Con Tin


Chương 4
Tảng sáng, trời trong mây đẹp, gió mát hây hây.
Do say rượu, tối hôm qua Khuất Dương bụng dạ cồn cào, lăn qua lộn lại, trằn trọc cả đêm, Nguyễn Tiểu Kiều khốn khổ lo cho anh tới nửa đêm mới đi nghỉ được, lúc hai người họ thức dậy, mặt trời đã lên tới ngọn cây.
Cân nhắc tới “tình cảnh thảm thương” đêm qua của Khuất Dương, Nguyễn Tiểu Kiều bèn xung phong nấu cơm, nhưng đồ ăn lại chẳng còn nhiều, cô nàng đành làm qua loa vài món đơn giản, cũng may Khuất Dương không kén chọn, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, Nguyễn Tiểu Kiều liền gợi ý tới siêu thị mua đồ.
Tiết trời đang độ vào hè, không khí mát lành sảng khoái, hôm nay Nguyễn Tiểu Kiều khoác cardigan trắng rộng thùng thình, lơ đãng để lộ bờ vai trắng ngần, đang đứng bên quầy đông lạnh, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng hộp sữa chua trên tay. Khuất Dương không thúc giục, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn, thấy cô nghiên cứu hồi lâu mà vẫn chưa chọn được thì tiến lại gần, hơi thở ấm nóng phả qua, dậy lên cảm giác lạ lẫm, Nguyễn Tiểu Kiều bỗng chợt ngẩn ra.
“Lấy cái này đi. Em bị huyết áp thấp, chọn cái nào cũng như nhau thôi.” Nói đoạn rút luôn cái lọ bên tay trái cô, lại chọn thêm vài nhãn hàng khác bỏ vào xe đẩy, động tác lưu loát tự nhiên như thể đã thành thói quen. Nguyễn Tiểu Kiều bần thần, lồng ngực rung lên từng chặp, cô cố kìm nén cảm xúc, vì là anh, nên cô không thể.
Khuất Dương quay đầu lại, nhận thấy mặt mày người bên cạnh ửng đỏ, đứng dưới ánh đèn nê-ông chói sáng trông hơi kỳ lạ, anh vội hỏi: “Em sao vậy?”
“Không, không sao cả, đi thôi.” Nguyễn Tiểu Kiều hối hả đi trước. Khuất Dương không hiểu chuyện gì, đành vội vã đuổi theo.

Hai người họ dạo quanh siêu thị hết gần nửa buổi sáng, Nguyễn Tiểu Kiều thỏa mãn rước một đống chiến lợi phẩm về, chất đầy cốp chiếc Zeppelin* của Khuất Dương.
*Một dòng xe của Maybach, giá khoảng 2 triệu đô Mỹ.
Sáng hôm nay Lãnh Tri Niên rảnh rỗi, sực nhớ tới bộ ly thủy tinh bị vỡ của Lộ Kiêu hôm trước, bèn gọi điện mời anh ta ra ngoài ăn cơm. Hai người họ xuống lấy xe sau khi dùng cơm xong ở quán “Tình Nồng”, Lãnh Tri Niên đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa.
Lộ Kiêu thấy anh ta cầm chìa khóa xe hồi lâu mà không bước vào thì vỗ lên bải vai, hỏi: “Nhìn gì vậy?” Lãnh Tri Niên thuận thế ngoảnh lại, lúc quay lại nhìn thì chiếc xe đằng xa đã biến mất dạng.
***
Lãnh thị.
Bên ngoài khoác áo vét đen, bên trong mặc chiếc váy liền thân xanh biếc bó sát, thắt lưng ánh kim vừa vặn, tóc xoăn lọn to nhuộm nâu thẫm, gương mặt xinh đẹp nổi bật với đôi môi đỏ tươi, Lãnh Tri Ngôn bước trên đôi giày cao gót màu trắng mảnh khảnh, hấp tấp đẩy cửa phòng Lãnh Tri Niên: “Anh tìm em à?”
Dáng người Lãnh Tri Niên in bóng lên cửa sổ cánh chớp sát đất, lẫn trong khói thuốc mờ mịt, giọng nói lạnh lẽo tới xương, không mang chút cảm xúc nào vang lên: “Tiểu Ngữ đang ở đâu?”
Anh ta vừa cất tiếng hỏi, Lãnh Tri Ngôn lập tức biến sắc, cô dĩ nhiên biết không thể giấu Lãnh Tri Niên lâu được, anh hỏi vậy hẳn là đã biết được gì đó.

Trong mắt người khác, Lãnh Tri Ngôn là người khôn khéo già dặn, mạnh mẽ giỏi giang, nhưng trước mặt anh trai, cô mãi mãi luôn có thái độ ba phần cung kính mười phần lo sợ, mỗi lần tiếp xúc với Lãnh Tri Niên luôn phải đề cao tinh thần như đang gặp gỡ với lãnh đạo tối cao, thậm chí có thể nói là như đang “Diện thánh”, huống chi hiện giờ anh ấy còn đang bắt thóp được cô.
Hồi nhỏ Lãnh Tri Ngữ vô cùng ghét điệu bộ lạnh lùng làm bộ làm tịch của anh trai, lúc nào cũng bướng bỉnh chống đối lại, Lãnh Tri Niên càng không nuông chiều cô em, mỗi lần hai anh em họ cãi nhau, trong nhà ầm ĩ tới mức gà bay chó sủa khắp nơi. Ông bà Lãnh khuyên không được con cả, răn không nổi con út, bèn đẩy con thứ lên giảng hòa, nhưng cô lại không phải đối thủ của anh trai mình, mở lời khuyên bảo được đôi câu đã bị dọa cho chạy mất dép, may mà từ bé Lãnh Tri Ngữ đã thân thiết với chị gái, hầu như cô nói gì con bé cũng nghe theo, Lãnh Tri Niên thấy vậy bèn dứt khoát để Lãnh Tri Ngôn dạy dỗ em gái, sau này khi cô theo học đại học ở xa, ít khi về nhà, Lãnh Tri Niên không quản nổi cô em út cứng đầu, bèn tống thẳng ra nước ngoài cho xong chuyện, cũng bởi vậy mà cô đã nghe không biết bao lời than phiền oán trách anh trai của Lãnh Tri Ngữ.
Lần này Lãnh Tri Ngữ tốt nghiệp quay về, ngựa quen đường cũ, vị trí mà cha mẹ chuẩn bị sẵn ở Lãnh thị thì không màng, lại cứ gào lên sống chết phải theo nghiệp riêng, ông Lãnh tức tới độ vỗ bàn cái rầm, toan xông tới đánh ột trận, khiến bà Lãnh phải vội vã ôm chặt lấy ông can ngăn. Nhưng tính cách bướng bỉnh đã ăn sâu vào tận xương, dù Lãnh Tri Ngôn lựa lời khuyên giải thế nào thì cả đêm con bé cũng không đáp lại lời nào, sớm hôm sau lúc cô tới phòng đánh thức con bé thì phát hiện ra nó đã biến mất từ đời nảo đời nào. Lãnh Tri Ngôn ngay lập tức bấm số gọi điện, nhưng đáp lại cô toàn là tiếng tổng đài máy móc: “Số máy quý khách đang liên lạc hiện không có”, ông Lãnh tức tối, khóa hết tất cả tài khoản ngân hàng mang tên con bé. May mà lúc đó Lãnh Tri Niên đang đi công tác ở Áo, nên không hay biết trong nhà xảy ra chuyện gì.
Lãnh Tri Ngôn mau mắn ém nhẹm tin tức, dối Lãnh Tri Niên rằng Tiểu ngữ đã ra nước ngoài du lịch với bạn, tận dụng mọi mối quan hệ âm thầm tìm kiếm con bé, nhưng Lãnh Tri Ngữ cứ như gái đi lấy chồng vậy, chẳng thấy tăm hơi đâu. Hai hôm nay cô vội tới mức xoay vòng vòng, vừa phải nhất mực cẩn thận để anh trai không biết, lại còn phải dỗ dành cha mẹ ở nhà, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, vậy mà cuối cùng vẫn bị Lãnh Tri Niên phát hiện ra.
Thấy cô chẳng nói chẳng rằng, cứ đứng đờ như khúc gỗ, Lãnh Tri Niên biết bản thân rốt cuộc đã đoán đúng, trông cô cắn chặt răng, điệu bộ hùng hổ hy sinh vì nghĩa lớn, cơn tức trong lòng anh ta càng lúc càng dâng tràn, anh ta đanh giọng nói: “Tri Ngôn, từ trước tới giờ ai cũng khen trong ba anh em nhà họ Lãnh, em là đứa ngoan ngoãn nghe lời nhất, cha mẹ chưa từng phải đau đầu vì em, Tiểu Ngữ càng kính trọng, tôn sùng em như với một vị thần, thậm chí còn thân thiết với em hơn anh rất nhiều, em vốn là người lanh lợi thông minh, biết tiến biết lùi, nhà họ Lãnh đều tự hào vì có người con, người chị em như em. Thế nhưng về Tiểu Ngữ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể giỏi giang tới mức giúp anh chèo chống giang sơn nhà họ Lãnh giống em, anh chỉ mong nó được bình an khỏe mạnh, dù cho cả đời này nó luôn bướng bỉnh cứng đầu như thế. Bây giờ chúng ta đang tranh chấp sứt đầu mẻ trán miếng đất trung tâm với công ty AIR, vậy mà em lại để anh thấy cảnh đứa em út tự nhiên như không nắm tay cùng dạo siêu thị với Tổng giám đốc công ty đó, em bảo anh làm sao có thể yên tâm cho nổi!”
Lãnh Tri Ngôn sửng sốt, lúc vừa phát hiện Lãnh Tri Ngữ mất tích, cô phải vội vã tới sân bay, xác định con bé không xuất cảnh, bấy giờ mới yên tâm nhờ vả đủ mối quan hệ tìm kiếm quanh thành phố S, ấy thế mà bây giờ ông anh trai của cô lại đột nhiên nói rằng đã tìm thấy người, lại còn là ở chỗ kẻ thù một mất một còn với Lãnh thị nữa chứ.
Cô sực nhớ tới một đêm hai chị em nằm trên giường tán gẫu, cô chỉ vào tờ tạp chí đăng đủ chuyện lăng nhăng trên trời dưới bể rồi bình luận: “Em nhìn tay Khuất Dương này xem, thoạt trông vô cùng hào hoa tuấn tú, mang lại cảm giác thân thiện dễ gần, thế nhưng thường những người như vậy mới là những kẻ lợi hại nhất, tung chiêu vô hình, giành chiến thắng dễ như trở bàn tay, là cùng loại người với ông anh trai ghê gớm Lãnh Tri Niên của em đấy.” Khi ấy Lãnh Tri Ngữ chỉ vừa chế nhạo vừa chỉ trích cô ác miệng.
Cô hiểu rất rõ em gái mình, con bé tuy đơn thuần, ngang ngược cố chấp nhưng không phải đứa ngờ nghệch. Dùng đầu ngón chân cũng biết nó tiếp cận Khuất Dương để làm gì! Càng nghĩ cô càng thấy lo, Khuất Dương đâu phải người mà con bé có thể dùng tí công phu mèo cào đối phó được. Chỉ sợ Lãnh Tri Niên ra tay quyết đoán trước, cô đành vội vã cất giọng cam đoan: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Lãnh Tri Niên dù có tức đến mấy thì cũng không bói đâu ra thì giờ để giải quyết, buổi họp ba ngày tới bên Áo vẫn quan trọng hơn, phải xuất phát ngay. Anh bực bội liếc xéo cô rồi phất tay để cô đi.
Ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Tri Ngôn như thể người vừa bị rút mất 500cc máu, mãi lâu sau mới ổn định lại nhịp thở, trong lòng bắt đầu dậy cơn tức – con bé Lãnh Tri Ngữ đáng ghét này, không biết bao giờ mới để cô yên đây!
***
Nguyễn Tiểu Kiều đang nằm úp sấp chợp mắt trên bàn, tiếng điện thoại di động rì rì cứ quấy rầy mãi, cô vớ lấy điện thoại, chẳng màng xem ai gọi điện mà gào ầm lên: “Ai đó hả!”
“Lãnh, Tri, Ngữ”. Lãnh Tri Ngôn gằn từng tiếng một, cơ hồ muốn nghiến tên cô thành máu.
“Chị!” Cô nàng Tiểu Kiều nghe rõ rồi giật mình đứng phắt dậy.
“Chị đang ở ngay dưới công ty AIR, cho em năm phút, nếu năm phút sau em không xuống thì đừng trách chị xông lên bắt người!” Dứt lời liền cụp ngay điện thoại.
Trên đường đưa Lãnh Tri Niên ra sân bay, hai anh em nghe báo cáo rõ ràng về chuyện của cô em út, Lãnh Tri niên ngồi ghế sau càng nghe mà mặt càng đanh lại, nghe tới đoạn Lãnh Tri Ngữ đang ở cùng nhà với Khuất Dương thì gương mặt nhăn nhó giống hệt như quả dưa leo. Lãnh Tri Ngôn không dám nhìn thêm, căng thẳng giữ im lặng trong bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ, chân trước vừa mới tiễn bước hung thần thì chân sau đã phải hối hả vọt tới công ty AIR.
Hôm nay có lẽ do tâm trạng khá tốt nên Khuất Dương xử lý công việc rất nhanh, nhân lúc nghỉ giữa giờ, anh nhẹ nhàng hạ cửa chớp xuống nhìn lén Nguyễn Tiểu Kiều.
Cô bé này khi làm việc hết sức chuyên tâm, xử lý công việc rõ ràng, rành mạch, ngay cả lúc ngủ cũng vậy. Một tay vắt ngang làm gối, tay còn lại buông thõng phía trước, đầu nghiêng sang một bên, mắt nhắm hờ, vẻ mặt mơ màng say ngủ, khiến người khác nhìn vào thấy rất thoải mái.

Đang ngắm say sưa, anh bỗng thấy cô tức tối choàng tỉnh nhận điện thoại, chưa nói được đôi câu liền đứng ngay dậy, làm anh cũng giật mình theo, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì thấy cô vội vã chạy tới gõ cửa, chẳng cần chờ anh cho phép đã xông vào hét lớn.
“Em muốn xin nghỉ phép.” Nguyễn Tiểu Kiều bây giờ nóng lòng tới mức chỉ muốn nhảy thẳng từ văn phòng của Khuất Dương xuống trước mặt Lãnh Tri Ngôn ngay.
“Bao giờ về?” Khuất Dương không hỏi nguyên do, anh chỉ muốn biết cô có trở về nhà nữa hay không.
“Chắc tối muộn em mới về. Anh không cần chờ cơm đâu, có chuyện gì nói qua điện thoại sau nhé.” Dứt lời cũng chẳng chờ Khuất Dương đáp, hối hả chạy về bàn túm lấy túi xách chạy thẳng.
Lãnh Tri Ngôn đang đứng chờ trước xe, sốt ruột xem đi xem lại đồng hồ, Nguyễn Tiểu Kiều vô cùng nôn nóng, nhảy ba bước vọt luôn xuống cầu thang.
“Em đến rồi đây, đến rồi đây.”
Lãnh Tri Ngôn chẳng thèm nhìn cô, mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Nguyễn Tiểu Kiều lanh lẹ như con thỏ, lập tức chui sang ghế phụ lái ngồi, cố gắng ngồi thẳng lưng, chân khép lại, tay đặt trên đùi, không dám thở dốc không dám hé răng nói nửa lời, làm bộ ngoan ngoãn lặng im.
Lãnh Tri Ngôn liếc xéo cô, nhấn chân ga, đưa người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui