Con Tin


Chương 3
Khác với AIR, Lãnh thị là công ty có mặt từ lâu ở thành phố S, lực lượng nhân viên và thanh danh lớn mạnh vượt xa công ty của Khuất Dương.
Tổng Giám đốc hiện tại của Lãnh thị là Lãnh Tri Niên, đồng thời cũng là con trai duy nhất của nhà họ Lãnh. Nếu gặp gỡ lần đầu, người khác thường hay bị đánh lừa bởi diện mạo khôi ngô tuấn tú của anh ta, nhưng chỉ cần tiếp xúc qua thì sẽ thấy rõ tính cách thực sự của Lãnh Tri Niên – mưu mô, độc đoán.
Anh ta một tay quản lý công ty từ khi còn niên thiếu, nổi tiếng vì tác phong xử lý công việc cương quyết cứng rắn, độc đoán vô tình. Lãnh thị nhờ có anh ta mà nhanh chóng vươn mình từ vị thế một công ty gia đình thành tập đoàn thế lực cả một vùng, nhìn vào sự lột xác ngoạn mục của Lãnh thị, không khó nhìn ra Lãnh Tri Niên là người thủ đoạn thế nào.
Ngoài Lãnh Tri Niên, nhà họ Lãnh còn có hai vị tiểu thư khác. Cô con gái lớn – Lãnh Tri Ngôn kế thừa nét đẹp từ mẹ, xinh đẹp nhưng không kém phần đoan trang, được mệnh danh “Đệ nhất mỹ nhân” trong giới quyền quý thành phố S, song tính tình cô lại vô cùng lạnh lùng, khiến bao cậu ấm trong thành phố phải giơ tay chịu thất bại, đến giờ vẫn chưa lập gia đình. Cô con gái thứ hai – Lãnh Tri Ngữ nghe đồn là một cô gái bướng bỉnh tới mức khiến người khác nghe danh đã thấy nhức hết cả đầu. Ông bà Lãnh bất lực không quản nổi cô, ngay cả Lãnh Tri Niên độc đoán cũng thường xuyên hết cách, cực chẳng đã bọn họ đành phải sớm đưa cô đi du học, cũng may cô khá hợp với môi trường nước ngoài nên rất ít khi về nước, bởi vậy mọi người cơ hồ chẳng ai còn nhớ tới việc nhà họ Lãnh vốn có hai cô con gái.
Thành phố S dự kiến xây dựng tòa thị chính mới ở mảnh đất trung tâm, nơi có phong thủy địa lý vô cùng tốt, hòng biến nó trở thành công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố, bởi vậy chính quyền quyết định công khai mở thầu để chọn ra nhà đầu tư thích hợp nhất. Hiện giờ Lãnh thị và công ty AIR giữ thế giằng co lẫn nhau, đều nhìn chằm chằm vào mảnh đất đó. Lãnh thị đương nhiên vì mục đích đạt được danh lợi song song, còn Khuất Dương thì mong trúng thầu để công ty AIR vang danh nội địa, huống hồ… Dự án này thực sự vô cùng quan trọng với anh.
Có điều người tên Lãnh Tri Niên này… Thật đúng là khó giải quyết.
“Q, có đang nghe tớ nói không vậy?”
Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, Khuất Dương mới nhận thấy Shaks đang cau có mặt mày, anh bèn tự nhiên lái câu chuyện sang hướng khác: “Shaks à, trông cảnh tượng ngày hôm qua, hình như cậu quen biết với Tiểu Kiều từ trước rồi à?”

“Tiểu Kiều? Cậu đang nói tới Nguyễn à? Ồ, cậu biết không? Nguyễn quả thực là ngôi sao may mắn của tớ đấy! Trên đường đuổi theo Mâu Tư tới Trung Quốc, lúc xuất cảnh tớ mới phát hiện ra quên đem theo hộ chiếu, suýt chút nữa thì gay to rồi! May mà đúng lúc đó gặp được Nguyễn tinh quái, chẳng hiểu cô ấy làm cách nào mà biến ra được một tấm hộ chiếu mới tinh, cứ như ảo thuật ấy. Cũng may có cô ấy, bằng không tớ sẽ mất dấu Mâu Tư rồi!” Với tính cách vốn khoa trương cường điệu của Shaks, rõ ràng anh ta coi Nguyễn Tiểu Kiều như thể vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống vậy. Còn đối với Nguyễn Tiểu Kiều, lúc Shaks rối rít cảm tạ như thể đó là ơn cứu mạng, cô chỉ hận không thể cầu trời giáng sấm sét xuống khiến hắn ta biến mất ngay lập tức.
Mặc dù Shaks kể lể không rõ ràng lắm, song Khuất Dương nghe qua cũng có thể mường tượng ra tình cảnh lúc đó. Shaks vốn đang hưng phấn thao thao bất tuyệt, bỗng thấy cậu bạn thân trầm mặc thì lập tức phát hiện ra lại bị tên này đánh trống lảng, anh ta bèn dừng lại. Anh ta tức giận lườm Khuất Dương: “Q, cậu giảo hoạt thật đấy, ban nãy rõ ràng là tớ đang hỏi chuyện cậu, sao bỗng dưng lại đổi thành cậu tra hỏi quan hệ của bọn tớ hả! Nói mau, cậu và Nguyễn quen biết như thế nào?”
“Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng quả thực tớ ngẫu nhiên nhặt được cô ấy.” Nhớ lại đôi chân trắng ngần của cô, đôi mắt Khuất Dương chợt ánh vẻ dịu dàng.
“Nhặt được ư?” Shaks kinh ngạc thiếu điều nhảy dựng lên.
“Đúng vậy. Tớ nhặt được đấy.” Dứt lời, Khuất Dương ngả người ra sau ghế, chẳng thèm để ý tới Shaks đang mắt chữ A mồm chữ O, thoải mái xoay người, chuyển đề tài: “Cậu không muốn giải thích lý do vì sao nhận dự án của Lãnh thị cho tớ sao?”
“NO, NO, NO, tớ nào phải người phụ trách dự án đó, tớ chỉ nhận lời giúp anh trai của Ngôn khâu thiết kế thôi, còn những chuyện khác tớ không can dự vào.” Shaks vừa nghe vậy liền liên tục lắc đầu xua tay.
“Thế hả? Nếu vậy thì Mâu Tư của cậu chính là Lãnh Tri Ngôn ư?”
“Q, lẽ nào đến Ngôn cậu cũng biết?”
“Thay vì nói là biết…” Khuất Dương nhướn mày, “Shaks, chắc cậu còn chưa biết tên tiếng Trung của tớ, mẹ tớ vốn rất thích ánh nắng, nên đặt tên tớ là Khuất Dương.”
Nhìn cậu bạn há hốc mềm tới nỗi thấy rõ cả quả táo bên trong, Khuất Dương thỏa mãn, thư thả nhấp ngụm cà phê. Giữa khung cảnh trời trong nắng ấm, vừa thưởng thức cà phê vừa thong thả hàn huyên với bạn cũ có vẻ cũng không tệ.

***
Buổi tối, ông trùm giới tài chính thành phố S Lộ Kiêu đãi tiệc, Nguyễn Tiểu Kiều khăng khăng không chịu đi, Khuất Dương buộc lòng phải một mình tham dự.
Người Anh quốc cho rằng chọn âu phục nên chú trọng vào sự vừa vặn, thể hiện sự thoải mái tự tại. Lãnh Tri Niên cầm ly rượu, tựa vào một góc, dán mắt vào chàng trai mặc lễ phục trang trọng, mày kiếm nhướn cao, từ tốn nhấp hết ly rượu. Khách khứa đứng quanh anh ta bất chợt thấy lạnh toát cả người, ai nấy đều nghĩ điều hòa nhà họ Lộ dường như để nhiệt độ quá thấp thì phải.
“Tổng Giám đốc Khuất”. Cuộc trò chuyện bất chợt bị xen ngang, Khuất Dương nghiêng mặt nhìn sang kẻ ngắt lời, Lãnh Tri Niên làm động tác nâng chén mời: “Lãnh thị, Lãnh Tri Niên”.
Lộ Kiêu phủi vai ông bạn Lãnh Tri Niên, đoạn quay đầu nhìn Khuất Dương đầy ý vị, sau đó chuyển sang bắt chuyện với người khác.
“Tổng Giám đốc Khuất đi một mình à?”
