Trans: Tiu Ú
“Này, nhóc con, muốn chui ra rồi hả?”, ta nhẹ giọng hỏi nó.
Nó bỗng dưng tựa như mất hứng, lùi móng vuốt về, không nhúc nhích nữa.
Nhóc rồng con trong quả trứng lùi móng vuốt về, nhìn có vẻ ủ rũ thế nào đó. Ta ôm quả trứng lắc lắc một hồi, nó vẫn im lặng không gây ra tiếng động. Không thú vị nữa, ta lại cuộn mình trong ổ đệm, ôm quả trứng chui vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Hừng đông, Đình Ngọ dẫn theo Lão Cửu đến thăm ta, vừa vào đã nhìn thấy khắp phòng tỏa sáng lấp lánh, cười to nói: “Hạ Mật, muội chôm hết đồ của Lão Tứ đến đây đó à?”.
Ta cuộn tròn bên trong ổ đệm, không muốn quan tâm đến hai kẻ sung sướng khi thấy người khác gặp nạn này. Tiểu Cửu vừa bước tới nhìn ổ đệm kim bích huy hoàng của ta, vừa nhíu mày dậm chân: “Thật là dơ bẩn, sao muội lại ôm nó vào trong lòng…”.
“Hạ Mật, muội làm cho ta thất vọng quá, thất vọng quá!”, Tiểu Cửu vừa dậm chân, vừa rút khăn tay tơ lụa trong áo ra phủ lên bàn tay mình, ngồi xổm xuống cạnh ổ đệm, cầm tay ta nói: “Nhưng mà, Hạ Mật à, dù cho có dơ bẩn ta cũng sẽ không ghét bỏ muội!”.
Ánh mắt hắn tỏa sáng lấp lánh, mang theo sự kiên định.
Ta bị sự kiên định trong ánh mắt đó dọa đến phát hoảng, khóe miệng run rẩy trả lời: “A Cửu, ngươi đừng có sờ tóc ta, mấy ngày rồi ta không gội đầu đó!”.
À thì đương nhiên không phải là không gội đầu, chỉ là trước giờ trong lòng ta vẫn xem A Cửu như một cậu em trai, hắn dịu dàng như nước xoa đầu ta cách một lớp khăn tay như vậy, ta có cảm giác rất là kỳ cục.
Quả nhiên Tiểu Cửu rụt tay về, vội vàng đứng lên, nhanh chóng vứt bỏ cái khăn tay đó, sau đó rút ra một cái khác cuống quít chà lau ngón tay mình.
Đình Ngọ không chịu nổi rùng mình, ngồi xổm xuống nhìn ta, ôm hai vai ta nói sang sảng: “Hạ Mật, muội đem trứng ra cho ta nhìn cái đi! Ta nghe Phụ Vương nói chỉ vài ngày nữa Tĩnh Hải Vương sẽ ra đời!”.
Ta vừa định lấy quả trứng đang chui rúc trong lòng mình ra thì bỗng nó có vẻ kiêu ngạo không vui, cọ cọ rồi lăn qua lăn lại trên bụng ta, sống chết nhất quyết không chịu ra ngoài.
Ta cười gượng nhìn Đình Ngọ, vẻ mặt mẹ hiền vuốt ve nó cách một lớp áo: “Nó cáu kỉnh rồi, không muốn bị ai nhìn thấy!”.
Đình Ngọ lập tức không chút do dự cười ha hả, chỉ chỉ vào ta: “Hạ Mật, muội quả thật là giống rồng mang thai. Muội xem vẻ mặt muội kìa, thật sự là… Thật sự là…”.
Hắn không tìm được từ nào để diễn tả.
Tiểu Cửu đang trầm mặc đứng sau lưng Đình Ngọ nhắc một câu: “Thật sự là đầy tình thương của người mẹ hiền!”.
Một ngụm nước miếng nghẹn ở cổ họng ta, quả trứng trong lòng xao động bất an, hình như chán ghét hai người kia kẻ tung kẻ hứng.
Đình Ngọ thấy ta không trả lời, ngơ ngơ một hồi thì đổi đề tài: “Hạ Mật, ngày mai chính là ngày tổ chức sinh thần của Phụ Vương, muội có muốn đi không?”.
Ta ngạc nhiên, trong lòng dao động, nhưng nghĩ đến Tĩnh Hải Vương trong lòng mình lại có chút do dự.
A Cửu chăm chú nhìn cái bụng của ta, hùa theo: “Muội quăng nó cho Nghêu Nhỏ kia đi, chắc là ổn mà. Ta thấy một con rồng háo sắc như nó sẽ không kén chọn gì đâu, chỉ cần con gái trẻ đều sẽ thích!”.
Không ngờ quả trứng kia lại không phát giận, chỉ im lặng lui vào trong lòng ta.
Ta lập tức cúi đầu xuống năn nỉ nó: “Ta đi chơi một lúc thôi, sẽ quay về sớm mà. Ngày mai ta sẽ sớm trở về với ngươi, được không được không~~”.
Bất tri bất giác ta chu miệng làm nũng, quả trứng kiêu ngạo rúc trong bụng ta không có chút động tĩnh gì.
Đình Ngọ lập tức vui vẻ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai ta: “Hạ Mật, nó không tấn công bọn ta nghĩa là chịu rồi đó!”.
Ta ừ một tiếng, vui vẻ rạo rực.
A Cửu lúc này mới cười vui vẻ, lấy ra một cái túi vải bố dày trong một cái túi vải bố dày, một túi dày lại một túi dày, hắn mở ra đủ mười lớp túi mới thấy được món đồ bên trong. Đó là một bộ váy đỏ viền tơ vàng lấp lánh. Bộ váy vừa được lấy ra, căn phòng lập tức tỏa sáng khiến đất trời mờ nhạt, sắc đỏ xen lẫn sắc vàng trong phòng tạo ra khí chất vương giả cao quý. Ta bị bộ váy hấp dẫn đứng bật dậy trong ổ đệm.
“Hạ Mật, muội mặc bộ này mới xinh đẹp!”, A Cửu đắc ý nhìn ta, đầu óc ta lập tức bị buổi tiệc sinh thần của Long Vương lấp đầy.
Liên tục gật đầu với Tiểu Cửu.
“Hạ Mật Hạ Mật, muội mặc thử xem?”, Đình Ngọ thấy ta mắc câu, cũng ồn ào theo.
Ta quyết định phóng khoáng đặt quả trứng xuống dưới tầng tầng lớp lớp đệm chăn, cầm bộ váy lửa đỏ vào phòng trong.
Nghêu Nhỏ vừa giúp ta sửa sang lại váy và tóc, vừa hỏi: “Hạ Mật chủ tử, người thật sự muốn bỏ lại quả trứng kia đi chơi sao?”.
Nghêu Nhỏ hỏi nghiêm túc như thế, khiến cho một kẻ mặt dày như ta cũng không nhịn được đỏ mặt, “Không đi lâu đâu mà, ta chỉ đi xem một tí rồi về ngay!”.
Nàng có vẻ không đồng ý với suy nghĩ của ta, làn mi rũ xuống giúp ta chỉnh váy.
Lúc ta bước ra ngoài, bởi vì bộ váy quá cầu kỳ rườm rà, ta không cẩn thận còn vấp váy suýt té. A Cửu phát hoảng vội vàng nhón chân lướt tới kịp đỡ lấy ta, đôi mắt hắn trở nên mông lung, lắp bắp hỏi: “Sao muội không cài trâm?”.
Ta sờ lên búi tóc không đeo trang sức, vô liêm sỉ cười: “Bộ váy như thế này thì có đeo trang sức gì cũng chỉ lãng phí à!”. Bộ váy nổi bật như vậy, đứng đâu cũng có thể tỏa ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt quanh thân, dù cho có đeo bất kỳ trang sức gì cũng sẽ có cảm giác dư thừa.
A Cửu ngẩn người, trầm mặc cầm lấy tay ta.
Đình Ngọ cười to: “Hạ Mật Hạ Mật như vậy thật đẹp mắt! Ngày mai ta sẽ bảo Tiểu Hà đem trân châu nhỏ đến tặng muội, điểm xuyến lên tóc nhìn không tệ đâu!”.
Hai mắt A Cửu lập tức sáng lên, nói: “Trân châu lấy từ ngọc trai sông sao có thể xứng với bộ váy bảy màu rực rỡ này được? Ngày mai ta sẽ cho người đi săn tìm bảo bối, để xem có viên hải châu hoặc dạ minh châu nào đẹp hơn không!”.
