Lần này một hàng ba người ngự thủy, Nhật Tây thường ngày bướng bỉnh, hôm nay đặc biệt đứng đắn, đôi tay ôm ta cứ run run rẩy rẩy.
Ta thật sự rất muốn hỏi hắn: anh bạn à, anh bị bệnh Parkison hả? Mỗi lần ta nhìn hắn bằng ánh mắt thân thiết, hắn đều cảm nhận được, sau đó chậm rãi lia mắt sang nhìn gương mặt ta, hai tay chấn động lại càng run rẩy, nhưng cũng càng ôm chặt hơn.
Ta không nhịn được khuyên hắn: “Nếu cảm thấy ta già nua ghê tởm, thì cứ quăng ta cho Nguyễn Dương đi!”, thật lòng xin lỗi bạn trẻ Nguyễn Dương, giờ ta mới nhận ra khả năng tiếp nhận của hắn vẫn còn tốt chán, bao lâu nay nhìn thấy gương mặt đau thương của ta, hắn vẫn có thể thân cận chăm sóc ta. = =
Nét mặt Nhật Tây rất kỳ quái, dường như vừa đau buồn lại vừa tự trách, sau một lúc cắn cắn môi, hắn mới cúi đầu trả lời: “Ta không hề cảm thấy nàng già nua ghê tởm, ta chỉ không biết, nàng trở nên già như vậy thì còn được bao nhiêu thời gian cho chúng ta… ở bên nhau? Nhìn nàng như vậy, ta cảm thấy rốt cuộc được sống lâu cũng chỉ phí công…”.
Hắn nói với vẻ rất đau lòng, ta bị lây tâm trạng của hắn, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi, ta thực ra chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi với gương mặt già đời, đành ủ rũ rúc vào trong lòng hắn, ra vẻ ưu sầu đau thương.
Nguyễn Dương dường như cũng đầy một bụng tâm tư, cứ mãi cúi đầu suy tư, ta rình hắn suốt dọc đường đi, hắn không hề quay đầu lại mỉm cười nhìn ta như thường ngày, như thể đã chìm đắm vào thế giới khác chỉ có một mình hắn.
Cứ như vậy ba người ngự thủy chậm rì rì trở lại căn nhà nhỏ, đang từ từ đáp xuống đất, bỗng nhìn thấy xung quanh nhà có vô số binh tôm tướng cá đủ màu sặc sỡ. Đám binh lính mặc y phục rực rỡ đó vừa nhìn thấy Nhật Tây lập tức sợ hãi, thậm chí có một tên còn sợ tới mức đánh rơi cả vũ khí trong tay.
“Chuyện này là thế nào?”, Nhật Tây nhíu lông mày, tách ra khỏi ta và Nguyễn Dương, bước tới phía trước nhà.
Thị vệ đầu tôm vẻ mặt tuyệt vọng, nuốt nuốt nước bọt, trả lời Nhật Tây: “Bẩm báo Thất điện hạ, bọn nô tài đuổi… đuổi theo tên trộm đến tận đây!”.
Nhật Tây lấy làm lạ, bật cười ha ha, nhìn quanh căn nhà nhỏ một vòng, lại cười lớn hỏi: “Ngươi nói rằng có kẻ dám lẻn vào cung trộm đồ của bản hoàng tử rồi trốn đến chỗ của Hoàng Thúc à?”.
Tên thị vệ đầu tôm áo đỏ tím vừa thấy Nhật Tây cười to, toàn thân lập tức run rẩy rồi đột ngột òa khóc, vừa thút thít vừa nghẹn ngào ôm đầu tôm quỳ sụp xuống: “Điện hạ, xin ban cho tiểu nhân một cái chết sảng khoái, tiểu nhân trên còn có mẹ già, dưới có tôm con…”.
Nhật Tây mân mê chuỗi ngọc, chậm rãi mỉm cười hỏi hắn: “Vậy ngươi nói xem, trong cung đã đánh mất thứ gì?”.
Thị vệ đầu tôm kia run run cả nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Bẩm điện hạ, là Thánh Thủy được ngâm hải châu của Sò Thánh Nam Hải mà hồi trước Đại hoàng tử điện hạ tặng cho ngài!”.
Lần này không chỉ có Nhật Tây kinh sợ, ngay cả ta cũng bị đả kích nặng nề.
