Thẩm Chỉ nhớ lần đầu cô tiếp xúc với Hạ Bắc An là vào một ngày thứ Hai.
Lễ chào cờ ngày hôm đó vốn ban đầu định để Thẩm Chỉ lên phát biểu, nhưng cô thi giữa kỳ rất tệ nên đã bị thay thế bởi lớp trưởng.
Sau khi chào cờ xong, mọi người trở về lớp học.
Tiết học tiếp theo là tiết tự học, thầy Ngô bảo những học sinh đạt thứ hạng cao đến văn phòng của hiệu trưởng Thẩm.
Mỗi lần thi xong Hiệu trưởng Thẩm đều nói chuyện với mười học sinh đứng đầu ban Tự nhiên.
Thẩm Chỉ lần này thi không đạt yêu cầu, cô đang nằm dài trên bàn giải bài tập toán với khuôn mặt tái nhợt.
Thầy Ngô đứng bên cạnh Thẩm Chỉ, nhìn chằm chằm vào bài làm của cô khoảng năm phút rồi thở dài, kinh nghiệm của ông lại đúng một lần nữa.
"Thẩm Chỉ, viết bảng tổng kết thi cử rồi hôm nay nộp cho thầy."
Thẩm Chỉ nói vâng, tiếp tục cúi đầu giải đề.
Ở Án Thành, Thủ khoa Tự nhiên của trường trung học số 4 trong mười năm qua chỉ có một một lần là nữ sinh.
Theo kinh nghiệm của thầy Ngô, nhiều nữ sinh ban tự nhiên thành tích tốt ở lớp 10 và 11, đến lớp 12 thường bị những nam sinh lúc trước không giỏi bằng vượt qua.
Mặc dù không ít nam sinh bị tụt lại phía sau, nhưng họ không thuộc ví dụ này.
Sau khi phân ban Tự nhiên và Nghệ thuật, Thẩm Chỉ luôn ổn định đứng thứ hai trong mỗi kỳ kiểm tra lớn nhỏ, cũng vững vàng như vậy là người đứng đầu ban Tự nhiên, một nam sinh.
Về phương diện cá nhân, Thẩm Chỉ cũng không thuộc mẫu học sinh mà thầy Ngô thích.
Những cô gái khoa tự nhiên với thành tích tốt nhưng bề ngoài không xuất chúng luôn là những ví dụ điển hình cho hai chữ "giản dị" ở thời trung học.
Nhưng bản thân Thẩm Chỉ lại chẳng liên quan gì đến sự giản dị.
Mái tóc màu nâu nhạt của cô không phải màu bẩm sinh mà là được nhuộm.
Đuôi tóc ngắn rõ ràng đã uốn qua, khuyên màu bạc bên tai bị tóc che khuất.
Ở trường số 4, thành tích tốt là có đặc quyền, thầy Ngô răn đe nhẹ nhàng Thẩm Chỉ vài lần, thấy thành tích của học trò ổn định, ông cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng bây giờ điểm của cô bị giảm, những thứ trước đây không xem là vấn đề thì nay đều trở thành vấn đề.
Thẩm Chỉ không những không đuổi kịp người hạng nhất, mà còn thành hạng nhất từ dưới lên.
Thầy Ngô thật sự không hiểu, làm thế nào bị sốt 38 độ phải bỏ thi, cho dù môn Toán và Văn không thi, thứ hạng Vật lý và tiếng Anh đều không đạt yêu cầu.
Camera giám sát cách Thẩm Chỉ không xa vẫn đang hoạt động, máy giám sát này còn chăm chỉ hơn bất kỳ học sinh nào trong lớp.
Thầy Ngô tranh thủ giờ giải lao sẽ chăm chú nhìn video giám sát, tìm kiếm manh mối, dựa vào sự quan sát, ông túm được được một cặp yêu sớm, đem giết từ trong trứng nước, bắt được không dưới năm học sinh đang đọc trộm sách không phải của môn học đó, nói chuyện thì thầm trong giờ học không thoát khỏi mắt thần của ông.
Nhất là sau khi cãi nhau với vợ, ông đặc biệt thích theo dõi video giám sát, lúc này mắt còn nhạy bén hơn, cậu học sinh không may mắn bị ông bắt gặp lại tái phạm sau năm phút.
Cửa kêu cót két, trong lớp chỉ có Thẩm Chỉ ngẩng đầu lên, đối diện là khuôn mặt béo không mấy ôn hòa của chủ nhiệm bộ môn.
Thầy giảo trẻ bên cạnh chủ nhiệm ghi nhận vị trí của Thẩm Chỉ.
Vi phạm kỷ luật một lần.
Thẩm Chỉ mở nắp bình nước, uống một ngụm nước, lại ngẩng đầu lên.
Vi phạm kỷ luật hai lần.
Thầy giáo trẻ đang định lên tiếng với Thẩm Chỉ, Chủ nhiệm Phương liền xua tay rồi rời khỏi lớp học.
Thẩm Chỉ thu lại ánh mắt rồi vặn chặt nắp cốc giữ nhiệt.
Trường trung học số 4 có truyền thống đếm "Số lần ngẩng đầu".
Lúc tự học mà ngẩng cao đầu chứng minh không chăm chỉ, học sinh nào ngẩng đầu từ 3 lần trở lên sẽ được thông báo xử lý sau khi chào cờ.
Đối với lớp có "Số lần ngẩng đầu" nhiều nhất, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ bị phê bình trừ tiền thưởng.
Có vết xe đổ phía trước, tất cả học sinh trong lớp đều luyện được kỹ năng nghe tiếng mở cửa tuyệt đối không ngước đầu lên.
Thầy Ngô nhìn Thẩm Chỉ đang ngẩng đầu lên trong camera giám sát, rồi lại thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Xếp lớp lần này Thẩm Chỉ sẽ phải chuyển sang lớp 4 vào ngày mai.
Ban đầu ông đã thảo luận xong với giáo viên chủ nhiệm của lớp 4 là để Thẩm Chỉ ở lại lớp 3, nhưng Thẩm Chỉ vẫn kiên quyết tuân theo nội quy của trường.
Sau khi Phó Hiệu trưởng Thẩm nhậm chức, ông bắt đầu thực hiện quy định phân lớp học trong trường, trong đó một lớp giỏi được ghép với một lớp kém, và hai lớp cùng được nhóm giảng dạy bởi một tổ giáo viên.
Các lớp có số lẻ là các lớp giỏi, và các lớp có số chẵn là các lớp kém, đồng thời thực hiện quy định sàng lọc những hạng thấp.
Sau kỳ thi cuối kỳ và giữa kỳ, tiến hành xếp hạng tổng hợp 120 học sinh ở lớp 3 và 4, 60 hạng đầu tiên được học lớp ba, còn lại sẽ học lớp 4.
Mỗi lần thi, danh sách học sinh mỗi lớp đều có sự biến đổi.
Thầy Ngô lại thở dài, cảm thán rằng số phận của mình không tốt, đã chủ nhiệm rất nhiều lớp tốt nghiệp như vậy mà mỗi năm vẫn chưa có ai đạt hạng nhất.
Trời đã chuyển lạnh từ lâu nhưng trán Thẩm Chỉ lại lấm tấm những hạt mồ hôi lớn, mỗi khi gặp bà dì thì cô phải trải qua cảnh này, nơi đang phát triển càng căng đến đau.
Mỗi lần đau, cô đều nghĩ nếu mình là con trai thì tốt rồi.
Buổi trưa chờ tới khi mọi người đã đi hết rồi, Thẩm Chỉ mới đi ăn cơm, cô không muốn chen chúc với người khác.
Trường trung học số 4 ban đầu có hai căng tin học sinh và một căng tin nhân viên, trong hai năm qua, do số lượng học sinh đến từ các nơi khác tăng lên rất nhiều nên số người và thu nhập của trường cũng tăng vọt, một căng tin mới đã được mở cửa.
Số lượng và chất lượng món ăn hơn hẳn so với các căng tin cũ, tất nhiên giá cả cũng thay đổi.
Trường học ngoài học sinh nội trú còn có không ít học sinh ngoại trú.
Học sinh ngoại trú cũng có thể chọn phố ăn vặt trước cổng trường thay vì đi căng tin.
Thẩm Chỉ có thẻ học sinh ngoại trú, nhưng chưa bao giờ đi tới quán ăn nhỏ ngoài cổng.
Cơn gió thổi qua, lá phong rơi trên tóc Thẩm Chỉ, cô đang giấu hai tay trong túi, cũng lười lấy lá phong xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Khi còn cách nhà ăn cũ hai bước, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Học sinh Trung học số 4 bị cấm mang điện thoại di động, vài ngày phải dùng máy dò kim loại kiểm tra một lần.
Thẩm Chỉ nhấn nút trả lời, là Phó Hiệu trưởng Thẩm gọi điện hỏi cô tại sao vẫn chưa về đến nhà.
"Con ăn ở căng tin."
"Không phải bảo buổi trưa con về nhà sao?"
Thẩm Chỉ thản nhiên nói dối: "Con quên mất."
Bên kia điện thoại có tiếng thở dài: "Buổi chiều sau khi tan học con đến văn phòng của ta một chuyến"
Thẩm Chỉ ừm một tiếng.
"Thẩm Chỉ, con đừng nói 'ừm' với bậc cha chú, người bên ngoài sẽ nghĩ con không có gia giáo."
Những viên gạch đỏ bên ngoài căng tin cũ đã bị mưa và thời gian gột rửa nên ngày càng trắng hơn.
Đất vẫn còn trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch từ nhiều thập kỷ trước.
Những vết bẩn tích luỹ sử dụng bao nhiêu túi bột tẩy rửa cũng không thể làm sạch, cũng không ai muốn làm sạch nó.
Năm năm nay, giá cả của phòng ăn không tăng, mọi người đều đi nhà ăn mới, nào có tiền thừa để tu sửa lại cái cũ.
Khi Thẩm Chỉ đến đã không còn ai xếp hàng trước cửa sổ, cô lấy bánh tổ chiên và một ít rau xanh, âm thanh từ tai nghe tách cô ra khỏi môi trường xung quanh.
Bức tường ngay phía trước treo số ngày đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vẫn còn hai trăm mười ngày nữa mới trở về con số không.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian thật dài, phải hơn hai trăm ngày nữa cô mới có thể rời khỏi thành phố nhỏ này.
Nhiều thập kỷ trước, Án Thành vẫn còn là một ngôi làng, dựa vào đường sắt phát triển thành một thành phố cấp huyện, những ngôi nhà cao tầng mọc lên trên những cánh đồng lúa mì, nhưng không đánh mất tinh thần quê hương đất nước.
Đây là một thành phố rất đông đúc.
Kế hoạch hóa gia đình đã ức chế một số người, nhưng cũng nâng cao khả năng vượt qua khó khăn và đấu tranh cho những người khác.
Hàng năm, tiền phạt kế hoạch hóa gia đình được nộp cũng không làm cho thành phố trở nên giàu có hơn.
Cho đến hiện tại, Án Thành là một thành phố cấp huyện tuyến 18 chỉ có KFC mà không có McDonald's.
Một số người đã đóng tiền học thường phải đóng phí chọn trường trọng điểm cấp 3.
Chỉ tiêu tuyển thống nhất chỉ có vậy nhưng lại có quá nhiều học sinh.
Phòng tập thể dục mới của trường trung học số 4 được xây dựng bằng phí chọn trường.
Nhà trường không khuyến khích những học sinh không chuyên về thể thao dành nhiều thời gian tập luyện thể thao, thậm chí còn giới hạn thời gian hoạt động trên sân bóng rổ.
Từ nhà ăn cũ đến tòa nhà dạy học phải đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng rổ bay ra khỏi sân rồi đập trúng ngực Thẩm Chỉ.
Xấu hổ kết hợp cùng đau đớn, Thẩm Chỉ đạp hai cái lên quả bóng rổ, khi có người chạy tới thì bóng đã bị cô ném vào thùng rác cách đó không xa.
Thẩm Chỉ cảm nhận được cơn choáng váng, cô chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, hôm nay mất máu quá nhiều mà buổi trưa không ăn cơm, còn bị hạ đường huyết
Cô khoanh tay ngồi chồm hổm nhìn xuống mặt đất, mặt đất trước mặt cô từ màu xanh đậm dần khôi phục lại như ban đầu.
Người nhặt bóng nhìn thấy quả bóng dính cơm trưa, liền than thở: "Đến mức này sao? Cô gái này là ai vậy! Quả bóng này có chữ ký của Kobe* đó! Anh Hạ, em thật có lỗi với anh!"
*Kobe Bryant (1978-2020) Là một huyền thoại bóng rổ người Mỹ, ông gặt hái gần như toàn bộ danh hiệu mà bất kì cầu thủ NBA nào cũng đều khao khát.
Tổng cộng, Kobe đã có 5 lần vô địch NBA vào các năm 2000, 2001, 2002, 2009, 2010.
Anh còn có 18 lần góp mặt trong NBA All-Star, vua ghi điểm NBA mùa 2005-2006 và 2006-2007 đồng thời giúp đội bóng rổ Mỹ giành huy chương vàng tại Olympics Bắc Kinh 2008 và Olympics London 2012.
Ông qua đời vì tai nạn trực thăng vào năm 2020
Một nam sinh khác tiến lại gần.
Khi cậu đi tới, Thẩm Chỉ đã đứng dậy.
Một bàn tay đặt lên vai Thẩm Chỉ, cô theo bản năng vươn tay định đánh, người con trai đi đến không ngờ Thẩm Chỉ ra tay tàn nhẫn như vậy, còn chưa kịp tránh thì một cái tát đã trúng ngay cằm.
Nam sinh nắm lấy tay cô đau đớn nói: "Đệch, tay cậu thật ác độc."
Thẩm Chỉ tháo chiếc tai nghe màu trắng xuống, nhìn lên thì thấy một khuôn mặt không hề trắng trẻo, người con trai rất cao, mặc chiếc áo sơ mi cỡ số 7.
Tóc trên trán đã ướt một nửa, có lẽ do bị thấm mồ hôi.
Cậu nắm cổ tay cô, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt ngưng ngay chỗ bị đập trúng, trên đó có một vết không sâu không cạn, Thẩm Chỉ bị nhìn đến bực bội, liếc mắt hung dữ nói: "Buông tay! "
Nam sinh đó là Hạ Bắc An của lớp 4.
Sau khi phân ban Nghệ thuật và Tự nhiên, Hạ Bắc An và Thẩm Chỉ đều thuộc lớp Tự nhiên 3.
Thành tích của Hạ Bắc An trong lớp thuộc hàng trung.
Tuy nhiên, lúc thi giữa học kỳ 2 lớp 11, Cố Bắc An bị sa sút, lúc xếp hạng toàn diện của lớp 3 và 4, trong 120 người thì cậu tụt xuống 60 người sau, nên sau nửa học kỳ ở lớp 3, cậu bị chuyển xuống lớp 4 và không trở lại nửa.
Hạ Bắc An buông tay, ánh mắt nhìn lên mặt cô, khuôn mặt hơi tái nhợt đi, cậu không nhịn được hỏi: "Rất đau sao?"
"Các cậu lần sau chơi bóng chú ý một chút."
Cô bị trúng quả bóng, cậu cũng bị cô tát một cái, mặc dù bóng không phải do cậu ném nhưng bọn họ cùng nhóm, hiện tại coi như công bằng.
Cô nói xong liền muốn đi, Hạ Bắc An lại đưa tay ra cản đường.
"Nếu bị đau, tôi đưa cậu đến phòng y tế."
"Sao cậu phiền quá vậy?"
"Bình thường tính tình cậu nóng nảy vậy sao?"
Người cậu không được trắng nên lộ ra răng rất trắng.
Thẩm Chỉ không quay trả lời, từ trong túi móc ra hai mươi tệ, "Coi như tiền tôi bồi thường bóng rổ của cậu, đừng làm phiền tôi."
"Bóng rổ nhà các cậu giá hai mươi tệ? Có biết Kobe không?"
"Kobe? Có khả năng đập bóng vào người qua đường trên sân bóng rổ thì Kobe có quan hệ gì với cậu? Không phải bẩn chút thôi sao? Chỉ cần rửa sạch là được."
Hạ Bắc An liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Chỉ, "Bây giờ cậu cứ đi đi, sau này có chuyện cũng đừng tìm đến tôi."
"Nếu tôi tìm cậu, lần sau kiểm tra sẽ bằng điểm với cậu, hứa như vậy đã đủ chưa?"
Lời này có chút công kích cá nhân, Hạ Bắc An cúi đầu nhìn khuôn mặt không mấy xuất chúng của Thẩm Chỉ, cười khẩy một tiếng: "Cậu cho rằng bản thân cậu giỏi lắm sao?"
Đầu óc Thẩm Chỉ càng ngày càng choáng váng, cô đưa tiền về phía Hạ Bắc An, "Hai mươi tệ này cậu có cần không?"
"Đi nhanh lên! Đừng để tôi nhìn thấy cậu."
Cô đi rất nhanh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Bắc An.
Lúc một nam sinh khác chạy tới đã không thấy Thẩm Chỉ đâu.
"Lâu thế, tán gái hả anh Hạ? Không ngờ gu anh như vậy đó nha."
"Đùa hả? Tôi thấy phiền nhất ai kiểu này...!Cũng do cái tay thối của chú, mẹ nó ném chỗ nào mà không được, phải..." Hạ Bắc An nghiêng mắt nhìn thấy Thẩm Chỉ đang ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, cậu tiến lại gần hơn nói "Cậu ta quá yếu đuối rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...