một thanh âm lạnh như băng nhẹ nhàng xuất hiện.
Hạ Vũ
Trạch quay đầu lại, giọng hơi khàn khàn hỏi.
“Tra
được sao?”
“Tra
được” Đối mặt với bản tính phong lưu của Hạ Vũ Trạch, bạn tốt kiêm trợ lý Mạc
Lâm lạnh lùng xem như không biết, đáp lại.
“Là
ai?”
“Lâm
Chí Dịch”
“Quả
nhiên là hắn, tôi đã biết”
Mạc Lâm
xoay người rời đi để lại một cảnh xuân phơi phới động lòng người…
•••••••••••••
Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••
Chu
Hiểu Hiểu kéo lê thân thể mỏi mệt không chịu nổi trở về nhà. Mệt đến nổi nói
không nên lời, xương cốt cả người đều không còn lành lặn. Nguyên tưởng rằng Từ
Đoan Nhị sẽ tìm cho cô một công việc tốt chút, ai ngờ… cuối cùng chỉ một chân
chạy nghiệp vụ, mỗi ngày chạy đông chạy tây khai thác thị trường. Haizz! Bi
thảm!
Không
biết Tiểu Viêm thế nào rồi? Nó rời đi cũng đã ba ngày, không biết nó có khỏe
không nữa. Nghe anh họ Từ Đoan Nhị nói, nó đã được đưa về nhà rồi, như vậy
không phải là tốt lắm sao? Nó rất nhanh sẽ quên đi cô, sẽ quên đi cuộc sống mấy
ngày cơm áo đều không có. Mà cô muốn cái gì nữa? Không phải là đã được làm mẹ
vài ngày thử đấy sao?
“Haizz!
Cuộc sống vốn là rất bi thảm nha!” Thân thể mỏi mệt, tiêu sái lê lết trở về căn
nhà tồi tàn của mình, cố hết sức nhấc từng bước chân, nghĩ lại, vẫn chưa đủ
tiền đóng tiền thuê nhà .
“Ai
nha!” Đang thất thần, cô không biết mình đã đụng phải cái gì, cả người té ngã
trên mặt đất. Ngẩng đầu, là một thân ảnh to lớn.
“Sao
vậy?” Thân ảnh quay người lại, đập vào mắt là một mái đầu bạch kim. Làn da
trắng hồng không chút tỳ vết, mày kiếm, mắt sáng như sao, cái mũi thanh cao,
cặp môi khêu gợi, rốt cuộc gương mặt xinh đẹp này ở đâu chui ra nha? Chu Hiểu
Hiểu ngắm trai đẹp đến choáng váng, hoàn toàn không có phát hiện gương mặt kia
đã áp sát mình.
“Này!
Cô là Chu Hiểu Hiểu?”
“Hả?”
“Mẹ!”
Không đợi cô phục hồi tinh thần, một thân ảnh nhỏ bé liền xuất hiện ở phía sau
người đàn ông kia trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực của cô.
“Tiểu
Viêm?” Nhìn đứa nhỏ trong ngực, Chu Hiểu Hiểu có loại cảm giác nói không nên
lời. Đứa nhỏ này là trở về tìm cô sao? Thật là trở về tìm cô sao?
“Con
làm sao lại ở đây nha? Dì Đoan Nhị không phải đã đưa con trở về nhà sao?”
“Hì
hì…”
“Này
cô…!” Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm đứng lên, ánh mắt cô lại đặt trên người đàn
ông bộ dáng tuấn tú trước mặt“Về sau không được dễ dàng đem đứa nhỏ giao cho
một người không quen biết nữa”
Cô gái
này dám giao Tiểu Viêm cho một nữa nhân kinh tởm, tưởng tượng trên người cô ta
toàn là mùi vị nước hoa khiến hắn liền buồn nôn. Không chỉ muốn câu dẫn hắn mà
còn muốn hung hăng xảo trá bắt hắn nhất tay ký vào cái đơn kết hôn gì gì đấy
không biết ở đâu ra, coi thường hắn sao? Không biết hắn rốt cuộc là ai à? Hắn
dễ dàng bị lừa như vậy sao? Bất quá… cô gái này là sao nữa đây? Tại sao Tiểu
Viêm cứ một hai gọi cô ta là mẹ? Một bộ dáng nghèo đến không còn gì để nói, lớn
lên lại thật tầm thường, không chỉ là quê mùa mà còn có loại kích thích cảm
giác, xem lâu quá cũng khiến mắt bị đau nha. ( Phi Phi: Vâng. Tầm thường, đau
mắt, quê mùa… Thế mà có người phải quỳ phục dưới chân gái quê đấy!!! )
“Hả?”
Người đàn ông này là ai nha? Thật xinh đẹp. Người này không thể dùng từ điển
trai hoặc là tuấn tú mà nói cho rõ được, chỉ có thể nói bộ dạng hắn thật sự là
rất xinh đẹp.
“Này!
Cô xem đủ đủ chưa? Một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu không hay ho gì cả. Nếu không
Tiểu Viêm một hai lôi kéo tôi đến đây, với bộ dạng của cô cho dù đụng phải trên
đường thì tôi đây cũng không thèm liếc mắt đến một lần” Hạ Vũ Trạch đưa tay
nâng lên chiếc cằm thon gọn của Hiểu Hiểu, dùng con ngươi xuất hiện dư quang
nhìn chằm chằm vào cô. Bày ra một bộ dáng cao ngạo.
“Ông
chú già à! Cũng phải cám ơn chú đã không liếc mắt nhìn đến cháu nha!” Nói cô
nghèo kiết hủ lậu với không hay ho sao? Cô xem hắn mới là kẻ con trai nhà giàu
mà lông trắng không chút não đó. ( Phi Phi: Lông trắng nha! *gãi cằm*, *ngước
mặt liên tưởng* Hình như cùng họ hàng với nhà họ Bạch của tên Bạch Dạ Lang thì
phải )
“Già…
Chú già?!” Hạ Vũ Trạch chỉ vào chính mình“Cô bảo tôi là ông chú già?”
“Tiểu
Viêm! Con mấy ngày nay sống có tốt không?” Hoàn toàn không để ý tới hắn, Chu
Hiểu Hiểu cúi xuống xoa xoa đầu Hạ Viêm, một bộ dáng yêu thương chiều chuộng.
“Con
chỉ biết là mẹ sẽ không bao giờ muốn bỏ rơi Tiểu Viêm nhi đâu” Đứa nhỏ cười
cười theo cô, hoàn toàn bỏ cái tên đàn ông đầu đầy hắc tuyến qua một bên.
“Bữa đó
mẹ để Tiểu Viêm đi, con sẽ không giận mẹ chứ?”
“Nói
thật, con không những thật sự rất giận mà còn thật thương tâm”
“Thật
xin lỗi. Con cũng biết… mẹ cũng không còn biện pháp nào khác, nếu con không trở
về thì người trong nhà sẽ rất hội lo lắng”
“Cho
nên chú Mạc mới nói với con rằng mẹ không phải là không cần Tiểu Viêm nhi nha,
mẹ chỉ là vì muốn con trở về bên cạnh chú ba ba thôi, đúng không?”
“Chú
Mạc?” Chu Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Hạ Vũ Trạch, nhỏ giọng hỏi “Không phải là
ông chú già này chứ?”
“Không
phải nha!” Hạ Viêm cười cười, lôi kéo tay cô nói “Đây là chú ba ba!”
“Cái
gì!?” Cô kinh ngạc mở lớn miệng “Cái chú già này chính là chú ba ba của con?”
“Đúng
vậy! Ta chính là ba của nó” Rốt cuộc cũng chú ý tới hắn rồi sao? Từ nhỏ đến
lớn, hắn đến đâu cũng đều là tiêu điểm. Tiểu Viêm đã cùng chính mình ở chung
nhiều năm cho nên nó không để ý tới hắn còn chưa tính, không ngờ tới ngay cả cô
gái nghèo kiết xác này cũng không để ý đến hắn, cô ta là cái gì nha? Nghèo kiết
hủ lậu thật sự còn muốn chết sao? Hơn nữa còn dám gọi hắn là ông chú già.
“Tiểu
Viêm! Ông chú già lông trắng này là chú ba ba của con sao?” Tự động bỏ qua dáng
điệu của người đàn ông tuấn tú này, Chu Hiểu Hiểu trực tiếp hỏi Hạ Viêm.
“Ai? Ai
là ông chú già lông trắng?” Hắn thật sự rất sinh khí. Nữ nhân này thật sự là…
thật sự là không có giáo dưỡng. Mở miệng là ông chú già, ngậm miệng là lông
trắng. Hắn khả mới chạm ngõ ba mươi tuổi, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn làm sao
giống với ông già đây?
“Thế ai
là nghèo kiết xác cùng với không hay ho gì?” Chu Hiểu Hiểu mạnh bạo quay đầu
lại, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cái
gì?” Là lỗi của hắn sao? Đột nhiên nhìn thấy trong mắt cô không có chút dục
vọng như những nữ nhân khác khi tiếp cận với hắn. Hoàn toàn không có gì tối
tăm, chỉ là một mảnh thuần khiết như hồ nước không gợn chút sóng.
“Cái gì
là cái gì?”
“Cái gì?
Không có cái gì!”
“Không
có gì là không có cái gì nha!”
“Cô… nữ
nhân này!”
“Ông
chú già này!”
“Cô…!”
“Cô
lỗ…” Bụng Chu Hiểu Hiểu rất không hợp thời vang lên một tiếng.
“Mẹ đói
bụng sao?”
“Đúng
vậy!” Cô ngượng ngùng sờ sờ cái bụng lép xẹp “Tiểu Viêm cùng chú ba ba về nhà
đi nha, mẹ cũng phải về nhà đây”
“Mẹ!
Chúng ta đi ra ngoài ăn đi!” Hạ Viêm tiến lên giữ chặt tay cô.
“Không
cần! Mẹ tự mình đối phó ăn đại cái gì đó cũng tốt rồi”
“Chú ba
ba, chúng ta mời mẹ ra ngoài ăn đi?” Hạ Viêm xoay người lại hướng Hạ Vũ Trạch
cầu cứu.
“Không
cần! Cô ta là người không có giáo dưỡng như vậy mà mời mọc cái gì? Còn dám gọi
ba là ông chú già”
“Chú ba
ba…” Chú ba ba của nó không phải là người như thế nha. Lúc vừa mới tới đây còn
nói muốn mua cho mẹ nó một căn nhà làm quà tạ ơn nha, làm sao lại thay đổi
nhanh chóng như vậy chứ?
“Chính
là rất hợp ý của ba. Tiểu Viêm mau theo ba về nha đi, có thời gian lại đến đây
thăm nghèo kiết xác”
“Không
cần! Không cần! Không cần! Con muốn ở cùng với mẹ” Hạ Viêm nhanh chóng nắm chặt
lấy tay Hiểu Hiểu không buông.
“Tiểu
Viêm cứ về nhà đi. Mỗi lần muốn gặp mẹ thì cứ đến đây là được” Hiểu Hiểu buông
tay nó ra, ngước mắt nhìn Hạ Vũ Trạch “Này! Ông chú già! Mau đưa Tiểu Viêm về
đi nha”
“Không
cần!”
Chu
Hiểu Hiểu trừng lớn hai mắt, nhìn Hạ Vũ Trạch nói “Ông chú già, chú rốt cuộc
muốn làm cái gì nha?”
“Haizz!
Cô có thể suy nghĩ lại không? Tiểu Viêm gọi cô là mẹ, bảo tôi là ba ba, thế mà
sao cô cứ gọi tôi là ông chú già chứ? Tôi năm nay mới có 31 tuổi, bảo ta là ông
chú già không thấy ngượng miệng sao?”
“Ai bảo
chú có mái đầu bạc hết làm chi? Nhìn chú là không bảo già thì nhất định mắt tôi
có vấn đề”
“Đây là
di truyền của gia tộc, là hỗn huyết đó! Là quý tộc đó!”
“Được
được được! Tôi không gọi, không gọi nữa, chú bảo đó là hỗn huyết thì nó là hỗn
huyết. Chú có thể đi được rồi”
“Không!”
“Rốt
cuộc chú muốn làm gì đây?” Cô nổi bão rồi. Vốn cả ngày làm việc đã thật rất mệt
mỏi, tan tầm còn phải ra sức ứng phó ba con hai người ngày. Ông trời có phải
đang ngại cuộc sống của cô chưa đủ thảm hay không?
“Tôi
muốn nhìn xem nhà của nghèo kiết hủ lậu ra sao” Nhìn đến bộ dáng thản nhiên tự
đắc của hắn, Chu Hiểu Hiểu lại hận mình không bóp chết được tên đàn ông trước
mặt này.
“Tôi
khuyên chú vẫn là đừng nên xem thì hơn, sợ lại kích thích đến ánh mắt của ông
chú già lông trắng”
“Làm
sao vậy? Xem một chút cũng không cho sao?”
“Ai
nha, một chút cũng không nên nha. Lỡ như kích thích đến hai mắt của người quý
tộc như chú thì ta đâu có đủ tiền mà bồi thường”
“Không
có việc gì, tôi không cần cô phụ trách”
“Chú!”
Hắn sợ bị thương đến ánh mắt mình sao? Cô thì lại lo lắng sẽ ô nhiễm không khí
của nhà mình đây. Còn dám nói không cần cô phụ trách. Hừ! Tự cao tự đại!
“Dù sao
cũng mặc kệ, tôi sẽ không cho chú đặt chân vào nhà của tôi” Nói xong cô đột
nhiên quay đầu bỏ mặc hai ba con đứng đó nhấc chân chạy về hướng phòng trọ của
mình, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
“Cô ta
vẫn đều như vậy sao?” Hạ Vũ Trạch vòng tay ôm lấy eo Hạ Viêm, dùng lực một chút
mang đứa nhỏ ngồi vắt vẻo trên vai mình.
“Mẹ rất
ấm áp nha”
“Tiểu
tử, con có biết cánh cửa nào là nhà cô ta không?”
Hạ Viêm
gật gật đầu.
“Chúng
ta đi tìm mẹ của con thôi nào” Không biết vì cái gì, hắn thật rất muốn nhìn xem
nơi ở của nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì mà có thể sản sinh ra người con
gái có đôi mắt thuần khiết như thế.
“Được
được! Chúng ta đi tìm mẹ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...