Con Thừa Nhiều Này Một Nữ


Tháng 9 đã đến, hơi nóng vẫn còn chưa tan.

Người chuyển phát nhanh lại gọi cho Thẩm Chỉ, đây là lần thứ sáu công ty cũ gửi cho cô bưu kiện về công ty đối thủ để thăm dò cô.

Với tư cách là nhân viên nòng cốt, Thẩm Chỉ đã sớm ký thỏa thuận hai năm với công ty về đối thủ cạnh tranh.

Văn bản quy định rằng trong vòng hai năm sau khi từ chức, cô không được làm các công việc tương tự, không thể đảm nhiệm chức vụ nào trong các công ty thuộc danh sách, bao gồm tất cả các công ty đầu ngành.

Nếu cô vi phạm thỏa thuận thì sẽ phải bồi thường một khoản kếch xù.

Thẩm Chỉ cúp máy, nhìn điện thoại cười một tiếng.

Nếu công ty cũ biết nghề nghiệp hiện tại của cô, họ không chỉ nghĩ cô bị suy nhược thần kinh sau khi từ chức, mà sợ là tiền bồi thường cạnh tranh cũng không thèm gửi.

Thẩm Chỉ đang ngồi trong xe phỏng vấn của đài truyền hình Án Thành, nửa tháng trước cô ứng tuyển vào công việc thời vụ của đài truyền hình, sau khi đậu thì đến đây làm việc vặt, lương tháng là 2.000 tệ, thậm chí còn ít hơn một phần mười số tiền bồi thường cạnh tranh hàng tháng
Có bốn người trong xe phỏng vấn, Thẩm Chỉ, tài xế, phóng viên và người quay phim.

Thẩm Chỉ là nhân viên tạm thời, việc nào thiếu người thì làm, công việc chụp ảnh tuyên truyền lần này rơi xuống đầu cô.

Mấy năm gần đây không có ai xem đài truyền hình Án Thành, tình hình kinh tế trong đài càng ngày càng tệ, xe phỏng vấn vẫn của hơn mười năm trước, vết bụi bám trên kính xe như đã trở thành một phần của nó.

Xuyên qua tấm kính, Thẩm Chỉ dán mắt vào những tấm băng rôn treo trên cửa hàng nội thất.

Lần cuối cùng cô đến đây là lúc kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, vì cô là thủ khoa Khoa học của thành phố, chủ cửa hàng đồ nội thất đã thưởng cho cô 30.000 tệ.

Cô và ông chủ cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm ở trước cửa hàng, tình huống giống như buổi gặp mặt của hai vị lãnh đạo, nhưng thực tế không phải như vậy nên sự hòa nhã đó lại có chút buồn cười.

Vào thời điểm đó, cửa hàng nội thất vẫn còn theo phong cách gothic của những người ăn xin, băng rôn màu đỏ trải dài từ tầng năm xuống tầng một, trên đó viết chúc mừng Thẩm Chỉ đã giành thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học của Án Thành.

Cao ốc ngày nay được phá đi xây lại, nghe nói là do văn phòng nước ngoài đảm nhiệm, mang phong cách vị lai*, chỗ nào cũng đầy góc cạnh, băng rôn thì ngược lại theo kiểu mười năm trước, dòng chữ Chúc mừng hội nghị du lịch thành công đặc biệt bắt mắt.

*Phong cách vị lai (futuristic) thường sử dụng hình cong, cung tròn, tạo nét uốn lượn trong không gian nội thất.

Các vật dụng nội thất đi kèm thường có thiết kế lạ mắt, mới mẻ, kết hợp cùng các vật dụng điện tử hiện đại.

Ngay khi tấm băng rôn đỏ tươi vút qua cửa kính, màu sắc liền nhạt nhòa đi, giống như những chuyện xưa mà cô còn nhớ được có lẽ cũng không chính xác rõ ràng.

Phóng viên Bạch Tinh đang tự trang điểm, cô ấy chớp chớp gắn lông mi, nói với người quay phim trong gương: "Anh Lý, lát nữa khi em phỏng vấn anh Hạ, anh có thể quay phía mặt phải của em được không?"
"Không thành vấn đề, nhưng mà ngoại hình em đẹp, quay như thế nào cũng đẹp".


"Anh đều nói như vậy với con gái hả?" Bạch Tinh không khỏi nở nụ cười, "Hạ tổng còn chưa kết hôn phải không?
Bạch Tinh là người tỉnh khác, năm nay sau khi tốt nghiệp mới đến đài truyền hình Án Thành, cô ấy đối với nơi này cũng không rõ lắm.

"Chưa đâu, người như anh ta khi kết hôn sẽ không thể nào không ồn ào."
"Vậy có bạn gái chưa nhỉ?"
"Chuyện đó thì anh không biết, hiện tại phụ nữ tiếp cận anh ta hẳn là không thể thiếu." Quay phim liếc nhìn Bạch Tinh đầy ẩn ý, ​​"Sao vậy, em có ý với Hạ Bắc An sao?"
"Chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Người lái xe phía trước xen vào: "Thằng nhóc đó còn chưa học hết cấp ba.

Lúc đó ai có thành tích tốt hơn hắn thì mạnh hơn, nhưng bây giờ hắn phất lên nhiều rồi, đúng là giả vờ đàng hoàng."
Bạch Tinh kinh ngạc: "Vậy là Hạ Bắc An là lập nghiệp từ tay trắng?"
Anh Lý cười ha ha vui vẻ: "Tay đó từng làm thổ công, em biết vậy đi."
Trong nhận thức của người dân ở Án Thành, làm thổ công không phải người tốt, gặp là phải tránh đi.

Trong những năm đầu, một số người vùng khác muốn tranh giành việc làm thổ công ở đây nên đã gây ra một số xung đột, nhưng cuối cùng đều bị đánh đuổi đi.

Hạ Bắc An không chỉ làm bá chủ việc làm ăn trong vùng mà còn đi vùng khác đoạt việc buôn bán của người ta, sống đến bây giờ cũng là một kỳ tích.

Mấy năm nay hắn đã bỏ nghề không làm nữa, chuyển sang làm bất động sản.

*Thổ công: Theo Baike, thổ công gồm san lấp mặt bằng, đào hố móng và hào...!Theo Zhizhu là khai thác cát, đá.

Nghề này được xem là đầy rẫy bạo lực và không gian xám.

Lý do là phải có mối quan hệ và lách luật để có giấy phép hoặc làm trái phép, không cần bỏ vốn nhiều vì dựa vào tài nguyên có sẵn, lợi nhuận lớn.

Vì lợi nhuận cực lớn nên sẽ xảy ra tranh chấp bạo lưc ngoài vòng pháp luật, v.v....!Mình nghiêng về bên Zhizhu hơn vì đoạn sau hình như có nhắc đến mỏ đá.

Chỉ trong ba năm, giá nhà trung bình ở Án Thành đã tăng gấp ba lần, giá nhà đất tăng cao, Hạ Bắc An không thể không góp công.

Ban đầu, chợ của hắn trở thành chợ đầu mối lớn nhất trong tỉnh, thu hút một nhóm người ngoại tỉnh đến đây định cư, gía nhà tăng lên người được lợi nhuận nhiều nhất cũng là hắn.

Hai mảnh đất thổ cư mà hắn mua đấu giá với giá bèo vẫn chưa xác nhận thông tin rao bán trước* thì đã có một loạt người tranh nhau xếp hàng vì sợ không lấy số được.

*Pre-sale: bán dự án mới khi chưa xây xong
Thẩm Chỉ đột nhiên hỏi: "Tháng trước, vụ án phóng viên điều tra thuộc tờ báo của tỉnh bị xe đụng được xét xử, xác định là án say rượu lái xe.

Nghe nói hình như không đơn giản như vậy."
"Đó không phải là tai nạn hả?"
Thẩm Chỉ cười nói: "Tai nạn? Không phải do động đến quyền lợi của ai đó sao?"

