Chương 5
Khi Nguyễn Tiểu Kiều ra đời, lão phu nhân nhà họ Lãnh, bà Nguyễn Tâm Trúc nằm trong phòng bệnh sát vách, cố giữ hơi thở cuối cùng để chờ đợi cháu gái yêu dấu được sinh ra.
Trẻ con mới sinh thường chưa mở mắt, khuôn mặt bé nhỏ nhăn nheo dúm dó, trông hệt con chuột nhỏ. Bà Nguyễn Tâm Trúc bế sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt trên tay mà lòng trong vắt lạ thường.
“Nhìn này, con bé biết đang được bà nội ôm nên không hề sợ. Cái miệng bé xinh vểnh lên chẳng biết giống ai nữa.” Bà vừa nói vừa chọc tay đứa bé, nó chu miệng, quơ lung tung đôi bàn tay nhỏ xíu. “Tiểu Kiều theo họ bà nhé? Được hay không nào?”
Ngoài cửa sổ, lá phong đỏ rực trời thu, trong phòng, người phụ nữ hồi quang phản chiếu* nâng niu đứa bé mới sinh, kết thúc sinh mạng trong cảnh nắng mai tươi đẹp.
*Hồi quang phản chiếu: Là hiện tượng người sắp chết bỗng trở nên tỉnh táo trong một khoảng thời gian ngắn.
Kể từ đó, cô con út nhà họ Lãnh có hai cái tên. Người bên ngoài gọi cô là Lãnh Tri Ngữ, người trong nhà gọi cô là Nguyễn Tiểu Kiều.
“Chị à…” Ngồi im nửa ngày trời, chẳng thốt được câu nào, uống cà phê tới no cả bụng, Nguyễn Tiểu Kiều đành phải làm bộ tủi thân cất tiếng.
“Khỏi cần giải thích, ngài vốn được sinh ra từ một tảng đá, trời sinh trời dưỡng, người trần mắt thịt như tôi đây không dám động vào.”*
*Câu này ám chỉ tới Tôn Ngộ Không.
“Chị nói gì vậy”, Nguyễn Tiểu Kiều nóng nảy đáp.
Chị gái cô không phải người dễ cáu giận, nhưng một khi đã nổi cơn thì hoàn toàn có thể dùng lời nói làm đòn xoay, khiến người khác muốn nghẹn mà chết, cô vội túm chặt tay áo chị: “Chị, em biết lỗi rồi, em thề sẽ không tự dưng biến mất nữa, sẽ không làm chị cáu lên nữa đâu. Chị đừng giận, đừng giận nữa mà. Nhé nhé.”
Nói rồi cô láu lỉnh giơ tay làm bộ thề thốt với chị, Lãnh Tri Ngôn bất đắc dĩ dúi tay vào trán Tiểu Kiều: “Em giỏi nhỉ, ở nước ngoài mới vài năm mà đã muốn học đòi làm 007 à, em tưởng Khuất Dương là người dễ đối phó ư? Còn dám to gan lớn mật ở cùng nhà với anh ta nữa, em coi anh ta là Liễu Hạ Huệ tái sinh chắc?”
Lãnh Tri Ngôn bắn một tràng dài, khiến Nguyễn Tiểu Kiều nhất thời á khẩu, cô vốn định ngoan ngoãn nghe mắng, nhưng nghe thấy câu cuối cùng lại không nhịn được mà cất tiếng lầm bầm: “Nói khó nghe quá, cơ mà anh ta đúng là Liễu Hạ Huệ thật.”
Tuy cô nói khá nhỏ nhưng Lãnh Tri Ngôn vẫn nghe thấy rõ, bấy giờ trong bụng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy chị không đáp lại, Nguyễn Tiểu Kiều lại ra chiều thỏ thẻ: “Chị à, đừng mắng em nữa, em biết sai rồi mà…”
Lãnh Tri Ngôn phớt lờ cô, gọi phục vụ mang tới thêm một cốc cà phê, từ tốn nhấp từng ngụm. Cô nàng Tiểu Kiều bị bỏ lơ bên cạnh chờ mãi không thấy chị nói gì nữa, bèn thầm nghĩ chắc thế là qua rồi, cô cười hì hì xé gói đường đổ vào cốc cà phê Riga của chị.
Lãnh Tri Ngôn nhấp thêm ngụm nữa rồi thong thả hỏi: “Tối nay có về nhà không?”
“Không về, em mới vừa xâm nhập vào cơ sở địch, còn chưa kịp hành động đã bị chị phát hiện. Bây giờ có đánh chết em cũng không về.”
Tục ngữ có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Dĩ nhiên là Lãnh Tri Ngôn càng cảm thấy câu nói “Chó không đổi được thói quen liếm cứt”* còn hợp với con bé hơn. Cô biết Nguyễn Tiểu Kiều nhất định sẽ viện cớ như vậy, cho nên cũng không bực bội. Cô nhoẻn cười, không màng tới vẻ mặt Tiểu Kiều, chỉnh trang lại váy áo.
*Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ tính cách khó thay đổi.
Bận rộn chạy qua chạy lại cả nửa ngày trời, trang phục cũng hơi xộc xệch, chỉnh trang lại xong, Lãnh Tri Ngôn mới tiết lộ: “Người phát hiện ra chuyện của em không phải chị, mà là ngài hung thần nhà ta. Anh ấy phải tới Áo họp, không thể quản em được, cho nên chị phải đứng ra lo liệu giùm. Em có ba ngày để xử lý xong những chuyện lằng nhằng của em, ba ngày sau hãy ăn mặc chỉnh tề, cùng chị tới sân bay đón ngài hung thần kia về.”
Nói rồi chẳng thèm nhìn Tiểu Kiều lấy một cái, xách túi lên, duyên dáng nhấc đôi cao gót mười phân đi mất, để lại cho Nguyễn Tiểu Kiều đang khóc không ra nước mắt một bóng hình uyển chuyển thướt tha.
Cô nên biết Lãnh Tri Ngôn không thể nào bỗng dưng lại cho qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, dám chắc rằng vẫn còn chiêu khác chờ sẵn cô ngốc này!
***
Lúc Nguyễn Tiểu Kiều bước vào nhà, thấy Khuất Dương đeo kính ngồi ở sô pha đọc báo.
Hình như anh vừa mới tắm xong, đuôi tóc vẫn còn ướt, đôi mắt ấm áp ẩn sau cặp kính đen, chiếc mũi cao thẳng trắng bóc, đôi môi ẩm nước, cái cằm vuông vức khiến cô chỉ muốn nhào tới cắn ột nhát, anh ngồi yên trong căn phòng tĩnh lặng, thật giống một đóa ngọc lan cao quý tỏa ngát hương thơm.
Cám lũ đôi vân, thanh má nhuận ngọc, tỷ nhân mới gặp gỡ. Nhất phán. Thiên kim hoán.
*Tạm dịch: Đôi mây tím đỏ, gò má trơn mềm, lần đầu gặp gỡ. Một lòng trông chờ. Nguyện nghìn vàng đổi lại.
Đây là những câu thơ trong bài từ “Tỏa Song Hàn – Hoa Ngọc Lan” của nhà thơ Ngô Văn Anh thời Nam Tống, nội dung về việc mượn hoa nhớ người.
“Về rồi à, đã ăn cơm chưa, đói bụng không?” Khuất Dương phát hiện cô bước vào liền ngẩng đầu lên hỏi.
Trái tim như bị thứ gì đỏ thổi phớt qua, bất chợt nảy lên, cứ đập thình thịch như trống bỏi. Nguyễn Tiểu Kiều vô thức lấy tay giữ chặt lồng ngực, chỉ sợ trái tim sẽ nảy ra ngoài mất.
Ái tình là gì?
Ái tình giống như một cái giường, bỏ không được, quên không xong, đã nằm xuống là không muốn tỉnh dậy, luôn khuốn người ta phải nhớ tới nó, không thì sẽ không ngủ ngon được. Không phải hễ thích nằm đâu là sẽ ngủ được ở đấy, mà như thể linh hồn và máu thịt đã gắn bó chặt chẽ với nhau, đâu dễ gì ngủ được trên chiếc giường lạ. Ái tình là phạm trù bí ẩn nhất, là cảm giác an toàn, là lòng trung thành, là sự hài lòng, thỏa mãn.
Nếu không quen, thì dù cho có nằm giữa “The Triumph of Venus”* trong cung điện Versailles thì vẫn ngủ không ngon. Chỉ cần là giường của mình, dẫu có thêu hình uyên ương tầm thường cũng vẫn ấm cúng, độc nhất vô nhị.
*”The Triumph of Venus” là một bức tranh ra đời năm 1740 của họa sỹ nổi tiếng nước Pháp François Boucher.
Chiếc đồng hồ kiểu cũ phát ra tiếng chuông gõ vang vang theo nhịp, tựa như giục cô tiến bước.
“Khuất Dương, hôm nay là sinh nhật em.”
Đang xắn tay áo định bước vào nhà bếp, anh chợt dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay ư?”
“Vâng, đúng là hôm nay.” Gật đầu với vẻ vô cùng ngượng ngùng, Nguyễn Tiểu Kiều thậm chí không dám ngẩng lên nhìn anh.
“Em chờ anh một lát, chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Nói rồi anh nhanh chóng lên tầng.
Nguyễn Tiểu Kiều cảm thấy hơi 囧, cô không biết tại sao mình lại nói dối, lời nói cứ như thể vô thức vọt ra vậy, cô chỉ biết trong lòng mình đang cồn cào, ngứa ngáy.
3 ngày, 72 giờ, 4.320 phút, 259.200 giây, nếu như trong khoảng thời gian ngắn ngủi này không thể thay đổi kết quả, vậy cô ít nhất cũng muốn lưu lại những hồi ức tốt đẹp.
Người đàn ông đang bước xuống từ trên tầng mặc trang phục đơn giản nhất, quần âu áo sơ mi, gương mặt điển trai tuấn tú, dáng lưng thẳng tắp, giống hệt những chàng hoàng tử trong mộng của các cô thiếu nữ, chân thành mà đến.
“Anh nhớ em từng bảo thích nhất ăn lẩu, anh đã gọi tới “Tần Hoài” đặt chỗ rồi.” Anh dừng một lát, chừng như cảm thấy không ổn, cất tiếng hỏi lại: “Hay em có muốn ăn món khác không?”
Nguyễn Tiểu Kiều vội xua: “Không cần, ăn lẩu cũng được.”
Ai đó từng nói, lúc ăn lẩu là thời điểm dễ dàng nhận biết nhân phẩm của một chàng trai nhất. Trong cửa hàng ồn ào huyên náo, dăm ba người cùng xúm vào một cái nồi, ăn nóng mồ hôi túa ra đầm đìa, ăn cay thì le lưỡi xuýt xoa, nếu ăn nhanh thì ngấu nghiến như hổ đói, ăn chậm thì giống như đang làm ra vẻ, nhúng, đun, vớt, gắp, nếu làm tất cả những hành động này mà không lộ vẻ thô lỗ thì đúng là cao thủ đích thực, vừa không thô lỗ lại còn có thể ung dung tán gẫu như học giả uyên thâm thì mới là người thật sự sở hữu phong thái hơn người.
Người đàn ông trước mặt ăn uống từ tốn, xắn cao tay áo gắp thức ăn cho cô, động tác hết sức tao nhã, chẳng hề lôi thôi nhếch nhác chút nào.
Nguyễn Tiểu Kiều dường như loáng thoáng nghe thấy giọng thở than của lão giả Điệt Cước*: “Con người vốn có thất tình, chính là mừng, giận, yêu, ghét, lo lắng, sợ hãi, muốn. Ta xem ngươi nếm đủ sáu tình rồi, duy có yêu là chưa từng thôi.”
*Lão giả Điệt Cước là một nhân vật trong truyện Tây Du Ký – tác giả Ngô Thừa Ân.
Lòng đã vấn vương, sao có thể kháng cự được đây.
Ăn no xong, hai người thong thả tản bộ dọc bờ Tân Giang.
Không khí ban đêm bên bờ sông hơi lạnh. Khuất Dương cởi áo ngoài khoác lên vai cô, nắm tay cô nhét vào túi quần mình. Nguyễn Tiểu Kiều được anh dắt đi, lòng chợt mong có thể cứ như vậy mà sống tới lúc bạc đầu, càng nghĩ lại càng thấy chua xót, càng lúc càng buồn, hốc mắt dần đỏ lên.
Khuất Dương thấy cô dừng bước thì cứ tưởng cô ăn no quá nên khó chịu, anh lo lắng hỏi han: “Em đau bụng à? Anh mua thuốc nhé? Hay là đi khám?”
Cô chẳng nói chẳng rằng, một mực lắc đầu, nước mắt lã chã rơi. Khuất Dương lúng túng xoay hẳn người sang thì bị cô ôm chầm lấy, anh bối rối sững sờ, chốc lát sau vòng tay lên lưng cô, xoa nhẹ: “Sao vậy? Sinh nhật phải thật vui vẻ chứ, đúng không nào?”
Nguyễn Tiểu Kiều càng bật khóc thành tiếng, như thể muốn trút hết những mâu thuẫn ứ đọng trong lòng mấy hôm nay.
Cô khóc giống y một đứa bé, nước mắt nước mũi dây hết lên người Khuất Dương, anh không ngại bẩn, còn lấy tay áo sơ mi lau qua cho cô, vừa lau vừa trêu: “Tiểu Kiều, nếu em còn khóc tiếp thì chúng ta không cần tản bộ về nhà nữa, mà sẽ trôi theo dòng nước về đến tận cửa đấy.”
Trêu mãi mà người trong lòng vẫn chưa mở miệng, anh bất đắc dĩ thở dài: “Ôi… Cô bé ngốc này…”
Nguyễn Tiểu Kiều chìm đắm trong tâm trạng khó diễn tả thành lời, đầu óc như trống hoác, Khuất Dương nói gì cũng không nghe vào tai, cổ tay bỗng chợt thấy mát lạnh, cô mới dừng khóc, thút thít nhìn xuống.
Trên tay tự dưng lại có thêm một chiếc vòng, ánh đèn đường tối tăm khiến nhìn không ra chất lượng thế nào, chỉ lờ mờ đoán được chiếc vòng làm bằng ngọc thạch.
“Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Kiều.”
“Đây là… quà sinh nhật à?”
“Ừ. Thích không?”
“Thích.”
“Thích thì đừng khóc nữa.”
“Vâng.”
Dịu dàng xoa đầu cô, Khuất Dương cất tiếng hỏi: “Đi xem phim nhé?”
“Vâng.” Tiếng trả lời vô cùng ngọt ngào.
Rạp chiếu phim ban đêm rất vắng người, chẳng cần xếp hàng, Khuất Dương nhanh chóng mua được vé, quay lại thì thấy Nguyễn Tiểu Kiều đang nghển cổ ngắm nhìn tấm băng rôn quảng cáo trên tường, mắt cô vẫn đỏ hồng do vương nước mắt, nom giống chú thỏ trắng đáng yêu.
Bất chợt rung động, bất chợt an lòng, cảm giác kỳ diệu này hai mươi mấy năm qua lần đầu anh cảm nhận.
Một bộ phim điện ảnh hài hước của Anh*, mô típ tình yêu cũ rích.
*Tên phim là “The Decoy Bride” – Tác giả tự chú thích.
Nữ chính tuy phát âm không đúng giọng Scotland, nhưng không gây trở ngại tới việc yêu đương với nam chính. Nguyễn Tiểu Kiều chăm chú xem, thi thoảng liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Khuất Dương, anh ngồi rất ngay ngắn, trong bóng tối cô không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.
Chuyện phim cuối cùng cũng kết thúc trong hạnh phúc. Nam chính đứng trên hòn đảo nhỏ tươi đẹp của Scotland, nữ chính thì trên chiếc du thuyền dập dìu, cách biển nhìn nhau, người dẫn chuyện bộc bạch: “One Chapter Can Be A Book.”
Ngày hôm nay ái tình rốt cuộc đã nở hoa kết trái.
Buổi đêm tâm tình kích động, hậu quả là tinh mơ hôm sau, Nguyễn Tiểu Kiều thấy mình bị cảm.
Khuất Dương lấy tay sờ trán cô để đo nhiệt độ, dém chặt chăn, nấu một bát canh mật gừng đặt ở đầu giường, để cô với tay là lấy được ngay, dặn đi dặn lại cô phải uống hết nhưng vẫn đi làm với tâm trạng hết sức lo lắng.
Cánh cửa dày vừa khép lại, Nguyễn Tiểu Kiều liền mở bừng mắt ra, vén chăn ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo như thể không hề bị ốm.
***
Phỉ Nhiên vừa đẩy cửa bước vào liền thấy sếp ngồi trên ghế, thẫn thờ ngó ra ngoài cửa sổ, cậu hơi kinh ngạc, rồi mau mắn lùi lại giơ tay gõ cửa.
Khuất Dương giật mình, dứt cơn trầm tư, thấy cậu tới thì gật đầu bảo vào.
“Sếp, đây là phương án sửa đổi của nhóm Triệu Lục, mời anh xem qua.”
Anh cầm lên lật qua vài tờ, chốc lát sau cất tiếng: “Bảo bọn họ gửi thêm một bản vào e-mail.”
Phỉ Nhiên không sao hiểu được hành động thừa thãi này, nhưng anh vốn không hỏi nguyên nhân bao giờ mà chỉ tận tụy nghe lệnh, bèn gật đầu đáp ứng rồi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...