Lãnh Tri Niên đột nhiên chủ động bắt chuyện khiến Khuất Dương quả thực hơi bất ngờ. Anh vốn không hiểu rõ con người Lãnh Tri Niên, tuy từng nghe qua bao lời đồn đãi về anh ta, nhưng hiện giờ giáp mặt, Khuất Dương mới cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng từ anh ta. Giống như thể bản thân anh đang là con mồi của một con rắn náu mình trong bóng tối vậy, cảm giác lạnh lẽo ẩm thấp này khiến anh bất chợt rùng mình, có điều anh phục hồi lại tâm trạng bình tĩnh rất nhanh.
Khuất Dương đại khái là người ôn hòa nhã nhặn, nổi danh xử sự khiêm tốn, đối đãi tử tế với người khác, ít khi cáu giận, nếu chỉ so thanh danh cá nhân thì Khuất Dương có vẻ hơn hẳn Lãnh Tri Niên. Cũng bởi tính cách đó mà Phỉ Nhiên đã phải nhận xét về anh thế này: “Dùng vẻ ôn hòa bề ngoài để che lấp bản tính tư bản khát máu bên trong. Người khác thoạt đầu tưởng anh hành xử dễ dãi, nhưng không biết anh thực chất là tên thợ săn vô cùng nhẫn nại bền lòng, anh chậm rãi vờn mồi, thong thả hạ thủ, làm tiêu tan hết ý chí phản kháng của đối phương, khiến họ phải cam tâm thần phục.” Bởi thế cho nên tuy Lãnh Tri Niên khiến anh khá khó chịu, song còn chưa tới mức khiến anh không thể ứng phó nổi.
Chưa rõ ý đồ của đối phương, Khuất Dương bèn tiếp lời: “Tổng Giám đốc Lãnh chắc không tới một mình đâu nhỉ?”
Lãnh Tri Niên cười nhạt, nheo đôi mắt đào hoa, mời mọc: “Uống một ly chứ?”

“Được thôi.”
Làm đối thủ trên thương trường, dù sao cũng phải ngang tài ngang sức thì mới thú vị.
***
Trên đời này có một số thứ trời sinh đã định sẵn chỉ dành cho đàn ông.
Trong tác phẩm “Thâm Hầu”*, nữ tác gia Trương Hân từng viết: “Trong những thứ có thể làm biến đổi đàn ông, rượu là lợi hại nhất, kế đến là đàn bà, rồi tới quyền lực, sau cùng mới là chân lý.” Dưới chén rượu nồng, bản tính của hai người đàn ông, một hiếu chiến, một khát máu mới hiển hiện rõ nhất.
*Thâm là sâu, hầu là yết hầu, cổ họng.
Ly rượu trên bàn dần chất đống thành ngọn, kết hợp với hai người ngồi bên cạnh, tự dưng trở thành một vòng tròn chẳng ai dám bén mảng lại gần. Lộ Kiêu thầm nghĩ, cảnh tượng giữa hai người họ thay vì dùng cụm từ “giương cung bạt kiếm” để miêu tả, thì “đồng sàng dị mộng”* có vẻ càng chuẩn xác hơn. Đang định tránh xa bọn họ, bỗng nhiên một bóng đen thình lình nhảy xổ ra khiến anh ta hoảng sợ giật nảy người.
*Đồng sàng dị mộng có nghĩa là tuy hai người cùng làm một chuyện gì đó nhưng trong đầu lại có toan tính khác.
Nhìn kỹ mái tóc vàng rực cho tới đôi mắt xanh dương của người đó, Lộ Kiêu bất chợt cảm thấy khoái chí. Đúng là cái người đường quang thì không đi, tự dưng lại đâm đầu vào bụi rậm!
Shaks vốn đuổi theo Lãnh Tri Ngôn nên mới chạy tới chỗ này, nhưng vừa bước qua cửa đã bị cô nàng bỏ rơi mất. Buổi tiệc này anh ta lại chẳng quen biết một ai, đương lúc cấp bách như kiến bò chảo lửa thì nhác thấy Lãnh Tri Niên ngồi trong góc phòng, Shaks bèn như thể trông thấy trời quang mây tạnh, vội vã bước tới.
“Anh, trông thấy anh thật may quá! Em mất dấu Tri Ngôn rồi, anh có nhìn thấy cô ấy ở đâu không?”