Cô hỏi như vậy, trong xe bỗng im bặt.

Không ngờ người lái xe lại lên tiếng: "Rồng mạnh cũng không thể kìm được rắn đất, huống chi chỉ là một phóng viên nhỏ."
* Rồng mạnh cũng không thể kìm được rắn đất: Người có năng lực cũng khó đối phó với thế lực tà ác vững chắc tại địa phương.

(Ý chỉ Hạ Bắc An là rắn đất)
Bạch Tinh suy cho cùng vẫn còn non trẻ, không nhịn được hỏi: "Anh đang nói tới ai vậy?"
Anh Lý cười đáp: "Em xem vừa rồi em nhắc ai?"
Tài xế lập tức phủ nhận: "Vừa rồi mọi người đều nghe rõ mà, tôi không có nói tới ai cả."
Bạch Tinh nhớ tới câu hỏi của Thẩm Chỉ, quay lại hỏi: "Chị Chỉ, tại sao chị lại quan tâm đến chuyện này?"
"Tôi thuận miệng hỏi thôi." Người bị đánh là bạn của cô.

Ổ cứng di động và dữ liệu máy tính đã bị mất.

Sau nửa năm, anh ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Một người ngoại tỉnh bị tai nạn giao thông, trong vùng không nối lên gợn sóng nào, được phân loại là một vụ tai nạn, các bằng chứng đều cho thấy đây quả thực là một vụ tai nạn, nhưng Thẩm Chỉ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Bạch Tinh nghe về chuyện này xong lại càng càng tò mò hơn về Hạ Bắc An, cô liếc nhìn Thẩm Chỉ đang tiếp tục đọc sách.

Thẩm Chỉ hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc với quần yếm, mang theo ba lô, tóc ngắn cách vai vài cm, quần áo rộng thùng thình, đường cong của phái nữ cũng không rõ ràng.

Khi Thẩm Chỉ mới vào đài truyền hình, Bạch Tinh đối với Thẩm Chỉ vẫn có một số kiêng dè, dù sao thì trong các công ty nhỏ ở đây cũng có không ít mối quan hệ bị che giấu, mà vẻ mặt Thẩm Chỉ luôn một mực hờ hững.

Không lâu sau đó, Bạch Tinh đã phát hiện rằng Thẩm Chỉ không có có quan hệ nào.

Có lẽ vì Thẩm Chỉ thường không biểu lộ cảm xúc nên khuôn mặt cũng không có nếp nhăn nào.

Bạch Tinh ban đầu không đoán được tuổi của Thẩm Chỉ, cho đến khi Bạch Tinh biết rằng Thẩm Chỉ hơn mình năm tuổi, cô mới không coi Thẩm Chỉ là đối thủ nữa.

Một người không có mối quan hệ, tuổi tác lại lớn, gương mặt cả ngày lạnh lùng, còn làm công việc tạm thời, đương nhiên không xứng làm đối thủ của cô.

BT đem đề tài nói chuyển sang Thẩm Chỉ: "Chị Chỉ đọc sách gì vậy?"
"Hướng dẫn phòng ngừa lừa đảo khi nông dân vào phành phố." Thẩm Chỉ cho Bạch Tinh nhìn lướt qua bìa "Em có muốn xem không?"
Bạch Tinh ghét bỏ cười hai tiếng: "Không cần, chị đọc một mình đi, quyển sách này không hợp với em."
Xe phỏng vấn ngừng ở cổng phía Tây của trường Trung học số 4.

Trước khi xuống xe, BT đem những gì đã nói với quay phim nhắc Thẩm Chỉ một lần nữa: "Chị Chỉ, một lát khi em phỏng vấn Hạ tổng, chị nhớ cố gắng chụp phía mặt phải của em đó."

Lần này không phải câu hỏi mà là câu mệnh lệnh.

Trường Trung Học số 4 là trường trung học tốt nhất ở Án Thành, tỷ lệ đăng ký cũng cao hơn nhiều so với những trường khác trong thành phố, thu hút rất nhiều thí sinh vùng ngoài.

Hạ Bắc An và trường trung học số 4 đã thỏa thuận xây dựng một trường chi nhánh gần tiểu khu mà anh ấy phát triển, hợp đồng đã được ký.

Lễ khai giảng hôm nay Hạ Bắc An cũng được mời.

Ngay khi bước vào cổng trường, có thể nhìn thấy ngay những tấm ảnh lớn của các học sinh xuất sắc khóa trước, giữa đó bỗng xuất hiện người chưa tốt nghiệp cấp 3 là Hạ Bắc An.

Bạch Tinh nhìn qua một lượt, ánh mắt của cô đột nhiên hướng vào Thủ khoa Tự nhiên mười năm trước, trên đó viết 2 chữ Thẩm Chỉ.

Bạch Tinh chỉ vào bức ảnh và hỏi anh Lý: "Người này không phải vô cùng giống chị Chỉ sao? "
Nữ sinh trong ảnh mặc đồng phục màu tím đặc trưng của trường số 4, cằm hất lên, tất cả có vô số ảnh học sinh, bên cạnh đều cười tươi, chỉ có cô ấy hơi nhếch môi.

"Giống cái gì, đúng là cô ấy mà."
"Chị Chỉ là Thủ khoa toàn thành phố?"
Quay phim ừm 1 tiếng.

"Vậy thì tại sao chị ấy lại tới đài nhỉ?"
"Ai mà biết được."
Hai người nhìn Thẩm Chỉ cách đó không xa, họ không nói tiếp vấn đề này, nói nhiều thật giống như mắng người khác vậy.

Khi Bạch Tinh biết trường mà Thẩm Chỉ tốt nghiệp, quả thực có kinh ngạc một chút, nhưng dù có giỏi đến đâu thì cô ấy cũng chỉ là một nhân viên tạm thời, Bạch Tinh nghĩ thầm lát nữa trở về phải kể chuyện cho này bạn nghe mới được.

Bạch Tinh trước kia cũng chỉ học ban Nghệ thuật, mà bây giờ cũng có thể đứng trước ống kính làm nhân viên chính thức, không biết hiện tại Thẩm Chỉ gặp những chuyện gì mới có thể trở thành như thế này.

Thẩm Chỉ dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của người khác, hướng ống kính về phía sân thể dục.

Mười năm trước, lúc nhà thi đấu được sửa chữa xong thì lễ khen thưởng sau kỳ thi tuyển sinh đại học tổ chức ở đây, cô đứng trên bục phát biểu chia sẻ về kinh nghiệm học tập của mình.

"Trước tiên chúng ta đến văn phòng hiệu trưởng, phỏng vấn hiệu trưởng một chút." Bạch Tinh đề nghị.

Thẩm Chỉ hơi do dự nhưng không nói từ chối.

Chụp ảnh tuyên truyền là trách nhiệm của cô ấy, nếu ba cô ấy, Thẩm Phó Hiệu trưởng Thẩm thấy cô ấy mà khó xử thì cũng hết cách.

Là phó hiệu trưởng đầu tiên phụ trách giảng dạy tại trường trung học cơ sở số 4, trường Trung học số 4 có tỷ lệ tốt nghiệp như hiện tại, hiệu phó Thẩm không thể không có công.

Vốn dĩ ông đang mỉm cười, vừa nhìn thấy Thẩm Chỉ thì sự xấu hổ và bất mãn đột nhiên xuất hiện, mặc dù nghe người khác nói con gái mình đã đến đài truyền hình làm nhân viên tạm thời, nhưng việc tận mắt chứng kiến ​​lại là chuyện khác.

Ông nhận ra ở đây có máy quay, chữ xuyên trên lông mày lập tức giãn ra.

Hiệu phó Thẩm thì cao lớn, hiệu trưởng thì Vương hơi lùn một chút, gọng kính mạ vàng che đi vẻ nghiêm túc của thầy Thẩm nhưng trông ông vẫn kém thân thiện hơn Hiệu trưởng Vương.

Hiệu trưởng Vương từ nơi khác chuyển đến cách đây hai năm, cũng chưa gặp Thẩm Chỉ nên không thể đem cô so sánh với những cựu học sinh xuất sắc của trường.


Chỉ có Phó Hiệu trưởng Thẩm là lúng túng.

Hai vị hiệu trưởng đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da màu đen trong phòng họp, phía sau là bức thư pháp của một thư pháp gia người địa phương, nét bút hết sức phóng khoáng.

BT đề nghị hai hiệu trưởng chia sẻ một chút cảm nghĩ về Hạ Bắc An, Hiệu trường Vương nói rằng ông không biết nhiều về Hạ Bắc An trong quá khứ, đa phần nói về sự hợp tác hiện tại, chủ đề này được ném cho Hiệu phó Thẩm bên cạnh.

Hiệu phó Thẩm miễn cưỡng mỉm cười, ông nói năm đó cũng không biết quá rõ về Hạ Bắc An, nhưng nghe giáo viên chủ nhiệm của Hạ Bắc An nói, cậu ta rất có tinh thần trách nhiệm tập thể.

Ngay cả những lời khen ngợi khách sáo thì Phó Hiệu trưởng Thẩm cũng nói một cách rất miễn cưỡng.

Ông cũng không xa lạ gì với Hạ Bắc An.

Trong ba năm học cấp 3, Hạ Bắc An là khách quen trên bục phát biểu, hắn ở trên đó cũng không phải chuyện gì nở mày nở mặt, toàn là đọc bản kiểm điểm.

Hiệu Phó Thẩm ghét nhất là kiểu học sinh cười đùa cợt nhã, cà lơ phất phơ như hắn, chắc chắn là suốt đời không có tiền đồ, không chỉ một lần ông nhắc con gái phải tránh xa tên đó một chút.

Phòng tiếp khách rất rộng, bức tường treo đầy các giải thưởng và hình ảnh học sinh xuất sắc của Trường số 4 những năm qua.

Thẩm Chỉ liếc mắt thấy được mình một lần nữa.

Có người gõ cửa, chính là cô giáo Tiểu Trương ở phòng Hành chính: "Hạ tổng đến rồi."
Máy ảnh của Thẩm Chỉ quét từ dưới lên trên.

Người đến có đôi chân rất dài và bước đi rất nhanh.

Chiếc đồng hồ đeo tay thể hiện độ giàu có của hắn bây giờ, nhưng điều thu hút sự chú ý của Thẩm Chỉ hơn chiếc đồng hồ là vết sẹo trên bàn tay phải kéo dài đến tận ngón tay, trông rất đáng sợ.

Trước khi Hạ Bắc An tham gia vào lĩnh vực thổ công, có người đã độc quyền ở Án Thành hơn mười năm, mỗi khi có người bên ngoài muốn gia nhập thì đều dẫn tới một trận đổ máu.

Không ai biết Hạ Bắc An làm sao đoạt miếng mồi trước miệng hổ, nhưng sau khi hắn nằm viện ba ngày, số người làm thổ công trong vùng thay đổi từ một thành hai.

Hạ Bắc An cân nhắc chu đáo đến yêu cầu quay phim, thời gian bắt tay với hai vị hiệu trưởng không dài không ngắn.

Thẩm Chỉ đã nhiều năm không gặp Hà Bắc An, lần này thấy anh có vẻ trắng hơn một chút.

Khi còn đi học, khuôn mặt của anh ấy thực sự không trắng, màu da mặt tối hơn phía sau tai đến ba tông.

Hạ Bắc An dường như không nhận ra Thẩm Chỉ, ánh mắt nhanh chóng quét qua khuôn mặt của cô, thay vào đó anh lại rất nhiệt tình nở nụ cười nhã nhặn với nữ phóng viên.

Thẩm Chỉ cầm máy ảnh, rất hết lòng vì phóng viên Bạch mà chụp lại cảnh này.

- ----
Lịch đăng tối thứ 7 mỗi tuần
Sorry mọi người, đúng là lúc edit hết mình, lúc beta hết hồn T.T.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui