Thẩm Chỉ ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ suốt một tuần thì Hạ Bắc An mới trở lại.
Trong thời gian đó, Chuột không chỉ một lần muốn đổi chỗ ngồi với Thẩm Chỉ nhưng cô đều từ chối.
Trong lớp vẫn còn trống hai chỗ, ngoài vị trí bên cạnh cô còn một vị trí khác ở dãy giữa, một hàng 3 người, trái phải đều là nam.
Thẩm Chỉ tin là Hạ Bắc An không muốn ngồi cùng bàn với cô, vì để không cùng bàn với cô nên cậu nhất định sẽ chọn một chỗ trống khác.
Như vậy cô có thể tiếp tục học mà không có bạn cùng bàn.
Hạ Bắc An trì hoãn không đi học, Chuột nói cậu sốt cao không hết, uống thuốc, truyền dịch cũng không thấy khỏe, Thẩm Chỉ còn đề nghị Chuột nói với phụ huynh Hạ Bắc An là cho cậu đi kiểm tra phổi và tim.
Bị viêm cũng có thể gây sốt cao.
Vẻ mặt của Chuột rất phức tạp, nói rằng mình nhất định sẽ chuyển lời.
6 giờ sáng, lúc Hạ Bắc An mở cửa đi vào phòng học, Thẩm Chỉ không để ý, thời gian này các học sinh khác đang chạy trên sân trường, 6 giờ 10 phút mới chính thức tới giờ tự học.
Hạ Bắc An đã trở về vào ngày hôm qua, lần này cậu thu hoạch rất phong phú.
Không chỉ được tặng huy hiệu hình vuông của triển lãm, còn dùng huy hiệu mình mang theo trao đổi với một sĩ quan cấp tá người Séc, cuối cùng nhận được huy hiệu mình mong muốn từ một người Nga.
Thẩm Chỉ đêm qua mất ngủ, ba giờ sáng mới chợp mắt, cô có chút buồn ngủ đeo tai nghe vùi tai xuống bàn.
Khi Hạ Bắc An bước đến cạnh Thẩm Chỉ, cô cũng không nhận ra.
Mãi cho đến khi một bên tai nghe của mình bị lấy mất, cô mới ngẩng đầu lên và mở mắt.
"Cậu khỏe rồi hả?"
Hạ Bắc An sửng sốt một chút mới ý thức được Thẩm Chỉ đang nói gì, trả lời đã khỏe rồi đeo lại tai nghe vào tai cô.
Thẩm Chỉ tháo hai tai nghe ra nói chuyện với Hạ Bắc An: "Tôi đoán là cậu chơi bóng rổ mặc quần áo quá mỏng manh, cộng thêm đổ mồ hôi nên bị sốt do cảm lạnh.
Sau này cậu nên chú ý hơn." Không chờ Hạ Bắc An cảm ơn, Thẩm Chỉ chỉ tay vào chỗ ngồi hàng thứ 3 từ dưới lên của dãy giữa, "Cậu tới chỗ kia ngồi đi! Đều là con trai, phù hợp với cậu.
Tôi đã chuyển thùng sách của cậu qua đó rồi."
Hạ Bắc An quay đầu lại, nhìn thấy tủ sách của mình nằm trên bàn thứ 3 từ dưới lên, "Cậu vì tôi cân nhắc chu đáo quá ha."
Thẩm Chỉ nói tiếng không có chi rồi đeo tai nghe vào.
Hạ Bắc An lấy một bên tai nghe của cô rồi gõ ngón tay lên bàn: "Tôi làm sao cảm thấy chỗ này là phù hợp nhất với tô vậy nhỉ? Cậu và Chuột đổi một chút, tôi là người bản thân sa ngã cũng không sao, chỉ sợ liên lụy bạn học, nhất là sợ liên lụy bạn học tốt như cậu.
"
"Tôi không muốn đổi."
"Không đổi thì không đổi, thật ra nha, tôi đặc biệt mong muốn ngồi cùng bàn với cậu.
Hy vọng sau này khi tôi hỏi bài cậu, cậu ngàn vạn lần đừng chê tôi phiền."
"Cậu..."
"Sau này xin chỉ dạy thêm."
Hạ Bắc An nói xong liền chuyển thùng sách lại cạnh Thẩm Chỉ rồi ngồi trên ghế thu dọn cặp sách.
"Lần này cậu thi được bao nhiêu điểm?"
"Có liên quan gì đến cậu không?"
"Tôi nhớ tuần trước cậu nói nếu muốn đến tìm tôi thì lần sau thi bằng điểm với tôi, tôi nghĩ là tôi đã hiểu ý cậu rồi.
Nhưng từ khi biết thứ hạng lần này của cậu tôi lại mơ hồ.
Cậu có thể giải thích lại cho tôi chút không? "
Thẩm Chỉ không nói thêm gì nữa, lại đeo tai nghe lên.
Hạ Bắc An đột nhiên trở nên rất ham học, đến khi hết tiết, cậu bắt đầu hỏi những câu đơn giản vô cùng để Thẩm Chỉ giải thích.
Thẩm Chỉ mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không cự tuyệt, dù Thẩm Chỉ tỏ ra kiểu "Cái này cũng không biết", Hạ Bắc An cũng kiểu vàng thật không sợ lửa.
Hạ Bắc An cảm thấy có vẻ khả năng thấu hiểu của Thẩm Chỉ có chút trở ngại, không thể hiểu được ý đồ của những người bình thường.
Mục đích của cậu là kích động Thẩm Chỉ, bảo cô nhanh rời đi, nhưng cô luôn luôn nhẫn nhịn giảng cho cậu những câu hỏi đơn giản nhất, như thể cậu thực sự là một tên ngốc không biết gì.
Buổi trưa tan học, Thẩm Chỉ đi sau lưng Hạ Bắc An rời khỏi phòng học, cô và Phùng Nịnh đã hẹn cùng nhau đi ăn trưa.
Thẩm Chỉ lúc đầu đi sau lưng Hạ Bắc An, cô cũng không muốn vượt qua cậu ta, nhưng hai chân dài của cậu ta chỉ giống như vật trang trí, hai tay đút vào túi quần như lãnh đạo đi thị sát không hề sốt ruột.
Lúc Thẩm Chỉ đi đến bên cạnh Hạ Bắc An, cô phát hiện khóa kéo áo khoác đồng phục học sinh của cậu mở ra, cô thực sự không hiểu tại sao trời lạnh như vậy mà cậu lại xắn tay áo cao như thế, cũng không kéo khóa áo.
Hạ Bắc An nhận ra Thẩm Chỉ đang đi trước mặt mình bởi dáng người và màu tóc, cậu bước nhanh vài bước đến bên cạnh cô, tháo một bên tai nghe của cô ra, "Buổi trưa cậu đi ăn ở đâu? "
Thẩm Chỉ theo bản năng cướp lại tai nghe, khi nghe thấy giọng nói của Hạ Bắc An, cô thờ ơ nói hai chữ: "Bên ngoài."
"Cùng tôi về nhà ăn cơm đi."
"Hả?" Lời nói của Hạ Bắc An vượt khỏi dự đoán của Thẩm Chỉ, cô với cậu thân thiết gì mà đến nhà cậu ta ăn cơm?
"Nhà tôi cách đây không xa, đi xe đạp cũng chỉ mất mười phút.
Phiền phức duy nhất là cái yên sau không biết bị tên khốn nào tháo ra, cậu chỉ có thể tủi thân mà ngồi trên xà ngang thôi."
"Cám ơn, không cần đâu."
"Cậu nói vậy thì khách sáo rồi, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ?"
"Tôi với cậu giống như không có thân quen gì."
Hạ Bắc An cười hì hì nói: "Được rồi, cứ nói như vậy với người ngoài.
Nếu cậu không muốn ngồi trên thanh ngang thì bắt taxi đi."
"Cậu rốt cuộc có ý gì vậy?"
"Ý tôi là sao? Ý tôi là vậy đó.
Cậu thích tôi như vậy mà.
Nếu đã chạy đến lớp 4 làm bạn cùng bàn với tôi, tôi không thể không coi trọng.
Khi nào thì chúng ta tiến hành bước đầu tiên đây?"
"Cậu có bệnh ảo tưởng hả! Ai thích cậu?"
Hạ Bắc An rất bao dung cười cười: "Tôi biết chuyện này nếu công khai sẽ không tốt cho cậu, trong lòng tôi hiểu rõ là được."
"Cậu có bệnh hả?"
"Cho dù tôi có bệnh, cũng là do cậu gây ra.
Tôi vốn thanh tâm quả dục mà cậu cứ muốn tìm tới.
Tôi không chịu nổi thì cũng có thể tha thứ."
Thẩm Chỉ đỏ mặt: "Sao cậu lại tự mình đa tình như vậy? Tôi hoàn toàn không thích cậu."
"Tôi hiểu rồi, rốt cuộc cậu muốn đi như thế nào tới nhà tôi ăn cơm?" Hạ Bắc An còn chưa nói xong, Thẩm Chỉ đã đi xa rồi, cậu hướng về phía Thẩm Chỉ đang cách hơn hai mét nói: "Chờ tôi với!
Vì vậy Thẩm Chỉ chuyển từ đi bộ sang chạy.
Hạ Bắc An nhìn bóng lưng của Thẩm Chỉ bật cười thành tiếng, nhìn thấy cô như thế này, đoán là sau khi ăn cơm thì cô sẽ gấp rút đổi chỗ ngồi.
Đợi Thẩm Chỉ cùng Phùng Nịnh bắt xe buýt đến nhà hàng trà mới mở ở Trung tâm thương mại Đức Long, trong đầu Thẩm Chỉ vẫn còn lời Hạ Bắc An vừa nãy vu khống cô.
Phùng Nịnh học lớp nghệ thuật, thành tích trên trung bình, sự nổi tiếng của cô ấy ở trường số 4 không liên quan gì đến điểm số của cô ấy.
Trước khi phân lớp nghệ thuật và khoa học, Thẩm Chỉ và Phùng Nịnh là bạn cùng lớp.
Vào thời điểm đó, Phùng Nịnh có cảm giác tồn tại mạnh mẽ hơn Thẩm Chỉ.
Mới vừa vào học, ngay tại dạ tiệc cho học sinh mới đã biết tên của Phùng Nịnh, mà Thẩm Chỉ thì không chút nào làm người khác chú ý.
Thẩm Chỉ mới chuyển đến Án Thành vào năm lớp 10, kỳ thi tuyển sinh trung học vừa bằng điểm của số 4, không nhiều không ít, nếu điểm thấp hơn cô thì phải đóng tiền để học.
Lúc người huấn luyện viên quân sự trẻ đỏ tuổi mặt với Phùng Nịnh, Thẩm Chỉ đang ngồi chỗ bóng râm trên mặt đất học thuộc từ đơn.
Huấn luyện quân sự là cơ hội tốt để các bạn trong lớp làm quen với nhau, vì Thẩm Chỉ bẩm sinh đã không phân biệt giữa trái và phải nên cô rất ghét học phần quay sang trái hoặc phải.
Khi cô ấy tự làm bài tập, cô sẽ đánh dấu trên tờ giấy dựa trên tay trái và tay phải của mình, nhưng trong cuộc sống thực tế, khi cô ấy phản ứng lại thì những người khác đã hoàn thành từ lâu rồi.
Để trốn tránh việc huấn luyện quân sự, Thẩm Chỉ đã cố tình bị trẹo chân rồi đến bệnh viện để xin giấy nghỉ phép.
Cô không học nội trú và không thích hoạt động nhóm, có thể tránh thì tránh, mãi đến khi Phùng Nịnh chủ động làm quen thì Thẩm Chỉ mới có người bạn đầu tiên trong lớp.
Mối liên kết với Phùng Nịnh bắt đầu là trong một lớp Công nghệ tổng hợp mở.
Nhiệm vụ của tiết học đó là hàn bảng mạch, cô ấy đã sớm có chuẩn bị nên hàn xong rất nhanh.
Kỹ năng thực hành của Phùng Nịnh bên cạnh kém xa so với những điểm mạnh khác của cô ấy nên đành nhờ Thẩm Chỉ giúp đỡ.
Khi giáo viên đi tới, Thẩm Chỉ mới bắt đầu hàn, nhìn có vẻ như Phùng Nịnh đã làm xong nên giáo viên thông báo Phùng Nịnh là người hoàn thành đầu tiên, đồng thời thúc giục Thẩm Chỉ nhanh lên.
Sau giờ học Phùng Nịnh cảm thấy rất xấu hổ nhưng Thẩm Chỉ không quan tâm.
Đó là cách mà tình bạn giữa hai người bắt đầu.
Phùng Nịnh nói với Thẩm Chỉ rằng cô ấy thực sự muốn có một đứa em gái, và Thẩm Chỉ chính là người em gái lý tưởng của cô ấy.
Thẩm Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ coi cô ấy là người em gái lý tưởng, Thẩm Vân ghét Thẩm Chỉ, chưa bao giờ che giấu điều đó, cô ấy cũng ghét Thẩm Vân, nhưng khác kiểu Thẩm Vân ghét cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô, dù sao thì thân phận của cô cũng không tính là hợp pháp
Phùng Nịnh là một học sinh ngoại trú, thường về nhà ăn ăn cơm vào buổi trưa, bữa ăn hôm nay mới được hai nữ sinh hẹn ngày hôm qua.
Lúc lên xe buýt, trên xe chỉ còn một chỗ ngồi, Thẩm Chỉ chủ động nhường ghế cho Phùng Nịnh.
"Ngồi đi, mình muốn đứng một lát."
Phùng Nịnh khoác chiếc áo cardigan màu hồng nhạt bên ngoài đồng phục, che lại bảng tên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cô, Thẩm Chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên, cũng không biết có chuyện vui gì.
"Cậu ở Lớp 4 thấy thế nào?"
Thẩm Chỉ lại nghĩ đến Hạ Bắc An, nặn ra hai chữ: "Tạm được."
"Sao mặt cậu đỏ thế?"
"Lạnh thôi."
"Mình có mang thuốc giảm đau cho cậu nè.
Lần sau nếu cậu bị xui xẻo hãy uống một viên, đặc biệt hiệu quả luôn.
Đợi lát xuống xe mình sẽ đưa cho cậu."
Trong hai năm qua, trung tâm thành phố đã di chuyển về phía bắc, trung tâm mua sắm Đức Long đã thay thế trung tâm mua sắm Hưng Nghiệp, và một khu thương kinh doanh đã được hình thành xung quanh đó, nhà hàng trà mà Thẩm Chỉ đến nằm đối diện với trung tâm thương mại.
Vừa vào nhà hàng, Triệu Hằng liền vẫy tay với bọn họ: "Ở đây nè."
Thẩm Chỉ lập tức hiểu rằng lần này cô lại làm bóng đèn.
Cha mẹ Phùng Nịnh giáo dục rất nghiêm khắc, khi nói chuyện với con trai cũng bị mẹ cô tra hỏi.
Vì vậy, mỗi khi Phùng Ninh gặp Triệu Hằng đều phải hẹn Thẩm Chỉ đi cùng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Triệu Hằng đưa thực đơn cho Phùng Ninh: "Gọi tùy thích, tôi mời."
Phùng Nịnh lại đưa thực đơn cho Thẩm Chỉ: "Nhìn thử xem, cậu muốn ăn gì?"
Cảm giác bị lợi dụng không thể là ổn, nhưng mỗi lần Phùng Nịnh năn nỉ cô đi chung, Thẩm Triệt cũng sẽ không từ chối.
Thẩm Chỉ ăn mềm nhưng không cứng, sở dĩ vừa nhìn cô ấy giống người rất cứng đầu là vì không ai yêu cầu cô.
Thẩm Chỉ rất chuyên tâm làm bóng đèn, cúi đầu ăn món mì xào bò của mình, cho dù Phùng Nịnh và Triệu Hằng nói gì thì cô chỉ ăn mà không hề ngẩng đầu nhìn lần nào.
Triệu Hằng đề nghị: "Chủ nhật tuần này chúng ta đi xem phim đi." Cậu và Phùng Ninh đã đồng ý rồi, chỉ chờ Thẩm Chỉ đồng ý.
"Xem phim gì?"
"Hình như là một phim tình yêu thanh xuân."
"Tôi không muốn xem."
"Tôi mời cậu, đi nhé, cậu cũng biết mẹ Phùng Nịnh..."
"Nói sau đi, tôi không chắc là rảnh." Thẩm Chỉ lấy tiền trong ví ra đặt lên bàn, "Tôi đi trên lầu đi dạo một chút, lúc về thì gọi điện thoại cho tôi nha"
Thẩm Chỉ đang cầm ly trà chanh nóng chưa uống xong, vai đeo ba lô vào thang máy, đồng phục của cô bị nhét vào balo.
Ở tầng bốn là khu quần áo nữ, cô tìm được cửa hàng nội y.
trước khi người bán hàng kịp tư vấn, cô đã chỉ vào hai mẫu và nói kích thước, bảo người bán hàng đóng gói lại mà không cần thử.
Cặp sách căng phồng, Thẩm Chỉ xách cặp đến quán cà phê Internet rồi lấy ra hai tệ, trực tiếp nói với quản lý: "Nửa giờ."
"Có thẻ căn cước không?"
"Không mang theo."
Quản lý ngậm điếu thuốc mở ngăn kéo, ngẫu nhiên rút ra một thẻ căn cước, điền số: "Máy số 15."
Hai người con trai xung quanh Thẩm Chỉ đang mắng đồng đội của cô là thức ăn x, cô đeo tai nghe và tìm kiếm "XX đau khổ".
Kết quả tìm kiếm khiến cô cảm thấy mình cách cái chết cũng không xa, cô mắng một tiếng rồi đóng trang web.
Trên xe buýt trở về trường, Thẩm Chỉ đột nhiên kể về Vương Tố với Phùng Ninh: "Cậu biết Vương Tố mà, cậu ấy đã chuyển trường rồi, còn nam sinh kia còn học bình thường."
Thư giới thiệu chuyển trường vẫn được viết bởi Thẩm Chỉ tìm cô Viên viết hộ, cô nói với cô Viên rằng Vương Tố đang ở nhà đòi sống chết ở nhà, mặc dù quyết định kỷ luật là do ban Đạo Đức thông qua nhưng nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, thì nhất định giáo viên chủ nhiệm phải chịu oan ức.
Cô Viên cảm thấy Thẩm Chỉ nói có lý nên đã tìm một mẫu thư giới thiệu, còn khen ngợi Vương Tố lên tận trời.
"Triệu Hằng khác với những người khác."
"Chính là không giống nhau ở chỗ, nếu có chuyện gì xảy ra, cậu ấy ngay cả bị phạt cấm túc cũng sẽ không có."
"Cậu ấy không phải như cậu nghĩ.
Tôi biết cậu muốn nói về quá khứ của cậu ấy, mà quá khứ cũng qua hết rồi".
Thẩm Chỉ không nói thêm gì nữa, nói cũng phí công làm nhân vật phản diện.
Vừa bước vào cổng trường, cô đã nghĩ đến Hạ Bắc An, vốn dĩ cô muốn kể với Phùng Ninh một chút về Hạ Bắc An, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài kinh nghiệm của cô, cô cũng không có kinh nghiệm để đối phó với chuyện này.
Nhưng rồi cô ấy đã không nói ra.
Khi Thẩm Chỉ bước vào lớp học, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Bắc An đang ngồi lật sách, cô ngẩng đầu lên nhìn camera giám sát rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Bắc An đóng sách giáo khoa lại, cười nói với Thẩm Chỉ: "Đã đi đâu vậy?"
"Không liên quan tới cậu!"
"Làm sao lại không liên quan đến tôi? Cậu chạy nhanh quá, tôi không đuổi theo kịp, trưa mai đừng chạy nhanh như vậy nha."
"Cậu rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?"
Hạ Bắc An vẻ mặt vô tội: "Đừng có thăm dò tôi, không phải tâm tư của tôi đều nói cho cậu biết hết rồi sao?"
"Hạ Bắc An, nếu tôi thích cậu, cho dù là một tí xíu thôi thì vào ngày thi đại học tôi sẽ bị tai nạn giao thông chết luôn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...