Con Tin


Chương 9
Albert Einstein từng giải thích về thuyết tương đối như sau: "Nếu đàn ông ở bên một cô gái đẹp thì sẽ thấy vui sướng như thể mới trải qua độ ba phút, nhưng nếu ở bên cạnh một bà lão lải nhải liên hồi, sẽ thấy dài dằng dặc như thể đã trải qua một năm."
Lãnh Tri Ngôn nghĩ thiên tài quả đúng là thiên tài, nhận xét chuẩn không cần chỉnh, thuyết tương đối này giống hệt tình cảnh hiện giờ của cô! Vị hung thần nghe chuyện nhưng chẳng thấy phản ứng gì, ngồi im hệt như pho tượng. Lãnh Tri Ngôn không rõ anh đang nghĩ gì, đành cắn răng đứng yên trên đôi giày ười phân, khổ không tả nổi. Bụng ôm một bồ bực tức, ngoài cửa bỗng vọng tới giọng Shaks, khiến cô mừng như bắt được vàng.
Lãnh Tri Niên cau mày ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lãnh Tri Ngôn, anh không ngạc nhiên khi thấy Shaks tới, ngược lại còn đang chờ gã si tình ấy. Trò khôn vặt của Lãnh Tri Ngôn sao qua nổi mắt anh, vốn định đích thân gọi cho cậu ta, nào ngờ có cô ngốc đưa cậu ta tới tận cửa.
Shaks vốn đang ở nhà Khuất Dương, bỗng nhiên nhận được tin nhắn "SOS" liền giật bắn mình, vội vã dùng GPS xác định vị trí của Lãnh Tri Ngôn, tạm yên tâm rồi mới an ủi cậu bạn thêm dăm ba câu, sau đó nhanh chóng lái xe tới nhà họ Lãnh. Vừa tới cửa liền thấy Mâu Tư yêu dấu nhìn mình với ánh mắt lấp lánh hệt con mèo nhỏ, cậu ta bỗng chợt vô cùng tự hào, không để ý tới Lãnh Tri Niên cũng đang ở đó, hào hứng hỏi: "Ngôn, chuyện gì xảy ra vậy? Em ổn chứ? Anh nhận được tin nhắn của em thì vội tới ngay, rốt cuộc có việc gì thế?"
Lòng thầm kêu hỏng, Lãnh Tri Ngôn bực bội, gã này sao hôm nay lại ngớ ngẩn thế chứ. Trông ông anh thản nhiên dán chặt đôi mắt đào hoa lên người mình, cô bỗng thấy tê dại hết cả người. Cô đành nhoẻn cười gượng gạo, vòng vo: "Shaks, anh ngồi xuống đi đã, em đi pha cho anh cốc cà phê." Nói rồi mau mắn phi vào bếp.

Shaks toan hỏi tiếp thì bị Lãnh Tri Niên giơ tay cắt ngang: "Tôi bảo Tri Ngôn gọi cậu tới đấy, tôi có chuyện cần bàn về dự án khu trung tâm."
Thấy Shaks bị cản lại, Tri Ngôn càng muốn ở lỳ trong bếp. Đối với ông anh của người yêu, thái độ của Shaks có phần phức tạp, đương nhiên anh ta cũng muốn lấy lòng người anh này, bởi vậy nghe lời ngồi xuống.
"Đây là bản kế hoạch của tổ dự án." Nói rồi đẩy chiếc USB tới trước mặt Shaks: "Không phải tôi không tin cậu, Lãnh thị đã cất công mời thì đương nhiên phải tôn trọng thiết kế của cậu, có điều tôi nghĩ nếu bọn họ đã hoàn thiện xong thì cậu cũng nên xem qua, dẫu sao cũng không mất quá nhiều thời gian. Dĩ nhiên cuối cùng vẫn phải dựa vào thiết kế của cậu, dự án lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót."
Chuyện này không phải Shaks không hiểu, có điều anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, toan mở miệng hỏi thì Lãnh Tri Ngôn bưng cà phê ra, cắt ngang mạch suy nghĩ, đến lúc sực nhớ ra để hỏi thì anh ta đã về tới nhà, vò tóc bước vào phòng tắm, quẳng sạch mọi nghi vấn ra sau đầu.
***
Công ty AIR hai hôm nay nhốn nháo tới mức người ngã ngựa đổ khắp nơi. Chẳng hiểu sếp trên nghĩ gì mà muốn làm lại hoàn toàn hồ sơ thiết kế dự án khu trung tâm, khiến Triệu Lục ôm lấy Phỉ Nhiên khóc ròng, la hét gào xin. Mấy hôm nay Phỉ Nhiên cũng bận rộn sấp ngửa như con thoi, sếp sửa lại bản kế hoạch, dẫn tới việc cậu ta một mặt phải sắp xếp lại công việc, một mặt phải trấn an đám nhân viên, vậy mà đúng lúc này lại chẳng thấy Nguyễn Tiểu Kiều đâu, báo hại cậu ta phải kham đủ mọi việc.
Khuất Dương tranh thủ pha trà ở phòng nước thì thoáng nghe thấy Triệu Lục thở vắn than dài, lại trông rõ điệu bộ mỏi mệt của Phỉ Nhiên. Anh biết việc sửa hồ sơ khiến bọn họ rất áp lực, nhưng chuyện ảnh hưởng lớn tới công ty, anh bắt buộc phải làm vậy. Tay vỗ nhẹ lên vai Phỉ Nhiên, Khuất Dương quay sang bảo Triệu Lục: "Cậu bảo mọi người trong tổ, chỉ cần hoàn thiện xong hai phương án thôi."

Vận may từ trên trời rơi xuống, Triệu Lục lập tức luôn mồm cảm tạ, ôm cốc phi về phòng. Phỉ Nhiên suy tư, cất giọng hoài nghi: "Sếp làm phương án thứ ba một mình à?"
Khuất Dương nhoẻn cười như thể khẳng định. Phỉ Nhiên sửng sốt khó thốt nên lời, từ trước tới giờ có bao giờ sếp phải đích thân ra trận đâu, dù dự án lần này khá lớn nhưng cũng đâu tới mức cần sếp xông vào. Dù đã theo sếp vài năm, nhưng Phỉ Nhiên vẫn không hiểu nổi rốt cuộc trong đầu sếp đang nghĩ gì.
Khuất Dương có thể hiểu được tại sao Phỉ Nhiên kinh ngạc, nhưng có những chuyện chỉ thành ý không thôi thì chưa đủ, nhất định phải tỏ rõ thực lực. Anh khẽ lắc đầu cười khổ, ngữ điệu bình tĩnh: "Cậu lo làm tốt chức trách của mình đi, những chuyện khác để tôi xử lý." Nói đoạn lại vỗ mạnh lên bả vai cậu ta, thong thả ra ngoài.
Đầu gối vẫn còn sưng, nên anh đi lại vẫn khá chậm, mỗi đoạn đường ngắn từ phòng nước tới phòng làm việc cũng khiến anh mất sức, ánh nắng chói chang ngày hè xuyên qua ô cửa kính, đổ bóng lên mặt anh, Khuất Dương nheo mắt ngả lưng xuống ghế, âm thầm hồi tưởng.
Viện Công nghệ Massachusetts* nổi danh sở hữu môi trường học thuật khắc nghiệt, sinh viên theo học phải vất vả tới mức "nước cũng chẳng kịp uống". Muốn tốt nghiệp được, sinh viên phải hoàn thành đủ ba trăm sáu mươi học phần, thiếu một không xong. Các công trình kiến trúc trong trường thường mang màu xám và đỏ đậm. Thư viện trường tọa lạc ở vị trí đắc địa, bởi vậy rất nhiều sinh viên tận dụng các buổi thuyết giảng để tới đó tự học. Sinh viên tham dự các buổi thuyết giảng kiểu này hết sức tự do, nếu thấy hứng thú thì sẽ ngồi lại nghe giảng, không thích thì sẽ yên lặng rời phòng, đôi khi giữa buổi vẫn thấy người ra kẻ vào.
*Massachusetts Institute of Technology (MIT): Viện Công nghệ Kỹ thuật Massachusetts - trường ĐH nổi tiếng về khoa học kỹ thuật hàng đầu thế giới.