“Ta ngất, bạn trẻ à, ngươi đừng dọa ta! Thánh Thủy thật sự bị trộm mất sao?”, ta bị sốc, dây thần kinh căng hết lên, xắn tay áo bước ra phía trước hệt như đàn ông, Nguyễn Dương đứng phía sau kéo ống tay áo của ta xuống mà không được, đành phải bước lên vỗ về đỡ vai ta.
Nhật Tây vốn định nói gì đó, nhưng thấy ta kích động như vậy, ngược lại còn an ủi ta: “Hạ Mật, không quan trọng, chỉ là hai bình Thánh Thủy thôi mà…”.
Mẹ ơi, bỗng dưng muốn khóc ghê gớm, đó không phải “chỉ là hai bình Thánh Thủy”, mà đó chính là tinh hoa chữa lành làn da của chị đây! Ta kích động đến mức không biết phải biểu đạt sự phẫn nộ ngút trời của mình như thế nào, tức đến mức thở hồng hộc.
Anh bạn đầu tôm kia đang khóc vì bất lực, nhìn thấy Nhật Tây đỡ ta, vừa khóc vừa tự trách: “Lão thái bà đại nhân, bà cứ đánh ta đi, ta tuyệt đối không ra tay đánh trả!”.
“… Oa…” anh bạn này mắng chửi người khác mà không hề thô tục, ta không nhịn được òa khóc.
Nguyễn Dương đau đầu giữ lấy vai ta, thấp giọng nhẹ nhàng an ủi: “Hạ Mật? Đừng khóc, chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu…”.
Ta khóc nước mắt nước mũi tèm lem, tính giơ ống tay áo lên quệt nước mũi, lại cảm thấy không tao nhã, bèn giả vờ dùng ống tay áo che mặt khóc, không thèm để ý Nguyễn Dương.
Nhật Tây không biết vì sao ta lại tha thiết Thánh Thủy kia đến vậy, cũng xán qua an ủi ta: “Hạ Mật, không phải là nàng rất thích trân châu Nam Hải sao, ta có rất nhiều, cho nàng hết có chịu không?”.
Ta nghĩ tới tên thị vệ đầu tôm mắng người không thô tục kia, lại không nhịn được giận chó đánh mèo, hất tay áo, căm tức nhìn hắn: “Đừng có nói chuyện với lão thái bà ta, tránh qua một bên!”, càng nói càng đau lòng, đầu óc váng vất, không chút nghĩ ngợi liền dựa vào trong lòng Nguyễn Dương đứng bên cạnh.
Nguyễn Dương ban đầu kinh ngạc, một lúc sau khóe miệng cong cong nụ cười nhàn nhạt, dè dặt cẩn trọng giữ lấy ta, dịu dàng an ủi: “Mật Nhi, bé ngốc này, chuyện vẫn chưa hết cách mà, còn có ta đây!”.
Nhật Tây có chút tức giận, ngạo nghễ nhìn qua nhìn lại một hồi, vuốt ve chuỗi ngọc trai, đột nhiên chậm rãi mỉm cười, nói: “Trước kia ngài nghe lời Hạ Mật, hiện tại nàng lại nghe lời ngài, giữa hai người đúng là đã thay đổi nhiều!”.
Hơi thở ôn hòa của Nguyễn Dương bỗng chốc trở nên bén nhọn, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu ta, lạnh lùng nhìn Nhật Tây, Nhật Tây không để tâm, vừa cười một tiếng, thản nhiên nói: “Không cần nhìn ta như vậy, ta không hề nói gì sai, sao ngài không đi gặp Tiểu Cửu nhà ta xem hắn có nói khác không?”.
Nguyễn Dương không trả lời, đột nhiên bật cười, gương mặt vui vẻ: “Cửu hoàng tử không biết nàng chính là Hạ Mật!”.
Đúng mà, ta chỉ là món rác bị bạn nhỏ mắc bệnh sạch sẽ đó quăng ra ngoài! Mấy đứa con nhà lão Long đều là tâm hồn khuyết tật, chẳng có ai tốt bụng, nghĩ đến đây, ta lại căm giận trừng mắt liếc Nhật Tây một cái.
Nhật Tây bị ta lườm liếc, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười chỉ chỉ vào ta và Nguyễn Dương, nói: “Ơ, nàng lại lườm ta cái gì?”.
Ta không thèm để ý đến hắn nữa.
Hắn lại cười: “Lão Cửu không nhận ra nàng, chẳng lẽ nàng lại giận chó đánh mèo lên người ta? Hay là đi qua đó đi, ta dẫn nàng đi gặp Lão Cửu, xem đệ ấy có cách nào kéo dài tuổi thọ không!”.
Hắn nói xong liền đưa tay tới lôi kéo ta.
Nguyễn Dương không nhanh không chậm ôm ta lùi ra sau một bước, tay áo tùy tiện tung ra không trung, nước biển cuộn lên lượn qua lượn lại một lát, đánh bật tay Nhật Tây qua một bên: “Không cần đi vội!”.
Nhật Tây nhíu mày nhìn Nguyễn Dương, tỏ vẻ nghi hoặc.
Nguyễn Dương che chở ta, thấp giọng răn đe hắn: “Trước kia nàng ấy biến mất như thế nào? Hiện tại vì sao lại trở về? Không phải ai cũng nói ngay cả hồn phách của nàng cũng không thể tìm được sao, vậy làm sao có thể trở về? Bây giờ ngươi lan truyền chuyện này ra ngoài, sẽ gây nguy hiểm cho nàng, vậy mà gọi là bảo vệ nàng sao? Giống như trước kia Vị Đán đã đối xử với nàng sao? Quan trọng hơn nữa là, nàng có thật sự chính là Hạ Mật năm xưa hay không?”.
Gương mặt Nhật Tây bỗng chốc trắng bệch, do dự nhìn ta.
Nguyễn Dương quay đầu đi, giọng nói lạnh nhạt, căn dặn bọn binh tôm tướng cá: “Lui ra hết đi, trong nhà không có ai, chắc chắn là có người bày ra thủ thuật che mắt đã trốn thoát ra cửa sau từ lâu rồi, trong nhà ta có kết giới, người bình thường vào không được!”.
Đám binh tôm tướng cá sợ hãi nãy giờ đứng run lẩy bẩy trước cửa nhà, nghe căn dặn như vậy, lập tức cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Nhật Tây vẫn còn trầm mặc, rồi dường như nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên, đổi đề tài hỏi Nguyễn Dương: “Vì sao bạch tuộc muốn ăn thịt Hạ Mật lại nói nàng ấy đã uống Ngưng Lộ của Lão Cửu?”.
Nguyễn Dương nhìn hắn rất lạnh lùng: “Hạ Mật vốn từng uống Ngưng Lộ của Cửu hoàng tử!”.
Nhật Tây lại càng kinh ngạc nhìn ta, rồi hỏi Nguyễn Dương: “Theo lý mà nói, nàng ấy uống Ngưng Lộ xong không thể trở thành như thế này, tại sao vẫn không có sừng như trước, dung nhan lại già nua hẳn ra?”.
Nguyễn Dương thở dài một hơi, đưa tay vuốt mái tóc ta, lần này ta không tránh né, chỉ nghiến răng nghiến lợi đắm chìm trong hồi ức đau khổ thời còn làm con tôm, đầu óc quay mòng mòng vừa hay lại nhớ đến Cửu hoàng tử, rồi nghe thấy Nhật Tây nhắc tới sừng và già nua, lập tức nhe răng.
Rõ ràng ta có thể làm một cô gái xinh đẹp hóa thân từ tôm có lý tưởng có khát vọng, chỉ vì Lão Cửu thối đó hãm hại ta bằng Ngưng Lộ quá liều rồi chối bỏ trách nhiệm, khiến ta bây giờ biến thành một con tôm hiện nguyên hình có dung mạo khác thường.
Đối với việc bị hiểu lầm thành vị tiểu thư rồng nào đó, ta thật lòng xấu hổ vô cùng.
Nguyễn Dương thấy ta hậm hực ngầm nghiến răng, buồn cười vỗ vỗ vai ta, ngẩng đầu trả lời Nhật Tây: “Ta cũng không biết nàng chính là Hạ Mật, lúc cứu nàng về từ Vạn Hoa Viên, ta chưa bao giờ xem nàng như Hạ Mật kia, hoặc cũng có thể nàng căn bản không phải là Hạ Mật trước kia thì sao?”.
“Ta chỉ cảm thấy có duyên với nàng, cảm thấy cần phải cứu…”, hắn nhìn ta, ta nhìn hắn, dưới đôi mắt dịu dàng lưu luyến kia, tựa hồ như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ta.
Hoảng hốt, ta đột nhiên nhớ ra “cực kỳ dịu dàng” thực ra chỉ là chính sách thả lưới quăng câu theo thói quen của bạn trẻ này, lập tức đề cao cảnh giác, trực tiếp cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt dịu dàng đến chết người của hắn.
Bàn tay Nguyễn Dương cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện với Nhật Tây như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người bọn họ cứ ngươi một câu ta một câu, câu nào ta nghe cũng mờ mịt như lạc vào trong sương mù, ta đứng đó bi phẫn một lúc thì cũng phát chán, trực tiếp đẩy Nguyễn Dương ra, vẫy vẫy tay chào Nhật Tây, đẩy cửa vào phòng, định bụng đi ngủ một giấc.
Nhật Tây kinh ngạc hỏi ta: “Hạ Mật, hiện tại nàng ngủ được sao?”.
Ta quay đầu lại, nhìn hắn bằng đôi mắt díp lại vì buồn ngủ. Hắn lập tức nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng xoa dịu ta: “Đi thôi, mệt mỏi thì ngủ nhiều một chút!”.
Ta ậm ừ một tiếng, xoa xoa mũi, mũi chân vấp bậc cửa ngã chúi đầu xuống đất. Nhắm tới cái ghế dựa phía trước, ta ôi da một tiếng rồi nhắm tịt mắt thả người xuống, cũng may có ai đó vội vội vàng vàng chạy tới, nhanh tay nhanh chân đỡ được ta.
“Phù…”, là Nguyễn Dương thở phào một hơi.
Về sau, ta còn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Nhật Tây kêu to: “Nguyễn Dương, ngài xây nhà còn dựng bậc cửa làm gì!”.
Rồi có tiếng Nguyễn Dương lạnh nhạt trả lời hắn: “Ngươi ngẩng đầu nhìn đi, không chỉ có bậc cửa, nơi này còn có chuông cổng! Đúng kiểu nhà gia đình đấy!”
“…”, tiếng hai người nói chuyện càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn không nghe được nữa. Lúc này, ta nghe thấy một loại âm thanh khác, âm thanh này rất khó để hình dung, hoàn toàn khác với tiếng những loại nhạc cụ mà trước kia ta từng nghe qua, thanh thúy tựa như giọt nước mưa rơi vào lòng người, tí ta tí tách.
Ta vừa mở mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.
Giấc mộng này, rất có chiều sâu, âm thanh thanh thúy kia bắt nguồn từ một tấm lá sen bằng vàng vĩ đại, phía trên lá sen là một đóa hoa sen hoàng kim nở rộ, giọt nước mưa trong suốt theo đài sen nhỏ giọt giọt xuống lá sen, phát ra tiếng lách tách thanh thúy.
Kiến trúc nơi này hoàn toàn vượt xa sự xa hoa lộng lẫy mà ta nhận thức. Cây cột nơi này lấp lánh ánh vàng, đế nến nơi này cũng ánh vàng lấp lánh, ngay cả tách trà cũng được dát vàng chói mắt, ngoại trừ cửa sổ bằng ngọc lưu ly, tất cả những thứ khác đều được dát vàng như nhà giàu mới nổi, xung quanh lóng la lóng lánh, ta bị bao trong một đống vàng như vậy, nhìn một lúc mà hoa mắt bực bội.
“Hạ Mật? Hạ Mật?”, có người ở bên trong tòa nhà lấp lánh ánh vàng đứng gọi ta, ta quay đầu lại liền nhìn thấy y, hôm nay y không mặc trường bào đen đai lưng tím như những lần trước, mà đổi thành một bộ trường bào trơn màu xanh nhạt, màu xanh nhẹ nhàng khoan khoái, toát ra mùi hương đạm mạc, bên hông vẫn đeo khối ngọc hình trăng khuyết.
“Vị Đán, là ngươi à!”, ta nở nụ cười với y, thấy y sửng sốt một lát rồi cũng tươi cười với ta, lại tiếp tục hỏi hắn: “Đây là chỗ nào, ta nhìn mà hoa cả mắt!”, ta cảm thấy ăn không tiêu, mắt thẩm mỹ của những người nơi này, chỉ có tăng level chứ không có giảm.
Y hé miệng nở nụ cười, dường như là không có thói quen cười, được một lát lại quay về vẻ lạnh lùng, đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói với ta: “Ta cũng vừa mới bước vào đây thôi, nhìn thế này, có vẻ như là Tàng Kim Các của Lão Tứ!”.
Ôi, quả thật là Tàng Kim Các! Ta ngẩng cổ nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra, ngay cả nóc nhà cũng được lợp bằng nhiều khối vàng đúc liền nhau không hề có kẽ hở.
Mãi đến khi ta bình tĩnh lại mới thấy ánh mắt của Vị Đán đang dừng trên người ta.
“Tiểu Hạ, giống như những lần trước, có phải nàng lại sắp biến mất đột ngột không?”, y đứng đó do dự không dám bước về phía trước, ánh mắt căng thẳng.
Ta ngẫm nghĩ rồi bước tới chỗ y, ngây ngô cười với y, bạn trẻ này rất đáng yêu, dù sao cũng chỉ là nằm mơ thôi, rất dễ tỉnh dậy, y lại là nhân vật nam chính trong giấc mộng của ta, chỉ cần muốn gặp thì cứ đặt lưng xuống giường là được, có gì đâu mà căng thẳng.
“Nàng có còn nhớ không, Hạ Mật, lúc còn nhỏ, có một lần Lão Tứ trộm trâm cài tóc của mẫu hậu, để chứng minh có phải vàng ròng hay không, đã cắn đến mức mẻ cả răng sữa!”, y dường như đang cố gắng điều chỉnh bầu không khí, hoặc là đã trấn tĩnh trở lại, bắt đầu kể lể chuyện xưa cho ta nghe: “Mỗi lần nàng nhìn thấy Lão Tứ, nàng đều gọi hắn là ông già sún răng!”.
Ớ ớ… NO, không đúng không đúng, ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này, = =, nguyền rủa một người trẻ tuổi là ông già, đây là chuyện đáng khinh!
Ta lập tức lắc đầu. Vị Đán có chút xấu hổ, hỏi ta: “Nàng không muốn nghe chuyện cũ sao?”.
Ta nhếch miệng cười gượng.
Y khẽ thở dài một hơi, lại nói: “Nàng luôn luôn đối nghịch ta, ta muốn đi hướng đông, nàng sẽ đi hướng tây, ta không nhường nàng, nàng cũng không nhường ta, ngay cả ở trong mộng, cũng muốn làm cho ta không vui!”.
“…” Aiz aiz aiz, anh bạn à, anh có biết suy nghĩ không đấy, đây là giấc mộng của ta cơ mà, chị đây mới là nữ chính! Anh bạn chỉ là một vai nam xuất hiện trong mộng của ta, làm gì có tư cách mà oán giận bị ta chọc tức không vui?!
Chị đây quyết định, lần này nhất định phải tự đánh thức bản thân, cho anh bạn này biết ai mới là nhân vật chính.
Y đang đứng lầm bầm bỗng ngẩng đầu nhìn ta, dường như vẻ mặt ta quá nghiêm túc đáng sợ, nét mặt y cũng lạnh lẽo hẳn đi.
“Nàng lại không vui, muốn biến mất sao?”, y lạnh lùng hỏi.
Ta cảm thấy ta đã thành công hơn một nửa rồi, bởi vì thân thể trong mộng của ta dần dần mờ nhạt, đang vui vẻ, bất thình lình y bước tới, bá đạo kéo lấy tay ta.
“Nàng nghĩ là ta sẽ để yên cho nàng nhiều lần biến mất như vậy sao?!”, y cười lạnh, nghiêng mặt tới gần, đột ngột cắn rách ngón tay điểm lên trán ta, “Dù cho nàng chỉ là hồn phách, cũng phải theo ta trở về hiện thực!”.
Ta chấn động, lắc đầu giãy dụa, vừa lắc vừa kêu to: “Sau này ta không nằm mơ thế này nữa, sau này ta không tới gặp ngươi nữa…”.
Ngón tay y khựng lại trước trán ta, không thể nào đặt xuống được.
“Chẳng có gì vui vẻ hết, sau này ta không đến nữa!”, ta tức giận, xem ra lần này thật sự sắp tỉnh dậy, thân thể chẳng những trong suốt, ngay cả trọng lượng bản thân cũng nhẹ bẫng.
Nhưng mà trước khi tỉnh lại, ta vẫn kịp nhìn rõ gương mặt y, vẻ mặt y giống như là đã làm một việc sai lầm trí mạng, ảo não, kinh ngạc, hối hận đến nỗi không bình tĩnh được, chỉ ngơ ngác đứng đó há miệng thở dốc…
Y chỉ là một nhân vật trong mộng mà thôi, chắc chắn là như vậy!
Ta thật sự không muốn phải động não suy nghĩ về mấy chuyện không đâu này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...