Ta lập tức cười cong khóe mắt, Đình Ngọ lắc đầu nguầy nguậy nói với A Cửu: “Tiểu Cửu, đệ nghĩ xem mấy con ngọc trai sông đó, mở vỏ bọn nó ra sẽ thấy thân thể mềm nhũn èo uột của bọn nó…”.
A Cửu lập tức xanh mặt, che miệng ra vẻ nôn oẹ. Sau lại chậm rãi ngước mắt nhìn ta thật sâu, lắc lắc đầu. Ta nghe thấy hắn buột miệng một lời xa xôi nhẹ như gió thoảng: “Ta nhất định sẽ tìm được châu báu quý nhất để khiến muội tỏa sáng!”.
Đình Ngọ có chút kinh ngạc, nở nụ cười hắc hắc hai tiếng, chớp mắt nhìn ta hỏi: “Hạ Mật, Tiểu Cửu và Tiểu Thất đều rất chiều muội, vậy trong hai người muội thích ai?”.
Ta a một tiếng, trong lòng đột nhiên có chút bất an, mông mông lung lung tựa như có cái gì đó nhen nhóm từ đáy lòng chui ra ngoài.
“Aizz, ta thấy muội vẫn còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu a!”, Đình Ngọ rốt cuộc không nhịn được tiếng thở dài, bàn tay vươn đến khựng lại một lát rồi đặt lên mái tóc ta xoa nhẹ, lại thở dài một hơi: “Đều là anh em, nói chuyện tình cảm sẽ làm tổn thương tình cảm thôi!”.
Hắn lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Vẻ mặt Nghêu Nhỏ muốn cười mà không dám cười. Ta nhìn theo ánh mắt nàng, đưa tay lên sờ mái tóc của mình, bỗng dưng có cảm giác xúc động muốn giết chết Đình Ngọ.
Cái tên thô lỗ này, vừa nãy ăn kẹo đường xong không lau sạch sẽ lại còn dám chùi lên trên tóc ta, thật là dính, sờ thử một cái thôi mà bàn tay ta cũng dính dính theo.
“Hạ Mật chủ tử, hay là người đi gội đầu đi?”, Nghêu Nhỏ tay chân lanh lẹ giúp ta gỡ bím tóc, nhân tiện phủi phủi bột đường trên tóc, đột nhiên quay đầu lại chỉ vào ổ đệm hét ầm lên.
“A a a a…”, Nghêu Nhỏ liên tục cao giọng la hét khiến ta sởn gai ốc. Ta quay lại nhìn thấy lớp chăn đệm bao bọc quả trứng rồng kia đang phát sáng lập lòe, ánh sáng trắng tuy rằng rực rỡ nhưng không hề chói mắt.
Có một tiếng cào bén nhọn phát ra dưới lớp chăn đệm.
“Chui ra rồi sao?”, ta trong lòng sợ hãi hai tay run rẩy vạch lớp chăn ra, giữa vầng sáng chói lóa, quả trứng rồng rung rung kịch liệt.
Trên vỏ trứng mượt mà xuất hiện những dấu vết nứt vỡ, ánh sáng trắng đó chính là phát ra từ khe hở trên vỏ trứng. Ta vội vàng giật hết chăn đệm ra, vầng sáng đột nhiên lại mờ đi.
Vết nứt ngang dọc lại càng hiện ra rõ ràng.
“A a a, sắp sinh rồi!”, Nghêu Nhỏ thét chói tai, còn kích động hơn cả ta, hơi thở dồn dập. Không tới hai phút sau, nàng ngã huỵch một cái xuống đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Ta nơm nớp lo sợ nghiêng người tới, dùng ngón tay gõ gõ lên vỏ trứng, phát hiện ra vỏ trứng vẫn dày như cũ. Dường như mặc dù bên ngoài nứt vỡ, bên trong vẫn chắc chắn như cũ.
Ta yên tâm đặt nó vào giỏ trứng đeo trên cổ, hai tay nâng nó lên, hỏi: “Muốn chui ra sao?”.
Nó tựa như đã hao hết sức lực, không phát ra gì tiếng động và ánh sáng gì nữa.