Nguyễn Tiểu Kiều cũng giống như vô số Trình Giảo Kim* khác. Dắt chó đi dạo về mới sực nhớ ra hôm nay có hẹn cô bạn chung phòng Lea đi nghe giảng, hai cô nàng lề mề trễ giờ, bèn lúi húi bước vào tử cửa hông. Lea cầm quyển sách chuyên nghiệp dày cộp, vật vã mò mẫm, nhận thấy người bên cạnh cúi đầu chăm chú đọc gì đó, bỗng dưng thốt câu "Reserved (Xứng đáng)", sau lại không thấy nói năng gì, cô bèn tò mò nhìn sang, Nguyễn Tiểu Kiều làm bộ ngáp ngắn ngáp dài, lè lưỡi trêu cô, không cho cô xem, khiến cô hơi cáu, bèn cù léc cô nàng.
**Trình Giảo Kim là một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc. Người xưa gọi Trình Giảo Kim để chỉ những người thấy việc bất bình chẳng tha, hoặc những kẻ hay chen chân vào chuyện người khác.
Hai cô bé lấm lét đùa giỡn một hồi rồi ai nấy im lặng đọc sách, không ngờ đã gây chú ý cho người trên bục. Khuất Dương chăm chú giảng bài, lòng thầm thấy buồn cười. Hóa ra là cô ấy.
Lúc hết giờ anh bị mấy bạn sinh viên quấn lấy hỏi han, cô bé kia tay ôm chồng sách, sôi nổi nói cười đi qua anh, anh tinh mắt nhận ra đó là sách chuyên ngành máy tính, bỗng kinh ngạc, thầm nghĩ cô bé này có lẽ rất giỏi.
Sau này về nước gặp lại trên cầu, cô không nhận ra anh, anh cũng từng thắc mắc, một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành máy tính từ MIT danh giá sao lại thích công việc thư ký chuyên làm những việc nhỏ nhặt chứ?
Hôm cô sốt sắng xin nghỉ sớm, bởi quá lo lắng, anh bèn bảo tài xế theo gót cô, thế mới biết cô cùng uống trà với Lãnh Tri Ngôn. Anh nhờ người tìm hiểu, rốt cuộc phát hiện ra cô là nhị tiểu thư nhà họ Lãnh. Anh thực lòng không muốn nghĩ rằng chuyện đôi bên trùng phùng vốn không phải ngẫu nhiên, còn tự ép bản thân không được suy đoán lung tung.
Khuất Dương đang tự đánh cuộc, bởi có tình, nên sẽ vì nhau, anh sẵn lòng bỏ qua tất thảy, chờ cô hiểu ra. Nhưng cô trái lại lừa dối anh, giả vờ bệnh, viện cớ quét dọn nhà cửa thuận tìm kiếm phương án thiết kế, thừa dịp anh bị thương không thể tới công ty liền mất hút luôn, không cho anh một câu trả lời dứt khoát, khơi gợi tình yêu trong anh, nhưng lại không màng trách nhiệm, còn chẳng thèm nói lời từ giã nữa.
Kẻ đang yêu đôi lúc thật đáng thương. Quen rót sẵn bát canh để cạnh bên cho nguội, đến lúc ăn xong mới sực nhớ ra không còn người vì uống vội quá mà bị rát lưỡi, trước khi ngủ sẽ tới gõ cửa phòng đối diện, nhưng người chúc ngủ ngon đâu còn nữa, lúc làm việc mệt mỏi thường ngẩng lên nhìn, duy chỉ thấy mỗi chiếc bàn mà người đó từng ngồi. Anh bỗng nhớ lúc cô cáu kỉnh, nhớ khuôn miệng nhỏ xinh lúc ngủ hơi trề ra, nhớ bộ dạng uể oải chờ cửa đợi anh về, nhớ điệu bộ phân vân khi chọn sữa, nhớ lúc cô nức nở trong lòng anh, khi cô xấu hổ thẹn thùng, lúc cô sợ sệt lo lắng. Anh quá nhớ cô, nhớ tới bầm gan tím ruột.

Anh luôn tỏ ra thản nhiên với mọi người, thế nhưng riêng lúc này đây, chỉ mình Khuất Dương nhấm nháp xót xa.
***
Tục ngữ có câu: "Trên ban chính sách, dưới dùng đối sách". Lãnh Tri Niên không cho cô ra khỏi nhà, nhưng chân là của cô, chẳng lẽ cô không biết tự đào tẩu sao? Bị nhốt cả tuần liền trong nhà, hết ăn rồi lại ngủ, đến Van Gogh** cũng thành người tầm thường mất! Nhân lúc Lãnh Tri Niên tới công ty, cô nàng Tiểu Kiều lập tức vắt óc nghĩ cách trốn khỏi nhà.
*Là một hiện tượng trong xã hội TQ, nghĩa là khi bên trên ban xuống một chính sách nào đó, thì bên dưới thường lách luật thực thi, hoặc trước khi lãnh đạo đi thị sát, thì thường sẽ thông báo cho cấp dưới để bọn họ chuẩn bị, giấu diếm hết những chuyện không hay.
**Vincent Willem van Gogh: Danh họa nổi tiếng người Hà Lan.
Lâu ngày được thả ra phố, Nguyễn Tiểu Kiều lần đầu tiên cảm thấy thành phố S thật xanh tươi rực rỡ, trong không gian lan tỏa hương thơm ngọt ngào, cô nàng Tiểu Kiều ăn sáng chưa no bèn lập tức nhảy vào một quán bánh ngọt gần đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận