Cô còn nhớ ngày trước học "Khái Luận Văn Học Báo Chí", giáo sư Từ cũng đã từng đề cập tới. Bây giờ dễ bị kiện nhất chỉ có hai nghề, một là bác sĩ, nghề còn lại là phóng viên.
Đều là những nghề vất vả mệt nhọc, cố hết sức mà nhận lại chỉ toàn bạc bẽo.
Nói cách khác, bây giờ vẫn còn ngu ngốc nguyện ý chạy theo nghề báo, chỉ có thể là đầu óc ngu muội hoặc hoặc con nhà giàu coi tiền như rác.
Kiều Nhân nghĩ trong đầu, cô cùng Kỷ Hàn Thanh cũng coi như là có đủ có hai đi.
Đều là con nhà giàu nhưng đầu óc bị đình trệ.
Kiều Nhân không chắc câu trả lời của mình có bị sai đề hay không, tâm tư của cô bây giờ không dành cho buổi phỏng vấn nữa rồi, cho đến khi người phỏng vấn gật đầu một cái, tiếp tục chuyển sang một vấn đề khác.
Câu hỏi lần này đơn giản hơn nhiều, đều ở trong phạm vi cô đã chuẩn bị ngày hôm qua.
Những người phỏng vấn một bên hỏi còn một bên thì cầm bút ghi chép, mấy phút trôi qua, toàn bộ người trong phòng vô cùng trật tự, một người thì đẩy mắt kính, người còn lại thì ghi chép nội dung.
Chỉ có một người là tùy ý ngồi cạnh cửa sổ, khẽ cúi đầu nhìn điện thoại.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, một người hỏi một người trả lời.
"Một vấn đề cuối cùng..." Một người chừng bốn mươi năm mươi tuổi đang hợp một ngụm trà, biểu cảm gương mặt dịu dàng hơn những người khác một chút: "Bạn rất rõ việc tin tức phải được viết ra bởi một người có tư chất khiến người ta tin tưởng. Vậy nếu là bạn, bạn có viết ra cái tin tức này hay không?"
Phòng làm việc im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm vào người vừa đưa ra câu hỏi mấy giây, sau đó mới gật đầu một cái: "Bất quá thì em sẽ hứng chịu toàn bộ gạch đá ạ."
Cái người cả nửa ngày vẫn cắm mặt vào điện thoại kia bỗng ngẩng mặt lên.
Cũng không biết có phải cô tự luyến quá không, khi ánh mắt người kia lướt qua, Kiều Nhân cảm thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt cô hơi rũ xuống, sau đó nhắm mắt nói tiếp: "Vấn đề của xã hội bây giờ không nên chỉ dựa vào lời nhận xét của một cá nhân nào đó. Nói cách khác, mỗi ngày, mỗi nơi, mỗi người đều có thể có những hành động tương tự nhau, nhưng lại chỉ đi lùng sục một người rồi viết tin tức về người đó, điều này em thấy không cần thiết."
Sức mạnh truyền thông là điều vĩnh viễn không thể nào đánh giá thấp được.
Dư luận còn hung mãnh hơn cả hổ báo, báo được phát hành từ hôm qua đến hôm nay, không chừng đã khơi dậy được "một đội quân hùng hậu"
Bởi vì trước khi tới phỏng vấn không hề nghĩ qua vấn đề này, lời nói ra khó tránh khỏi sơ suất, Kiều Nhân thậm chí còn cảm nhận được giọng mình run lên dữ dội, khi nói đến những chữ cuối cùng mới có thể ổn định lại.
"Thứ năm tuần này sẽ có kết quả, bộ phận nhân sự đến lúc đó sẽ thông báo." Những người phỏng vấn cũng bắt đầu đứng lên thu dọn đồ đạc, người hỏi cô vấn đề cuối cùng bưng ly nước đứng lên nói một câu: "Bất quá bị luật sư gửi văn kiện truy tố cũng là chuyện bình thường, không cần quá sợ. Chúng ta có "Bộ phận pháp lý" lo rồi."
Ông càng nhìn tiểu cô nương này lại càng cảm thấy thú vị, khi mở cửa bước vào không hề lo lắng, mặt không gợn chút sóng, vậy mà vừa hỏi một vấn đề, trên sống mũi đã lấm tấm mồ hôi.
"Tiểu Kỷ cũng từng nhận được văn kiện luật sư." – Người phỏng vấn vẫn còn đang khuyên bảo cô bỗng quay lại liếc nhìn người trong cuộc: "Phải không tiểu Kỷ?"
Chỉ đơn giản là nói ra hai câu nhưng những người phỏng vấn trong phòng đã nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Kỷ Hàn Thanh, bao gồm cả Kiều Nhân đang đứng mà lòng bàn tay vẫn đầm đìa mồ hôi kia.
-Tại sao lại bị truy tố ạ?
-Nghe nói là vì lần đó đi theo nhiếp ảnh gia chụp hình cô gái kia.
Có người hóng hớt: "Thế tiểu Kỷ có bị kiện không?"
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, đẩy ghế đứng dậy: "Rút đơn kiện rồi."
-Rút đơn kiện làm gì? Có bồi thường không?
Người phỏng vấn không lập tức trả lời, cúi thấp đầu tháo kính ra, vừa định mở miệng giải thích mấy câu thì thấy tiểu cô nương đứng cách đó không sai bồi thêm một câu: "Có phải là nhìn trúng chú rồi không?"
Kỷ Hàn Thanh: "..."
Bên trong phòng làm việc tĩnh lặng mấy giây, sau đó toàn bộ cả phòng "A" một tiếng, âm kéo thật dài, mang theo mập mờ không rõ.
Phía sau còn có người lên tiếng trêu chọc: "Tiểu Kỷ mấy năm qua ở nước ngoài gom đủ mọi loại thẻ phòng rồi chứ nhỉ?" (editor: anh nhà thủ thân như ngọc bác nỡ lòng nào:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...