Ta nằm ôm nó từ ngày đến đêm trong ổ đệm, lo lắng nó sẽ đột ngột phá vỏ trứng chui ra. Nhưng mà qua hết một ngày một đêm, nó vẫn không có động tĩnh gì.
Nhanh chóng tới sinh thần Long Vương.
Sáng sớm hôm sau Tiểu Thất đi qua thăm ta, thấy ta ôm quả trứng ngồi xếp bằng trong ổ đệm rất tội nghiệp. Hắn cảm thấy không nỡ, nên cứ luôn miệng hứa hẹn sẽ đem đồ ăn ngon trong trong yến tiệc về cho ta.
Ta nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu với hắn.
Nhưng trong lòng ta ngứa ngáy như có trăm vạn cái móng đang gãi gãi. Ngày sinh thần của Long Vương đó nha, ngày long trọng như vậy chắc cả ngàn năm mới được thấy một lần, bỏ lỡ cơ hội lần này rồi không biết khi nào ta mới có thể thấy lần nữa.
“Muội phải ngoan ngoãn, nhất định phải ngoan!”, Nhật Tây xoa xoa mặt ta hệt như một ông anh trai, bày hết đồ ăn vặt trong tay ra trước mặt ta, “Đừng ham chơi quên việc chính, Phụ Vương sẽ tức giận!”.
Ta lại ừm một tiếng, tha thiết mong mỏi nhìn hắn mặc áo hoa bước ra ngoài.
Từ rất xa truyền đến tiếng ca nhạc trong Long Cung, vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài phòng bầu trời gợn sóng trong vắt, lấp lánh bảy màu.
Xem ra Long Vương bỏ không ít công sức trang hoàng Long Cung.
Ta ôm quả trứng rồng, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Quả trứng rồng im ắng, hoàn toàn không có phản ứng gì. Ta lặng lẽ gõ lên vỏ trứng, thương lượng với nó: “Ta có thể đi một lát không, chỉ một lát thôi…”.
Quả trứng nhỏ hơi giật giật, từ bên trong phát ra tiếng sàn sạt, tựa như có móng vuốt nhỏ đang nhẹ nhàng cào lên vỏ trứng. Cào cào bên trái một lát, lại cào cào bên phải một lát, có vẻ như nhóc con bên trong rất muốn phá vỏ chui ra ngoài.
Ta cảm thấy không đành lòng, xoa xoa nó, không thể không khuyên: “Ngươi không cần liều mạng như vậy, cùng lắm thì ta ở lại với ngươi là được rồi!”.
Quả trứng lúc này mới lẳng lặng trở về như cũ, nhưng vỏ trứng lúc này đã mỏng hơn, có thể nhìn thấy thân một con rồng nhỏ đang cực kì mỏi mệt cuộn mình. Cái đầu nhỏ co vào trong bộ móng vuốt, dường như đang liều mạng hít thở.
Ta lại xoa xoa vỏ trứng, giơ ngón tay ấn lên chỗ vỏ trứng mơ mơ hồ hồ gần sát cái đầu nhỏ của nó. Cái đầu nhỏ lập tức dựa tới giống như đang làm nũng, cách một lớp vỏ trứng, bộ móng vuốt run rẩy đặt lên lớp vỏ.
Ta đang đắm chìm trong cảm xúc tình thương mẹ hiền, đột nhiên cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng, khiến ta giật bắn mình. Ta thấy Vị Đán một thân áo bào tím bước vào.
Hôm nay Vị Đán ăn diện cực kì hoa lệ. Trên dây buộc tóc có đính một con rồng vàng nhỏ uy mãnh, hai móng rồng vàng đạp lên minh châu, trong miệng phun ra một dòng suối nhỏ, đỉnh đầu gắn đá san hô biển quý hiếm rắn chắn.
Cẩm bào màu tím đậm, vạt áo thêu một con cự long ương ngạnh hung ác bằng chỉ kim tuyến đen. Con cự long này uốn lượn một vòng quanh vạt áo, đầu rồng vươn tới bên hông, cực kỳ dũng mãnh.
Một bộ áo bào như thế này nếu do một người khác mặc thì chắc chắn là chẳng ra cái gì, nhưng mà mặc trên người Vị Đán lại có vẻ vừa quý khí vừa bá đạo.
Y bước đến phía trước ổ đệm của ta, ngồi xuống vươn tay đưa cho ta một vật: “Đây là lệnh bài để vào yến tiệc, mỗi hoàng nhi đều có một cái. Phụ Vương bảo ta không cần đưa cho cô, để cô chuyên tâm ấp trứng. Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên đưa cho cô!”.
Lệnh bài bằng vàng khảm ngọc thạch xanh lục đậm khéo léo đáng yêu, bên dưới đính sợi tua rua dày bằng vàng. Ta tò mò nhận lấy, xem xét đánh giá.
“Cô thật sự muốn ngoan ngoãn ngồi đây ấp trứng à?”, Vị Đán đứng dậy, cao cao tại thượng nhìn xuống ta, khóe miệng mỉm cười có chút tà ác, “Dù cô có ấp ở đây mười ngày thì nó cũng không thể đủ sức phá vỏ trứng chui ra đâu. Có muốn ta chỉ cho cô làm thế nào để giúp nó không?”.
Ta ừm một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút không thật. Bạn trẻ này trước giờ luôn đối nghịch với ta, giờ phút này lại chạy tới đây làm chuyện tốt, rõ ràng là có âm mưu.
“Lúc ta sinh ra, không phá được vỏ trứng. Là Mẫu Hậu tự tay bóc từng mảnh vỏ trứng giúp ta chui ra ngoài!”, Vị Đán nói xong câu đó, ngừng lại nhìn ta.
Ta ngơ ngác nhìn y, đột nhiên có ảo giác rằng y đến đây là muốn gài bẫy ta.
“Thế nào? Vẫn chưa hiểu à?”, Vị Đán cười cười, lại ngồi xổm xuống nhìn thẳng ta, đưa tay tới bóp bóp gương mặt ta. Thấy ta đau đến mức nhếch miệng, Vị Đán không nhịn được cong môi cười, đổi bóp thành nhẹ nhàng vuốt mặt ta, “Nó cũng sắp chui ra rồi, bản thân nó đã phá được lớp vỏ thứ nhất, cô có thể giúp nó phá một lớp vỏ khác, giúp nó vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức lực!”.
Ta a một tiếng, hoài nghi hỏi y: “Có phải như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt cho nó không?”.
Vị Đán nở nụ cười, đột nhiên dựa người tới hôn lên gò má ta một cái, rồi liếc mắt nhìn quả trứng, nói: “Vẻ mặt thật là đáng yêu, ngây ngô đến mức làm cho người ta không nhịn được. Tự cô hỏi nó đi, dù sao cô cũng nhìn thấy thân hình nó rồi, hỏi xem nó có đồng ý để cô giúp nó sớm chui ra ngoài không?”.
Ta nâng quả trứng lên, con rồng nhỏ bên trong có vẻ rất nôn nóng, đang dùng móng vuốt kẽo kẹt kẽo kẹt cào vỏ trứng, dường như rất muốn chui ra ngoài ngay lập tức.
“Có thể giúp ngươi không?”, ta nhẹ nhàng hỏi nó.
Con rồng nhỏ tựa vào vỏ trứng suy nghĩ sâu xa một lúc, mãi lâu sau nó mới đưa ra quyết định, chậm rãi nặng nề gật gật đầu.
Vị Đán thấy thế cười khẽ một tiếng, ngả ngớn sờ soạng mặt ta, xong rồi vung tay áo bước ra cửa.
Quả trứng kia hiển nhiên là bị quấy nhiễu. Con rồng nhỏ bên trong hăng hái dùng móng vuốt liều mạng cào cào, nhất quyết không từ bỏ. Móng vuốt vài lần bị đau rụt trở về, tự mình thổi thổi, lại run run tiếp tục cào cào lên vỏ trứng.
Ta cảm thấy đau lòng, tình thương mẹ hiền bùng phát, an ủi nó: “Không vội, chậm một chút vẫn chui ra được mà!”.
Nó có vẻ không đồng ý với ta, dường như hờn dỗi cào cào cào.
Rốt cuộc, vỏ trứng kêu rộp một tiếng, bị nó cào ra một cái lỗ nhỏ. Ta nghe thấy hai tiếng làm nũng chít chít mỏng manh bên trong. Cứ như vậy một cái đuôi rồng thò ra ngoài, liều mạng quẫy quẫy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...