Lúc này Khuất Dương tựa như sắp gục tới nơi, anh vốn không ham uống rượu, dù đôi lúc nổi hứng cũng chỉ uống một cách hết sức kiềm chế, chuyện xã giao của công ty thì đã có Phỉ Nhiên “nghìn chén không say” đỡ hộ, anh hầu như chưa bao giờ nốc nhiều rượu tới vậy. Khuất Dương cứ đinh ninh rằng Lãnh Tri Niên chẳng qua muốn lấy rượu làm cái cớ để thăm dò chuyện công ty, tuyệt nhiên không ngờ rằng phải tiếp rượu anh ta tới tận lúc này!
Giữa lúc ngơi nghỉ, anh chăm chú quan sát Lãnh Tri Niên, người đàn ông này dường như chẳng hề biết say, gương mặt không hề đỏ lên chút nào, dù nhận thấy bản thân đang bị người khác soi mói cũng không tức giận, nốc một hơi cạn sạch ly rượu rồi ung dung giơ cái ly lên khiêu khích anh, làm anh cũng phải uống rượu như nước lã. May mà Shaks đột nhiên xông tới, khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lãnh Tri Niên đang phấn khích, tự dưng bị Shaks quấy rầy liền nhanh chóng mất hứng, anh ta miết tay lên hoa văn trên ly rượu, ngước lên nhìn. Vừa mở miệng đã chĩa mùi dũi vào Khuất Dương: “Nghe nói hai người là bạn cũ, vậy tôi không cần giới thiệu nữa, người chịu trách nhiệm thiết kế gói thầu dự án của Lãnh thị chính là anh Shaks đây.”
Nhẫn nhịn cả buổi tối mà chỉ đợi được một câu nói như vậy, dù cho là người ôn hòa như Khuất Dương cũng khó tránh khỏi bực dọc, anh bật dậy thầm thì vài câu với trợ lý bên cạnh, sau đó quay đầu đáp: “Lãnh thị danh tiếng lẫy lừng, giá trị của Shaks cũng không thấp, hy vọng Tổng Giám đốc Lãnh biết ‘tận dụng’ anh ta đúng cách.” Dứt lời liền nhận lấy áo vét, khoan thai gật đầu với Lộ Kiêu rồi quay người đi mất.
Hiểu rõ ẩn ý trong lời nói ấy, Lãnh Tri Nhiên không khỏi biến sắc, anh ta nhẹ đẩy ngọn tháp bằng ly rượu thủy tinh trên bàn, chừng như muốn trút giận, cả đống ly ào ào rơi xuống đất vỡ tan tành, óng ánh trong suốt. Đại sảnh tưng bừng sôi nổi trước đó dần yên tĩnh lại, anh ta bấy giờ nhếch môi cười lạnh, đứng thẳng dậy, bỏ lại ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, điềm nhiên sải bước ra ngoài.
Khuất Dương? Cậu ta quả thật là một đối thủ xứng tầm.
Shaks còn đang ngây ngẩn chưa hiểu ra chuyện gì, thấy Lãnh Tri Niên biến mất thì đành ton tót chạy theo, chừa lại một mình Lộ Kiêu nhìn đống ly rượu thủy tinh vỡ nát mà chợt thấy đau lòng. Cảm nhận bầu không khí lạnh băng tỏa ra từ Lãnh Tri Niên, ai nấy đều rợn hết cả người, điều hòa nhà họ Lộ hôm nay đúng là để nhiệt độ quá thấp rồi!
Khẽ khàng mở cửa, Khuất Dương nhìn thấy TV trong nhà vẫn đang bật, Nguyễn Tiểu Kiều bị tiếng cửa đánh thức, dụi mắt ngồi dậy: “Anh về rồi à?”
Trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua, anh chưa từng được ai chờ cửa. Trong ký ức hồi nhỏ thi thoảng anh mới thấy mẹ mình chờ cha như thế. Vì muốn hóa giải hiềm khích giữa cha và ông nội, phần lớn thời gian mẹ đều gửi anh ở chỗ ông nội, ông nội lại quen dạy dỗ nghiêm khắc theo kiểu quân đội nên anh sớm hình thành thói quen ít khi biểu lộ cảm xúc, cho đến khi bà Ân Ly phát hiện ra con trai mình bất tri bất giác biến thành một chàng trai hết sức lạnh lùng thì cũng đã muộn.
Tiểu Kiều của anh, trong một đêm chẳng tốt đẹp gì thế này, lại khiến trái tim cứng rắn của anh như từ từ dịu lại, mềm mại dần dần, dễ dàng mở toang cánh cửa lòng vốn đóng chặt từ lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui