“Câm miệng… Ngươi, thằng nhóc chết tiệt! Phải biết tôn trọng người lớn!”, trong mộng ta lập tức đập lên miệng y. Vẻ mặt của Vị Đán thật sự là khó có thể miêu tả, hình dung bằng hai chữ “hóa đá” cũng chưa đủ.
Hắc, ta đang báo thù trong mộng đó!
Vào lúc ta tỉnh dậy, thắt lưng đau nhức.
Vừa mở mắt liền phát hiện ra, dưới giường không phải là tấm nệm của ta. Tấm nệm của ta được lót rất nhiều vải dệt, nằm ở trên rất êm, nhưng còn cái giường này thật là cứng.
“Hừ, tỉnh rồi?”, Vị Đán lạnh mặt, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống ta nằm trên giường.
Ta thấy trên mặt y có dấu vết năm ngón tay, trong lòng không ngừng bái phục gã dũng sĩ nào đó đã dám đánh y thành như vậy. Đó là việc ta đã muốn làm từ lâu, nhưng mà sợ hãi không dám, không ngờ lại có người khác dám ra tay.
Vị Đán thấy ta nhìn theo gương mặt mình, có vẻ không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng người đi, vờ ho khan một tiếng.
Ta đánh liều nghiêng người nhìn theo mặt Vị Đán, y đột nhiên không ngượng ngùng nữa, quay mặt lại oán hận nhìn thẳng ta: “Nàng muốn nói cái gì?”.
Ta lập tức nghẹn họng, nịnh nọt lắc lắc đầu.
“Hôm nay trở về lo chuẩn bị đi. Cho nàng hai ngày thu dọn các thứ, sau đó ta sẽ dẫn nàng trở về Nam Hải!”, Vị Đán nhìn thẳng vào mắt ta, thấy ta há miệng muốn nói, y trực tiếp vô tình cắt lời ta: “Ta không có trưng cầu ý kiến của nàng!”.
Ta a một tiếng, ủ rũ đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người.
Lúc trở về tiểu viện liền nhìn thấy bộ mặt đầy căng thẳng của Nghêu Nhỏ. Nàng vừa nhìn thấy ta, thở phào từng ngụm khí lớn: “Chủ tử, chủ tử, người đã trở vè rồi!”.
Ta ừ một tiếng, đi vào bên trong phòng. Căn phòng yên ắng, ta vốn dĩ còn có chút hy vọng, nhưng vừa nhìn thấy trong phòng trống rỗng, nhất thời cảm thấy mất mát vô cùng.
“Hắn không trở về sao?”, ta hỏi Nghêu Nhỏ.
Nghêu Nhỏ vội vàng trả lời: “Không không không, đã trở về. Sáng sớm ngài nói là không chờ được, bảo nô tì cứ theo lời nhắn gấp với chủ tử!”.
Trái tim ta bỗng chốc nhảy dựng lên.
Nghêu Nhỏ lắp bắp: “Tĩnh Hải Vương điện hạ nói: Người trong lòng Dạ Thiến cô nương là Đại Hoàng tử điện hạ“.
Cơ mà chuyện đó có liên quan gì tới ta đâu? Chẳng lẽ ta phải đi khuyên giải Nguyễn Dương rằng: Cô nương ngươi yêu mến không thương ngươi, ngươi nhất định phải vui vẻ bước tiếp, đất trời này không chỉ có một cành hoa?
Hay là ý hắn muốn cảnh cáo ta không được vung đao đoạt ái, cướp người trong lòng Dạ Thiến.
Ta không nhịn được oán giận: “Quái lạ!”.
Nghêu Nhỏ bị giọng điệu của ta dọa cho phát hoảng, đứng ngây ngốc.
Ta lại nhẹ giọng hỏi: “Hắn còn nói gì khác nữa không?”.
Nghêu Nhỏ lắc đầu.
Ta rốt cuộc nản lòng thoái chí.
Vậy nên khi Đình Ngọ tới tìm ta, ta không hề do dự đi ra ngoài chơi với hắn. Đình Ngọ một lòng muốn làm cậu anh trai tốt, lần này còn nhắc đến Dạ Thiến.
Hắn lặng lẽ dặn dò ta: “Ngày hôm qua Hoàng thúc nói với ta, phải dặn muội và Dạ Thiến sống chung cho hòa hảo, có hiểu lầm gì đi nữa thì cũng không cần khắc sâu! Ghen tỵ quá sẽ làm thay đổi tính tình con gái!”.
Câu cuối cùng đó là ám chỉ ta sao? Nguyễn Dương quả thật biết cách làm thế nào để tổn thương trái tim thiếu nữ mà. (ý của anh Dương là sợ bạn Tôm đến gần anh Đán quá, Dạ Thiến sẽ ghen và thay đổi tính tình cơ)
Ta chua xót nghĩ, xem ra Nguyễn Dương thật lòng quan tâm đến Dạ Thiến, nếu không thì đâu có hết lòng lo lắng như vậy. Nếu hắn đã mong muốn ta phải đối tốt với Dạ Thiến, vậy thì ta sẽ tốt cho hắn vừa lòng đẹp ý.
Thế nên, lúc Dạ Thiến đến chơi, ta hoàn toàn dùng thái độ trưởng bối hiền lành hòa ái chờ nàng.
Đình Ngọ nói, một trấn nào đó ở nhân gian đã ba tháng nay không có mưa. Dạ Thiến nổi lòng hiếu kỳ, muốn nhìn xem rồng phun mưa xuống trông thế nào. Theo lý mà nói, Long tộc làm mưa phải đúng mực, nếu mưa nhiều hay mưa ít đều sẽ bị Trời phạt.
Nhưng mà, lén lút phun một ít bọt mưa, hẳn là không có gì vấn đề đâu.
Đình Ngọ là cậu trai theo chủ nghĩa quậy phá, vừa thấy đôi mắt tràn ngập sùng bái của Dạ Thiến đang nhìn mình, lập tức vỗ bộ ngực đồng ý. Ba người chúng ta đạp mây bay thẳng tới đứng phía trên cái trấn nhỏ kia.
“Tiêu rồi, hôm qua uống say một trận, tay chân mỏi mệt, không khống chế được lượng mưa đâu!”, Đình Ngọ có vẻ phát sầu, suy ngẫm xem có thể chỉ ta phun một ít mưa hay không.
Chuyện này cũng có nguyên nhân, một là linh lực của ta yếu, hai là thể lực của ta cũng yếu, hai cái cộng lại với nhau quả thực là yếu càng thêm yếu.
Ta đứng trên đám mây, vung tay lên vận năm phần linh lực, chỉ vẩy ra một ít bọt nước. Bọt nước này còn chưa bay được tới đâu đã tan hết giữa không trung.
Ta nở nụ cười gượng, trông thấy nét mặt nửa cười nửa không của Dạ Thiến, trong lòng bỗng dưng tức giận.
“Ta đây là đang bảo trì sức lực, chỉ dùng một phần lực thôi!”, ta dõng dạc. Đình Ngọ thẳng thắn không thèm nể mặt cười phì ra tiếng.
Dạ Thiến cũng cười xòa.
Ta càng tức giận, vận đủ linh lực, rót vào trong viên minh châu Vị Đán tặng cho ta. Giữa không trung lập tức dầy đặc mây đen, dân chúng trong trấn mừng rỡ như điên, tất cả đều ùa ra cửa nhà nâng cao thùng gỗ chờ đợi.
Đình Ngọ giật mình, nhìn đám mây đen rồi lại nhìn sang ta.
Đáng tiếc đám mây đen này ngày một sáng ra, không hề có chút dấu hiệu sẽ đổ mưa. Dạ Thiến thình lình nở nụ cười, ta thẹn quá hóa giận trừng mắt với nàng. Nàng dường như vừa bừng tỉnh ngộ, vội vàng lấy tay che miệng.
Ta nổi trận lôi đình lại rót thêm một luồng linh lực. Đám mây đen kia rốt cuộc vỡ tan ra, đổ xuống ào ào.
“Nguy rồi!”, Đình Ngọ chấn động, chân tay hoảng loạn lao đến ngăn cản, nhưng mà không thể nào ngăn được. Cơn mưa như trút nước, giống một dòng thác lớn ầm ầm oành oành tràn xuống quét rửa.
“Ôi cha!”, ta cũng trợn tròn mắt, chỉ biết mù quáng rót linh lực vào, nhưng lại không biết sau khi đẩy được nước Nam Hải ra rồi thì làm sao để dừng lại.
Tiếng cười nói vui mừng của những người dân nhanh chóng bị vùi lấp bởi tiếng thét chói tai. Ta thấy dòng nước quét qua tường đất, tạo thành cơn lốc xoáy cuốn đi không ít dân chúng.
Ta vừa hoảng vừa sợ, hóa thành một con rồng nhỏ vọt xuống. Ta liều mạng đón, nhưng mà cũng không thể nào ngăn hết nước mưa đang dâng lên.
Không, chuyện này không thể hình dung bằng hai chữ “cơn mưa” nữa. Đây giống như là có một dòng nước vô tận ào ạt tuôn ra từ giữa đám mây.
“Hạ Mật, thật ngu ngốc!”, đột nhiên một luồng sáng tím lóe lên giữa không trung, từ trong đám mây vọt ra một con rồng lớn màu tím, một phát há miệng liền nuốt hết đám mây đang không ngừng dâng nước mưa kia.
Ta thấy đôi mắt rồng của y trừng trừng tràn đầy tức giận, tự biết mình đuối lý, vội đi theo phía sau y bày ra lưới nước ngăn cản dân chúng bị dòng nước cuốn đi.
Đình Ngọ cũng tỉnh người lại, nỗ lực thi pháp, hỗn hợp nước mưa bùn đất nâu đảo đảo trong không trung kết thành một đám mây nâu nặng nề khiến người ta khủng hoảng.
Dân chúng bên dưới đã sớm sợ ngây người, may là những người bị dòng nước cuốn đi nhờ vào lưới nước Vị Đán tạm thời dựng lên chắn lại, nên không mất mạng.
“Qua đây cho ta!”, Vị Đán hung hăng lườm ta, móng vuốt lướt qua gắt gao nắm chặt ta trong tay, “Nàng phạm vào lỗi lớn rồi, Hạ Mật à!”. Vị Đán không nhịn được thở dài, thật sự buồn bã.
Ta ngơ ngác, cũng không phản kháng, bị y nắm trong tay.
Vị Đán đạp mây đen giữa trời, thẳng một đường rầu rĩ dắt ta trở về Long Cung. Đình Ngọ thỉnh thoảng muốn lên tiếng, bị Vị Đán trừng mắt một cái, sợ tới mức im thít.
Đình Ngọ và Dạ Thiến đều muốn cùng đi, Vị Đán lại lạnh lùng từ chối: “Các ngươi ồn ào còn chưa đủ sao? Một người làm một người chịu, Hạ Mật lần này phạm vào sai lầm, người chịu trách nhiệm tất nhiên là nàng ấy, các ngươi đi theo có tác dụng gì?”.
Đình Ngọ quá mức áy náy, cướp lời: “Đây là lỗi của đệ, là đệ bày ra chủ ý này!”.
Vị Đán lạnh lùng liếc hắn, hừ lạnh: “Tại sao không phải do đệ bày mưa phạm sai lầm? Liên lụy đến nàng?”.
Đình Ngọ một mặt ảo não, còn định nói nữa. Vị Đán đã đưa tay tạo ra một tia chớp, trực tiếp đánh Đình Ngọ rớt xuống biển: “Trở về đừng có nói bậy. Đã là chính tay Hạ Mật phạm vào nạn hồng thủy, thì chỉ có một mình nàng ấy gánh thôi!”.
Ta đang ủ rũ cúi đầu, nghe thấy Vị Đán nói như vậy, bèn gật gật đầu. Vị Đán liếc mắt nhìn thấy bộ dạng này của ta, răng nanh bực bội cạ lạch cạch, dứt khoát bắt ta im bặt, một lần nữa siết mạnh trong tay.
Gần đến giờ lên đại điện, Đình Ngọ và Dạ Thiến tần ngần muốn vào theo. Đáng tiếc Vị Đán từ đầu đến cuối quyết tâm bắt bọn họ đứng bên ngoài điện.
Ta lui trong ống tay áo Vị Đán, nhấp nhổm bất an.
Long Cung sớm đã nắm tin tức, Long Vương ngồi trên ngai vị cao cao, đã không còn vẻ hòa ái trước kia, nét mặt nghiêm túc lạnh lùng.
“Phụ Vương!”, Vị Đán vào đại điện, đầu tiên là thu ta vào trong tay áo, vén tà áo bào, quỳ xuống.
“Hừ!”, Long Vương hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang một vị đạo trưởng tiên khí phiêu bồng trên điện, nói: “Viên châu Nam Hải đó là bảo vật được tặng vào ngày sinh của nghiệt tử này, hẳn là không sai!”.
Vị Đán cúi đầu, ta ở bên trong ống tay áo vụng trộm nhìn y, trong lòng càng khiếp hoảng. Y chưa bao giờ phải cúi người thấp như thế, cũng chưa bao giờ nhíu mày chặt như thế, dường như có chút bất an.
Trên điện lâm vào không khí yên tĩnh, hồi lâu sau, ta thấy lão đạo vuốt vuốt chòm râu cười tủm tỉm, mở miệng nói: “Vốn một mình bày mưa, dẫn tới hồng thủy, là gây trọng tội. Cũng may Đại điện hạ kịp thời sửa tay cứu giúp, không tạo nên hậu quả nghiêm trọng. Lão Long à, ta với ông giao hảo đã trăm năm, việc này, ta nghĩ là cũng không cần làm to lên trên Trời nhỉ!”.
Long Vương rất xấu hổ, nhận lời lão đạo: “Chắc chắn sẽ khôi phục trấn nhỏ kia như lúc ban đầu!”.
Lão đạo vuốt râu cười cười, phẩy phẩy cây phất trần, đạp lên sóng nước, ngự thủy rời đi.
“Có nghe rõ những lời vừa rồi chưa?”, Long Vương cau mày, nhìn Vị Đán quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đột nhiên thở dài một hơi, lại nói: “Vị Đán, vốn định cho con học hỏi trăm năm, chờ Phụ Vương thêm ngàn năm nữa, sẽ đem ngôi vị Long Vương này truyền cho con. Con lại bồng bột quậy phá như vậy, sao ta có thể yên tâm đây?”.
Vị Đán quỳ gối không nói tiếng nào, ta rúc trong tay áo, cảm thấy rất kỳ lạ vì sao y không khai tội của ta ra. Hổ thẹn trong lòng, ta cuốn đuôi nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Vị Đán, ánh mắt y lóe sáng, cúi xuống nhìn ta, dường như trong mắt lấp lánh nụ cười.
Long Vương tựa hồ rất mỏi mệt, bóp bóp sống mũi hít thở mấy hơi, thất vọng nói: “Ngày mai con trở về Nam Hải đi, tự giải quyết cho tốt. Năm trăm năm này, ta không muốn gặp con!”.
Thân người Vị Đán run rẩy, cúi gằm nhẹ giọng đồng ý, yên lặng rút lui ra khỏi đại điện.
Vừa ra đến cửa đại điện, Vị Đán vung tay cho ta thoát ra ngoài, “Trở về chuẩn bị đi, ngày mai dẫn nàng về Nam Hải!”.
Nam Hải đó, chắc hẳn cách Bắc Hải rất xa. Vậy chẳng khác nào về sau không còn được gặp Nguyễn Dương nữa. Ta có chút mất mát, trong lòng đau xót nghĩ: Cho dù có ở gần Bắc Hải đến mấy, trong lòng Nguyễn Dương cũng không chỉ có một mình ta.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, ta lại nhớ tới lần này quả thật là gây đại họa, Vị Đán vì ta mà năm trăm năm không thể trở về, theo y đi Nam Hải tu luyện, kỳ thực cũng không hẳn là không tốt.
Vì thế, lần đầu tiên ta ngoan ngoãn gật gật đầu với y.
Vị Đán dường như rất sửng sốt, nhướn mày hỏi: “Ơ, thật lạ nha, nàng lại không phản đối ta nữa sao?”.
Ta liếc Vị Đán một cái, ủ rũ.
Vị Đán cũng không chế nhạo ta nữa, đưa tay vỗ vỗ vai ta, nói: “Nàng đi về trước đi, đợi ta quay lại trấn nhỏ kia, thực hiện lời nói khôi phục trấn nhỏ như lúc ban đầu!”.
Ta ngoan ngoãn quay trở về viện.
Nghêu Nhỏ sớm đã giúp ta chuẩn bị xong hết hành lý, vừa thấy ta liền líu ríu: “Chủ tử, chúng ta sẽ đi Nam Hải sao? Nghe nói ở Nam Hải vỏ sò có rất nhiều màu đó!”.
…
Ta lại quên mất, cô nàng Nghêu Nhỏ này, mắt thẩm mỹ đại khái là khác với người bình thường. Vỏ sò dạng gì màu gì, mới là chuyện mà cô nàng này chú ý.
Thấy vỏ sò nhiều màu, chắc là tương đương với trông thấy BMW nhỉ?
Ta run run nhìn vẻ hưng phấn khác thường của Nghêu Nhỏ, thật sự không đành lòng đả kích cô nàng. Nhìn bộ dạng Nghêu Nhỏ bây giờ, bộ vỏ màu xám khói bị Tiểu Cửu mài thành trong suốt, chắc là sẽ không có con sò nào thèm để ý đến cô nàng đâu.
Cô nàng vui vẻ phấn khích đi sang phòng khác dọn dẹp, ta suy sụp ngồi xuống đầu giường, có chút mỏi mệt. Bất tri bất giác díp mắt lại.
Trong mộng, hoa đào nở rộ, toàn thân ta ăn bận nhàn nhã, đang giơ máy ảnh kĩ thuật số chụp ảnh chung quanh.
Gốc đào khắp nơi, dòng suối nhỏ róc rách, chung quanh không một bóng người. Ta cởi giày nhúng chân trần vào dòng nước, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Đột nhiên từ chính giữa dòng suối nhỏ bay ra một con rồng nhỏ đỏ tươi không có sừng.
Mới đầu nó chỉ nhỏ cỡ một ngón tay, sau khi lượn vài vòng trong không trung đột nhiên to lên bằng một cái miệng chén. Gương mặt nó dữ tợn dị thường, cặp mắt màu đen lóe ánh sáng hung tàn. Ta đứng trong dòng suối, bị nó dõi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo cả người, tựa như chỉ cần động đậy một chút là con rồng nhỏ với bộ mặt dữ tợn kia sẽ lập tức nhào tới nuốt gọn ta vào bụng.
“Đưa gân rồng cho ta…”, nó vặn vẹo tiến lại, gương mặt chỉ cách ta một ngón tay. Ta sợ đến choáng váng, theo phản xạ vươn ngón tay ra đâm thẳng vào đôi mắt đen của nó. Sau khi đâm vào đôi mắt nó, cảm giác ướt sũng ở đầu ngón tay lập tức đánh tan hết mọi dũng khí của ta.
Ta hổ thẹn mềm nhũn cả người, đôi chân tê liệt ngã ngồi xuống dòng suối, cả người phát run.
Nó bị đau, quẫy đạp cuộn người đến kinh thiên động địa, tiếng gào hét thô khàn cực điểm.
Đất trời đầy sương đen lượn lờ, dòng suối nhỏ và những gốc hoa đào ban đầu bỗng chốc biến mất sạch sẽ.
“Cứu cứu cứu mạng…”, ta vừa bỏ chạy vừa run rẩy, đuôi rồng vĩ đại của nó đảo sượt qua tóc ta, khiến ta sợ tới mức nước mắt lẫn lộn.
“Đưa gân rồng đây!”, tiếng nó kêu gào càng thê lương.
Ta bắt đầu tự tát trái tát phải lên gò má mình, vừa tát vừa tự thôi miên bản thân: “Đây là giấc mơ thôi, có đánh thế nào cũng không đau, oa, ta không đau…”. Lừa bịp, ai bảo nằm mơ tự tát mặt mình thì không đau hả, ta đây thấy đau đến mức hoa cả mắt.
Con rồng lớn không có sừng kia rượt theo, móng chân bén nhọn, răng nhọn kinh người. Ta ôm mặt, vừa la hét vừa ráng chạy.
Có thể cảm giác được móng vuốt bén nhọn của nó đã đụng tới ót mình…
“Đừng sợ!”, một tiếng dịu dàng, dường như vang vọng đến từ phía đường chân trời. Sương mù đen dày đặc đột ngột tan hết, vô số luồng ánh sáng màu vàng chiếu tới, sáng đến mức làm ta đau mắt.
Con rồng lớn màu đỏ kia cười lên hai tiếng khanh khách thô khàn, nhanh chóng tan thành sương khói sau lưng ta.
Giấc mộng của ta bỗng biến thành giống như một bức họa chưa phác thảo xong, tất cả đều mang màu tái nhợt.
Đợi đến khi Nguyễn Dương xuất hiện từ trong mật vầng sáng, ta thấy mình đã hoảng sợ đến mức chết lặng, thậm chí còn đưa tay ra chào hỏi: “A, chào Thượng Đế!”.
Hắn có vẻ rất bất đắc dĩ, đến gần hỏi: “Linh lực ta chú trong cơ thể nàng vì sao lại biến mất vô tung?”.
Ta cười ha ha, kể lại chuyện tạo đại hồng thủy cho hắn nghe. Khóe miệng Nguyễn Dương giật giật, vừa nghe vừa liên tục lắc đầu.
“Nàng đó, thật là khiến cho người ta lo lắng!”, hắn vừa nói vừa búng ngón tay, bực bội bắn lên trán ta. Ta bị đau kêu ngao một tiếng, không thể tin được hắn lại ra tay nặng như vậy.
Nguyễn Dương chẳng phải là luôn ôn hòa lịch sự sao?!
“Hèn chi người ta thường nói, cảnh trong mơ là trái ngược với hiện thực!”, ta ôm đầu lầm bầm lầu bầu.
Nguyễn Dương bị hành động ấy chọc cho mỉm cười, lại đưa tay lên xoa xoa trán ta, dịu dàng thấp giọng hỏi: “Đau thật sao?”.
Thấy ta không hé răng, hắn thở dài một hơi, giang tay bế bổng ta lên, trong lòng bàn tay từ đầu đến cuối ẩn hiện luồng sáng màu trắng ấm áp. Lúc đang ôm lấy ta, ta tinh mắt phát hiện ra, hắn lặng lẽ rót luồng sáng ấm áp đó vào trong cơ thể ta. Hắn thấy ta len lén nhìn, thu bàn tay lại, thở dài oán giận nói: “Nàng yếu ớt như vậy, khiến ta cứ luôn tâm tình bất an, gặp được nàng rồi thì lại càng lo lắng!”.
Quý vị xem đôi mắt dịu dàng như nước này của Nguyễn Dương đi, quả thật là tình ý nồng nàn mà! Hóa ra tất cả giấc mộng của ta đều xảy ra dựa trên tâm tư tận đáy lòng ta.
Ta rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra cái ta tham luyến chính là cái ôm của Nguyễn Dương, ấm áp đến dường nào. Tựa như chỉ cần có hắn ở đây, ta có thể buông tay tất cả mọi thứ, không gì có thể tổn thương ta được.
Ta lại càng ôm chặt tay, đầu tựa vào lồng ngực hắn, không chịu nhúc nhích.
Nguyễn Dương có vẻ không được tự nhiên, cánh tay nới lỏng muốn buông xuống.
Ta vội vàng giữ tay, lại càng ôm chặt hắn, cầu xin: “Ôm thêm một chút, ở trong mộng cứ coi như ta háo sắc đi! Ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều không thể khống chế bản thân mình nhớ ngươi. Nguyễn Dương, ngươi nhất định không hiểu rõ, ta biết bao là…”, ta bỗng giật mình im miệng, không ngờ càng nói lại càng hiểu rõ.
Lông mi Nguyễn Dương run rẩy, mím miệng, lỗ tai dường như ửng đỏ, đôi tay thêm phần mạnh mẽ.
Phía sau hơi nước mờ mịt, núi cao nước trong, hoa đỗ quyên đỏ rực, nắng ấm mới nhú lên mông lung mờ ảo tản ra ánh sáng nhẹ dịu. Chết mất, bà nó chứ, sao bối cảnh lại trở nên nữ tính thế này.
Đây là muốn thúc đẩy người ta phạm tội mà.
“Nguyễn Dương, đây là giấc mơ sao?”, ta không nhịn được muốn xác nhận lại.
Đôi mắt hắn lấp lánh, ngoan ngoãn ừm một tiếng.
Trong lòng ta kiên định thêm được một ít, lại hỏi hắn: “Ngươi là giả sao, chỉ là ảo tưởng trong lòng ta sao? Ngươi nói xem ta nhớ ngươi biết bao nhiêu, ngay cả nằm mơ cũng không buông tha ngươi được!”.
Hắn khẽ cười, ánh mắt khoan dung dịu dàng, không đáp lời ta, gương mặt đỏ ửng.
Ý nghĩ xấu xa trong lòng đại thắng, ta níu lấy cổ áo hắn, tiếp tục hỏi: “Thả dê một chút trong mộng, chắc là không ai biết đâu phải không?”.
Nguyễn Dương nghi ngờ nhìn ta, đôi mắt ấp ám khiến trái tim ta rung động. Rốt cuộc ta đã làm ra một chuyện cầm thú mà trước giờ ta vẫn luôn muốn làm nhưng không đủ can đảm.
Ta cắn Nguyễn Dương.
Môi hắn vừa mềm lại ấm, lúc ta cắn lên đó, người hắn khe khẽ run rẩy nhưng không đẩy ta ra, ngược lại lại còn hơi hơi dựa tới, đầu lưỡi lặng lẽ thăm dò nhẹ nhàng chạm vào môi ta.
“Bán đi tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm …”[1], trong khoảnh khắc hôn Nguyễn Dương, ta rơi lệ.
Đúng, quả đúng là giấc mơ của ta, ngay lúc lãng mạn nhất lại phát ra một bản nhạc nền thần thánh thế này thì làm sao mà tiếp tục cắn được nữa.
Ta trợn mắt, trong lòng vô cùng buồn bực, tỉnh mộng rồi.
Trong phòng im ắng, Nghêu Nhỏ chắc hẳn đã dẫn thị vệ trong viện đi chơi mạt chược.
Ta sờ sờ lên trái tim mình, nó đang đập loạn bùm bùm. Cảm giác bờ môi mềm mại của Nguyễn Dương trong mộng vẫn còn đọng lại trên môi ta, ta nóng mặt đưa tay lên xoa xoa, lại không nhịn được tự sỉ vả bản thân.
Chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, sao phải nghiêm trọng đến vậy?
Nghĩ đến đây, trái tim ta lại lạnh xuống. Những vật trang trí và những thứ thú vị trong phòng đều đã bị Nghêu Nhỏ dọn dẹp đi mất, lại càng trống rỗng. Vật duy nhất chưa bị dọn đi trong căn phòng này, chính là con rồng ngọc đỏ[2] bị ta quăng trong góc.
Ta nhàm chán, đảo mắt lòng vòng, nhất thời cảm thấy muốn ngừng thở, lúc này con rồng ngọc đang tỏa ánh sáng đỏ, nhảy dựng lên.
Ta kinh ngạc đến tỉnh ngủ, dụi dụi hai mắt, sợ bản thân mình hoa mắt.
Thấy nó càng nhảy càng thêm sáng đỏ rực, cái đầu rồng vốn bị ta xoay vào nhìn vách tường, không ngờ lúc này lại từng chút từng chút xoay qua đây hướng mặt về phía ta, đôi mắt màu đen hung ác dị thường.
Cứ như vậy từ từ hòa làm một với con rồng lớn trong giấc mộng của ta vừa nãy.
Ta sợ tới mức nhảy dựng lên, phát hoảng cầm lên một băng ghế, bước qua dùng sức đập xuống. Con rồng nhỏ kia bị đập đến mức vỡ ra khỏi bệ ngọc lăn xuống đất, rung động kêu lách cách.
Ta lại càng sợ hãi kêu ngao ngao nhảy lên ghế dựa.
“Nghêu~~ Nhỏ~~ Nhỏ~~~ Nghêu…”, ta lắp bắp nhỏ giọng kêu, phải nhỏ giọng bởi vì ta phát hiện đầu con rồng nhỏ đang lăn trên mặt đất kia dường như lại nghiêng về phía ta, đôi mắt đen dữ tợn gắt gao nhìn ta trừng trừng.
Tiếng lách cách càng lớn hơn, ta thấy nó nứt vỡ lớp bên ngoài, có một thứ ngọ nguậy giống như con giun đất chui ra ngoài.
“Ngao… Biến dị bức xạ hạt nhân à…”, ta ôm đầu nhảy xuống, nhắm tịt mắt đá đá, đá trúng cái thứ ngọ nguậy kia, toàn thân bỗng cảm thấy tê dại không chịu nổi phải rút chân về.
Thứ đang ngọ nguậy kia đột nhiên xoay lại, thân hình kéo căng ra phóng lên giữa không trung, đuôi run lẩy bẩy. Nó quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, phát ra hai tiếng cười khanh khách, tấn công về phía ta. Ta hất tay tạo ra vầng sáng quanh thân chặn nó bên ngoài, nó oán hận tông vào vài cái rồi lắc thân nhảy vèo ra phía sân viện.
Trong viện, Nghêu Nhỏ đang vui vẻ nói đùa với cậu thị vệ trưởng nào đó.
Bọn họ thấy một vật đỏ lao tới, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn.
“Chủ tử?”, Nghêu Nhỏ chỉ vào con rồng đỏ nhỏ không có sừng trong viện, ngây ngốc không nhận ra.
Ta suýt nữa bị đầu óc hài hước của Nghêu Nhỏ chọc cho phì cười, đứng trong phòng kêu to: “Mau tránh ra, nó là thứ biến dị!”. Chui ra từ trong ngọc thạch, ngoại trừ Tôn Ngộ Không, chắc chỉ có thứ này!
Nghêu Nhỏ á lên một tiếng, nhìn ta đứng trong phòng rồi lại nhìn sang con rồng đỏ trôi nổi giữa không trung, vẻ mặt khó hiểu.
Con rồng đỏ kia đột nhiên nổ một tiếng oành, to lên gấp đôi, lướt nước ào ào cuốn theo luồng gió lao về phía Nghêu Nhỏ và cậu thị vệ trưởng. Ta đứng trong phòng, trái tim nhảy lộp bộp.
Đợi đến khi ta chạy ra tới nơi, chỉ còn nhìn thấy cái đuôi tôm thật dài của cậu thị vệ trưởng đang run rẩy trong miệng nó, còn Nghêu Nhỏ thậm chí ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng đã bị nó nuốt vào bụng.
Trái tim ta co rút, tức giận và đau khổ nhất thời quét qua toàn thân. Cứ như vậy, một cô Nghêu Nhỏ dài dòng, một cô Nghêu Nhỏ ngốc nghếch đơn giản, cứ như vậy bị ăn thịt mất?!
Nó lại tiếp tục nuốt thêm vài thị vệ phía sau, thân hình to ra thêm vài phần. Ta tức giận trong lòng, tích góp từng chút dũng khí một đến khi tràn ngập, nghiến răng cong người nhoáng cái biến thành một con rồng đỏ cùng kích cỡ với nó, nhảy vào trong viện.
“Hắc hắc…”, nó lắc lư, ánh mắt hung tợn nhìn ta chằm chằm.
Ta dũng mãnh nhào qua, túm lấy nó cắn một phát.
Nó bị đau, móng vuốt cào ngược lại ta. Móng vuốt của nó lợi hại hơn nhiều so với bộ móng thiếu vuốt của ta, cào cái nào là ta gào ngao ngao cái đó. Làm một kẻ tàn tật phi thường trong Long Tộc, xấu hổ thay, sau khi bị nó cào lấy vài lần, lý trí của ta rốt cuộc mới quay về.
“Hắc hắc… Ăn… sạch… ngươi…”, nó thấy ta tránh né, ngược lại càng hăng máu, đuổi theo cắn ta.
Ta và nó rượt đuổi trong viện, mỗi khi nó tới gần khiến ta kích động, quanh thân ta sẽ tỏa ra vầng sáng trắng. Nhưng vầng sáng trắng này vốn không chịu sự khống chế của ta, chỉ có khi ta vô cùng căng thẳng kích động thì mới tỏa ra.
Ta giống như một người ngu ngốc mang vũ khí hoá học nhưng lại không biết phải sử dụng như thế nào, chỉ biết trốn trốn tránh tránh.
Cũng may là hôm nay Nhật Tây tới sớm, vừa vào sân liền ơ một tiếng, hỏi ta: “Hạ Mật, muội đang chơi trò gì thế?”.
Ta suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt. Thằng nhóc Nhật Tây này chỉ có mỗi một lối tư duy suy nghĩ đó thôi, lần nào cũng lựa ngay lúc ta đang gặp nguy nan mà chặn ngang một cước, chơi còn điên hơn ta.
Hắn một mực nhận định rằng ta đang đùa giỡn, liền hóa thành một con rồng ánh vàng bay lên không trung, rượt đuổi vây quanh con rồng đó, thỉnh thoảng còn vươn móng giữ lấy nó.
Nó bị chọc cho nổi giận, ánh mắt càng thêm hung ác.
Ta vừa trốn vừa đau đầu nhìn Nhật Tây cười ha hả chạy đông chạy tây, lâu lâu lại còn ngạc nhiên thích thú: “Hạ Mật, muội xem muội xem, nó lại còn biết cắn ta. Nó là bà con xa thân thích của muội hả, cũng thiếu sừng giống muội nè. Ui, giống y như muội luôn!”.
Ta run giọng cảnh cáo Nhật Tây: “Nhật Tây, con đó đã nuốt Nghêu Nhỏ! Còn có mấy thị vệ khác nữa!”.
Nhật Tây lập tức hưng phấn, nháy mắt hỏi ta: “A a a, Hạ Mật, hôm nay muội đùa rất thật nha!”.
Hắn vốn là không tin ta đang chiến đấu sống chết đây…
Đợi đến lúc cái thứ kia cắn rơi một mảnh vẩy của Nhật Tây xuống, hắn mới đen mặt nói với ta: “Hạ Mật, đây là cái thứ gì vậy? Ngoại hình thì giống Long Tộc chúng ta, nhưng lại không có long khí, hung ác lạ thường!”.
Ta cũng không biết trả lời thế nào, con rồng kia ở giữa không trung oán hận dạo một vòng tròn quay về đằng sau, cắn thẳng vào Nhật Tây.
Nhật Tây rốt cuộc phát hỏa, vận đủ linh lực, một luồng sáng vàng trực tiếp bổ tới, đánh rớt không ít vảy trên người nó. Nó kịch liệt run rẩy, hí vang một tiếng, đột nhiên thân hình nhoáng cái tăng tốc độ dị thường bơi nhanh ra ngoài viện.
Ta lúc này mới mệt mỏi cả người chân tay đau nhức ngã xuống.
Nhật Tây đỡ ta, thấy ta thần hồn còn chưa tỉnh, nói: “Đây là cái thứ gì, vì sao nguyên hình lại giống muội đến vậy?”.
Ta chỉ vào những mảnh ngọc thạch nhỏ trong phòng, cho hắn xem.
Nhật Tây trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đổi thành khuôn mặt tươi cười, trấn an ta: “Đừng sợ, ngày mai muội đi Nam Hải rồi, đừng lo việc này nữa. Lo mà tu luyện ở Nam Hải cho tốt, đợi đến lúc muội gặp lại ta thì sẽ không còn yếu ớt như vậy nữa!”.
Ta lúc này mới nhớ tới việc ngày mai ta phải đi Nam Hải, trong lòng lại nặng nề.
Nhật Tây thấy ta cúi mặt không nói chuyện, ra vẻ thích thú vỗ vỗ vai ta, nói: “Chúng ta đi kiếm trò gì chơi đi?”.
Ta nở nụ cười hắc hắc, nhưng thật ra trong lòng lại không có hưng phấn mấy.
Nhật Tây có vẻ yên lòng, không nói không rằng lôi kéo ta leo qua tường viện, chạy theo con đường lớn phía trước. Thằng nhóc Nhật Tây này thật ra là một kẻ mù đường, trước khi muốn đi đến nơi nào, đều phải dặn kẻ hầu người hạ rắc sẵn bột vàng lên trên đường, chỉ rõ lộ trình.
Sau khi chạy ra khỏi con đường lớn, hắn liền mất phương hướng hoàn toàn.
“Hạ Mật, chúng ta ở đây lấy trân châu bắn ngã bọn hải mã đi?”, Nhật Tây lấy ra cái ná nạm bảo thạch, lục lọi một hồi, trong lòng bàn tay có cả đống trân châu nhỏ.
Ta nhận lấy vài viên. Nhật Tây ra vẻ nhắm nhắm, vèo một cái bắn trúng một con hải mã.
Hải mã bị đau hí lên, kéo xe chệch qua một bên. Ngồi bên trong xe ngựa kia không biết là tiểu thư nhà nào, bị hất văng ra khỏi xe, váy áo trùm lên trên đầu, thét lên một tiếng chói tai.
Nhật Tây không ngờ rằng trong xe có người, xấu hổ liếc liếc ta. Thấy có một nô tỳ qua đỡ tiểu thư kia dậy, hắn yên lòng, rón ra rón rén kéo ta muốn trốn đi.
Lá bèo bị sóng nước do bọn ta đi qua làm cho lay động, tiểu thư trên chiếc xe kia lập tức khóc lớn: “Thất hoàng tử, ta thấy ngài, ta thấy ngài rồi!”.
Mặt Nhật Tây bỗng chốc đen thui.
Vị này là tiểu thư nhà Quy Thừa Tướng, cổ thật dài, rượt theo rướn miệng cắn chặt tay áo Nhật Tây. Nhật Tây lắp bắp kinh hãi, khiến trân châu trong tay đều rơi hết xuống đầu nàng, hoang mang vội vã lôi ta guồng chân bỏ chạy như điên.
Từ rất xa ta vẫn còn nghe thấy tiếng tiểu thư nhà Quy Thừa Tướng khóc lớn: “Thất hoàng tử, ta không trách chàng đưa lễ vật ít. Chàng đừng chạy nhanh như vậy, hải mã nhà ta không đuổi kịp chàng đâu…”.
Nhật Tây nghe vậy lại càng chạy nhanh hơn.
Chạy đến một phía khác của con đường lớn, xa thật xa không còn nhìn thấy xe vị tiểu thư kia nữa, hắn mới thở nhẹ một hơi, cười gượng nói: “Chúng ta chơi trò khác đi!”.
Nhật Tây toàn tâm toàn ý muốn chọc ta vui, nhưng mà ta không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Hai người nhìn nhau một lát, cảm thấy quả thật vô vị. Ta đột nhiên nhớ tới chuyện cái trấn nhỏ mà Vị Đán đang dùng phép tu sửa lại, đề nghị Nhật Tây: “Chi bằng chúng ta đi giúp Vị Đán đi!”.
“Vị Đán, Vị Đán… Hừ!”, Nhật Tây rất không tình nguyện lẩm bẩm vài câu, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ta: “Muội dẫn đường, ta không biết đường đi!”.
Từ mặt nước trực tiếp gọi mây, một đường thẳng đi cùng Nhật Tây, nhưng còn chưa tới được trấn nhỏ ngày hôm đó, đã thấy Vị Đán nổi giận đùng đùng tìm đến. Vừa trông thấy ta, y liền hung hăng túm chặt cổ ta.
“Hạ Mật, cô bay tới đây phá hủy hết mấy kiến trúc ta vừa tu sửa trong trấn thì thôi không nói, vì sao lại còn ăn cả mấy người?”, Vị Đán tựa hồ thật sự động sát khí, ngón tay nắm lại rất chặt, Nhật Tây kinh hãi, vội kéo ngón tay y ra.
Ánh mắt Vị Đán nhíu lại, đẩy Nhật Tây ra hơn mười bước.
“Cô thật sự muốn lấy mạng ta sao?”, y nghiến răng nghiến lợi hạ giọng. Lúc này ta mới phát hiện ra, vạt áo trước của y toàn là vết máu, dường như đã có thứ bén nhọn gì đó mạnh tay rạch một đường từ cổ trở xuống, gây ra một vết thương rất dài.
Ta ho khan biện bạch: “Ta không có! Vừa rồi Nhật Tây luôn ở bên cạnh ta mà!”.
Vị Đán híp mắt liếc nhìn Nhật Tây một cái, hừ lạnh: “Nó nuông chiều cô đến độ chẳng phân biệt đúng sai! Ta không tin lời nó nói!”.
Ta lè lưỡi, suýt nữa tức đến trợn trắng tròng mắt, lại bày ra vẻ cầu xin tha thứ: “Móng vuốt của ta không có bén như vậy, làm sao làm ngươi bị thương được!”.
Vị Đán hơi buông lỏng, Nhật Tây thừa cơ phất ống tay áo đến đẩy tay y ra.
Gương mặt Vị Đán đỏ ửng, vừa thẹn lại tức, đôi mắt đen dường như chứa đựng hận ý: “Không biết xấu hổ!”. Y nghẹn họng nửa ngày, rốt cuộc chọn cách đả kích thân thể ta.
Nhật Tây tựa hồ cũng tức giận, kéo ta ra sau lưng bảo vệ, nói: “Ta biết Hoàng huynh là người có thù tất báo, lại có thói quen giận chó đánh mèo. Nhưng Hạ Mật cũng là tiểu muội muội mà ta yêu quý nhất trân trọng nhất. Nếu huynh cứ đối xử với muội ấy như thế, cho dù hai người lưỡng tình tương duyệt, ta cũng sẽ không để cho muội ấy theo huynh đi Nam Hải đâu!”.
Ta không nhịn được ho khan hai tiếng, cái gì mà lưỡng tình tương duyệt?! Tiếng nước ngoài nào thế hả? Thằng nhóc Nhật Tây này có phải lại bắt đầu suy diễn tình huống nữa không vậy?
Vị Đán hừ lạnh một tiếng, một tay kéo ta qua, mãnh liệt thi triển pháp thuật ép ta biến thành một con rồng nhỏ rồi cuộn vào trong ống tay áo, khiêu khích chế nhạo Nhật Tây: “Đệ còn biết Hạ Mật và ta lưỡng tình tương duyệt sao? Từ lúc nào mà thất đệ lông cánh cứng cáp rồi, đã dám cùng bổn vương ngươi ngươi ta ta, thân thiết như vậy sao?”.
Nhật Tây bình tĩnh nhìn ta, không biết đang suy nghĩ gì.
Vị Đán lại cười lạnh: “Thất đệ vẫn cứ cản đường phía trước, là muốn dạy dỗ vi huynh chút giáo lí sao?”.
Mặt Nhật Tây trắng bệt, do do dự dự lùi một bước. Vị Đán ra tay đánh một phát lên vai Nhật Tây, hừ lạnh một tiếng rồi đạp mây trực tiếp lướt qua người hắn, không thèm liếc nhìn vung tay áo bỏ đi.
Ta bị Vị Đán cuộn trên cổ tay, vô cùng đáng thương lè lưỡi.
Đợi đến khi quay về chỗ ở của Vị Đán, ta mới biết rõ vết thương của y sâu đến bao nhiêu.
Một đường kéo dài hơn nửa thân mình Vị Đán, từ cổ đến bụng, da tróc thịt bong. Mà cái tên Vị Đán này hẳn là một kẻ bị cuồng ngược, sau khi kéo banh quần áo ra, trực tiếp ấn ta ngồi xuống ghế dựa, bắt ta nhìn chăm chăm vào cái bụng của y.
Ta trừng mắt nhìn nửa ngày, không nhịn được hỏi: “Không cần bôi thuốc sao?”.
Vị Đán oán hận liếc mắt nhìn ta một cái, vẫn không nhúc nhích cởi trần nửa thân trên, ép ta nhìn miệng vết thương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng vui vẻ lắm sao?”.
Ta thật sự không hiểu, hỏi lại: “Chẳng lẽ có người ngắm nghía vết thương thêm vài lần, ngươi sẽ có khoái cảm à?”. Sở thích gì mà cổ quái vậy?!
Lời nói này chắc là chọc trúng chỗ đau của Vị Đán, y đột nhiên phát hỏa, giữ lấy đầu ta, nói: “Nàng lại còn dám giả ngốc? Lúc nàng cào ta, sao lại ác độc như vậy, chỉ suýt chút nữa là cào long nguyên của ta rớt ra luôn rồi!”.
Ta vừa định giải thích, Vị Đán lại càng tức giận, cướp lời rống ầm lên: “Không cần giải thích! Ta biết tính nàng trẻ con, cũng không có long nguyên. Nhưng nàng nghĩ thế nào mà lại dám đòi long nguyên của ta?”.
Ta vội vã xua tay: “Không không không, ta không có dã tâm đó!”. Long nguyên là cái gì sao, long nguyên chính là tương đương với nguyên thần của Long Tộc. Ta đã từng thấy Nguyễn Dương vài lần phun ra một viên nho nhỏ tỏa ánh sáng. Nếu không có long nguyên, thì không được tính là Long Tộc chân chính, cũng không có linh lực.
Ta không ác độc đến mức cướp long nguyên của Vị Đán.
Lần này ta thật sự hoảng, lắp bắp giải thích: “Vị Đán, cho dù ta không hiểu chuyện, nhưng cũng biết long nguyên rất quan trọng đối với Long Tộc. Ta không, sẽ không cướp long nguyên của ngươi! Ta không cần long nguyên của ngươi!”.
Vị Đán lại phát hỏa, giận dữ quá hóa cười: “Nàng không muốn long nguyên của ta sao, vậy sao nàng dùng long nguyên của Nguyễn Dương lại yên tâm thoải mái vậy?”. Y đưa tay ấn lên bả vai ta, dùng hết mười phần sức mạnh. Ta đau tới mức muốn khóc, đột nhiên một luồng sáng trắng từ trong thân thể ta tỏa ra ngoài, đánh bật bàn tay của Nguyễn Dương ra.
Xèo, trên tay Nguyễn Dương lập tức cháy một vệt đen.
“Hắn lại còn chia long nguyên cho nàng! Cho nên nàng không cần của ta?”, Vị Đán oán hận nhìn ta, đột nhiên đưa tay vạch vết thương của chính mình, lấy ra một viên long nguyên màu tím sáng lấp lánh.
Ta cực kỳ buồn bực nhìn y tự ý quyết định.
“Nàng càng không cần, ta càng muốn tặng cho nàng! Ta muốn trong thân thể nàng chỉ có long nguyên của ta!”. Vị Đán đưa một tay làm phép cắt ra một phần, một tay giữ lấy cằm ta, trực tiếp nhét một phần kia vào trong miệng ta.
Ta sao có thể lãng phí ý chân thành này được, quyết định nhận lấy thứ cái tên Vị Đán này tặng. Long nguyên vừa chạm vào đầu lưỡi, ta liền nhanh chóng nuốt nó xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Vị Đán.
Vị Đán thấy ta nhìn, mất tự nhiên ho khan: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ phản kháng!”.
Ta ơ một tiếng, có chút quái dị nhìn y: “Ngươi hy vọng ta sẽ phản kháng?”.
Vị Đán đỏ mặt lên, giọng nói cố ra vẻ ác bá: “Cũng chẳng phải là đồ ăn ngon lành gì!”
“…”, ta cảm thấy trong lời nói của Vị Đán không có ác ý, nhưng mà y thật sự là đang mắng ta. Vì thế ta ngây ngốc cười cười, rồi lại cảm thấy cứ đấu đá qua lại như vậy thật không ổn lắm, vì thế ta chuyển sang chuyện khác: “Vị Đán, ta thấy lúc Nguyễn Dương lấy long nguyên ra rất là nhẹ nhàng, vì sao ngươi lại phải moi trong bụng ra đến độ máu chảy đầm đìa?”.
Vị Đán vừa mới bình tĩnh dịu cơn tức giận bỗng chốc lại nhảy dựng lên, hung tợn trừng ta: “Ta thích như vậy, nàng cảm thấy ta thô lỗ à? Không phong nhã bằng Nguyễn Dương à?”.
Ta nuốt ngụm nước miếng, nhìn Vị Đán bởi vì nổi giận mà máu lại một lần nữa rỉ ra trên miệng vết thương, sợ run cả người.
Tên biến thái này, rốt cuộc muốn phun máu nóng tới khi nào hả?
“Ngươi có muốn băng bó lại vết thương không?”, ta dè dặt cẩn trọng nhắc nhở.
Vị Đán thu lại cơn tức, tà ngạo liếc mắt, thoải mái đáp: “Được!”.
“Nàng phải biết rằng dịch Long Tộc chúng ta phun ra vốn còn có tác dụng chữa thương!”, Vị Đán chậm rãi tìm đến cái ghế dựa ngồi xuống dựa vào ta.
Ta ồ một tiếng, không hiểu rõ ý tứ của Vị Đán.
Vị Đán thấy ta đờ đẫn ngồi yên, nở nụ cười hắc hắc, nhíu mày ra lệnh: “Hạ Mật, nàng lại đây, liếm miệng vết thương của ta!”.
Ọe, ta sởn tóc gáy, vừa nhìn xuống vết thương kia, không hề nể mặt lập tức ói ra.
Ọe ọe…
Tuy rằng cuối cùng Vị Đán dùng pháp lực chữa lành miệng vết thương, nhưng mà việc này đã để lại ám ảnh trong lòng ta. Chỉ cần nhìn đến ngực Vị Đán, ta lại không nhịn được cơn buồn nôn.
Vẻ mặt Vị Đán vốn luôn luôn bình tĩnh, giờ đen thui.
Ngày hôm sau khởi hành đi Nam Hải, Vị Đán vẫn dùng sắc mặt trả thù xã hội để cáo biệt long đệ, Long Mẫu cộng thêm Long Vương điện hạ.
“Hoàng nhi, lo mà kiểm điểm bản thân. Ngày sinh thần năm trăm năm sau, Phụ Vương hy vọng nhìn thấy một hoàng nhi đã trưởng thành!”, Long Vương rốt cuộc nhún nhường, thậm chí còn tỏ ra thân thiện.
Đáng tiếc Vị Đán luôn luôn lạnh mặt, nghe nói như thế, vẫn cứ dùng bộ mặt trả thù xã hội đó mà nói: “Dạ…”
Vì thế mặt Long Vương điện hạ cũng đen thui: “Đồ nghiệt tử, này là cái thái độ gì hả! Một ngàn năm nữa cũng đừng có trở về!”.
“…”, ta xoay người đi, không hề nể mặt nhếch miệng nở nụ cười trong im lặng. Vị Đán tức giận túm lấy cổ ta, trực tiếp quăng vào trong xe ngựa.
Tiếc rằng, mãi cho đến lúc đi, ta không hề nhìn thấy Nhật Tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...