Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại


Kỷ La rất buồn phiền, cô nhớ rõ ràng quái vật phản diện có rất nhiều loại năng lực đặc thù lợi hại, ví dụ như có thể biến mất, hoặc là có thể biến thành một con tiểu bọ chóc chết nhỏ, sau đó có thể trốn ở nơi người khác nhìn không thấy để làm chuyện xấu.

Nhưng hiện tại, anh lại đứng thẳng tắp phía sau Kỷ La, dùng gương mặt giống nam chủ y đúc, lạnh lùng nhìn cái tên nghiên cứu dùng mũi khoan đục lỗ ở trần nhà anh, sau đó buông rất nhiều dò xét giống như điên cuồng rình nhìn chằm chằm suốt ngày vào nhân viên nghiên cứu của anh.

Kỷ La ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, nhạy bén nhận thấy được tâm tình của anh rất không tốt.

Cô phát hiện chuyện này nó sẽ không đơn giản.

Chỉ e là không phải một củ cà rốt nào cũng có thể giải quyết được.

Nếu một củ không được, vậy dùng hai củ thử xem.

Cô gái run rẩy buông cặp nhỏ xuống, từ bên trong cặp lấy ra hai củ cà rốt, mỗi tay cầm một củ, vẻ mặt đầy hy sinh vì nghĩa, run rẩy tay đưa đến trước mặt An Vũ.

"Chuyện Thẩm Tiêu, anh không được nói cho người khác biết được không?" Lúc này Kỷ La còn không biết, cái loại hành vi này ở thế giới nhân loại được gọi là hối lộ.

An Vũ không có nhận cà rốt, chỉ xấu hổ cười cười: "Em yên tâm, anh không bát quái như vậy, chỉ là bạn trai mới thôi sao, anh còn không đến mức tuyên truyền chuyện này khắp nơi đâu."
Anh ta cũng cảm thấy chính mình bị điên rồi, vậy mà nhất thời xúc động mạo hiểm lớn như vậy xuất hiện trước mặt khuyển Địa ngục.

Bây giờ anh ta cũng không biết Kỷ La là ngốc thật hay là giả ngốc nữa, thoáng cái liền đem giấy đâm thủng, còn khẩn cầu anh đừng nói ra ngoài, giả dụ như anh lúc này không giả mắt mù, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ hoàn toàn biết mất trên thế giới.

Kỷ La vẫn mặt mày ủ rũ: "Hạ nương nương đã từng nói, bí mật chỉ cần vượt qua quá một người biết, vậy cũng chả khác gì là công khai." Quý phi thỏ ở hậu cung đã ngầm nhiễm hiểu nhiều năm, ở phương diện này tựa như rất tâm đắc.

Cô còn nhớ rõ tình tiết cuối cùng trong cốt truyện vây bắt quái vật phản diện, xuất động rất nhiều trời vù vù vucng vẫy, trên mặt đất ầm ầm chạy trốn, nổ súng khắp nơi, cảnh tượng tương đối kịch liệt.

Hệ thống đã nói với cô rằng, cô muốn làm là tránh sự phát triển của cốt truyện đến mức đó, với tư cách là người thực hiện nhiệm vụ cải tạo nhân vật phản diện, cô phải để cho con quái vật này có được một kết thúc hạnh phúc và tốt đẹp như nhân vật chính.


Đột nhiên, Kỷ La đôi tay tinh tế trắng nõn của Kỷ La bị Thẩm Tiêu phía sau nắm một phen, tay cô thiếu chút nữa mềm nhũn ra không cách nào cầm lấy vật trân quý hối lộ.

Anh nắm tay Kỷ La, chậm rãi đem cô kéo trở về: "Đây là thứ cô muốn ăn, đừng cho anh ta."
"Nhưng mà anh ấy sẽ đem chuyện của anh nói ra, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới bắt anh thì sao,và anh cùng tôi sẽ không thể ở bên nhau được nữa." Kỷ La u sầu nói.

Thẩm Tiêu hơi cúi đầu thoáng nhìn qua Kỷ La.

Lúc này ánh vào trong mắt anh là một gương mặt nhỏ trắng sứ đầy lo lắng, giống như cô thực sự rất sợ hãi khi anh bị mang đi từ bên cạnh cô.

Một con thỏ đáng thương, anh nghĩ.

Đại khái bởi vì đây là lần đầu tiên biến thành người, tương đối bàng hoàng, nếu không có anh ở bên cạnh khống chế, cô sẽ mất đi phương hướng làm người.

Người đàn ông cảm thấy cần phải làm cho con thỏ yên tâm lại, tránh cho cô cả ngày nơm nớp lo sợ, bất động đã bị dọa choáng váng, vì thế nói: "Bọn họ không bắt được tôi."
"Thật vậy á?" con ngươi Kỷ La chậm rãi sáng lên, giống như đom đóm đêm hè, dưới bầu trời đêm đen mịt lấp lánh lộng lẫy từng chút từng chút, "Vậy tôi có thể tiết liệm được hai củ cải rùi." (.hình như tui nhớ k nhầm là ca rốt mà ta)
Cô dùng cằm kẹp cặp nhỏ hai vai, yên tâm thoải mái đem đồ hối lộ trở về, một lần nữa kéo cõng lên.

Sắc mặt An Vũ càng ngày càng khó coi.

Khác với âm thanh truyền ra từ livestream, khi anh ta mặt đối mặt với khuyển Địa Ngục nghe thấy nó bắt chước nhân loại mở miệng nói chuyện, cái loại cảm giác hỗn độn khác thường này liền ở bên tai hắn không xua đi được, giống như là có thể tạo thành tinh thần ăn mòn, làm cho trong đầu hắn cứ ong ong đau đớn, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Kỳ quái chính là, Kỷ La lại có thể giống như không có việc gì khi nói chuyện cùng nó.

Chẳng lẽ thật sự giống với lời Cung Chi Nhiên nói, Kỷ La thuộc loại cá thể đặc thù, có thể cùng khuyển Địa Ngục sinh ra ràng buộc khác với người thường?
Nhận thức như vậy, làm An Vũ trong lòng sinh ra không thoải mái, càng nghe được khuyển Địa Ngục nói chuyện thì sinh lý lại thấy buồn nôn.


"Kỷ La, em lại đây nói anh vài câu." An Vũ bắt lấy cánh tay nhỏ Kỷ La,muốn kéo cô sang một bên nói nhỏ.

Sau đó anh ta phát hiện kéo cô nhưng không hề nhúc nhích.

Bả vai của Kỷ La bị tay người đàn ông đè lại với khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ngơ ngác tựa như đóng đinh ở trên mặt đất, mặc cho ai tới kéo cũng không thể kéo đi được.

Thẩm Tiêu rũ mắt, đáy mắt dường như mơ hồ lóe ra tia màu đỏ phản chiếu ra bóng của An Vũ, sau khi đem đối phương ra dọa một trận khiến thân chảy mồ hôi lạnh, mới quay đầu nhìn về phía thang máy, nhàn nhạt nói: "Đến lúc trở về."
"Ừ." Kỷ La nghe thấy tiếng thang máy đinh một cái, rất lễ phép vẫy tay chào An Vũ, "Chú hẹn gặp lại."
An Vũ: "......" Anh so với cô thì có lớn hơn hai tuổi thôi mà!
Tuy nhiên.

Sự tồn tại của loài sinh vật như khuyển Địa Ngục quả nhiên làm người khác khó có thể an tâm.

Ở khu D của các phe phái san sát, An Vũ vốn được xem là "phái ôn hòa" đứng bên phía Cung Chi Nhiên, nói tóm lại chính là không tán thành dùng thủ đoạn cực đoan đối với sinh vật không biết, cho dù bọn họ chính xác là có phương pháp có thể khống chế nó, việc đầu tiên phải làm cũng phải là tìm kiếm sự tồn tại.

Hiện tại, An Vũ lại không cho rằng như vậy.

Hắn chỉ muốn mau chóng làm cái người đàn ông đáng sợ quỷ dị kia biến khỏi bên người Kỷ La.

*
Kỷ La rửa nước xong, liền quấn khăn tắm lớn như sâu lông lớn bị Thẩm Tiêu kẹp ra.

Cô thọt ra một cái đầu lông xù xù, hưng phấn nói: "Điện thoại kêu."
Thẩm Tiêu cầm lấy điện thoại, đưa tới trước mặt cô.


Kỷ La dùng má chạm vào nút nghe một chút, nhíu chặt lông mày nghe một hồi, lắc đầu: "Gần đây mỗi ngày đều có loại ngườu này gọi tới nhưng tôi nghe không hiểu, anh giúp tôi nghe anh ấy nói cái gì đi."
Tay trái Thẩm Tiêu kẹp Kỷ La, hai ngón tay phải xách điện thoại di động đến bên tai, lập tức nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở dốc của người đàn ông, giống như ma giật không ngừng mắng: "Em là đồ của tôi, Kỷ La, nghe thấy chưa, con kỹ nữ này, tôi không cho phép cô ở bên người đàn ông khác......"
Thẩm Tiêu: "****."
Sau đó cúp máy luôn.

Kỷ La tò mò hỏi: "Anh ta vừa nói là có ý tứ gì vậy?"
Thẩm Tiêu vẽ trên điện thoại, click mở một trang giao diện chỉ cho cô xem: 【 Tổ An ngữ lục đại toàn, không học không phải là người!】
Sau khi Kỷ La bị ném trên giường, liền cầm di động lên, đối với quyển ngữ lục bắt buộc của nhân loại tiến hành nghiên cứu chăm chỉ.

Mấy ngày sau,trong livestream của Kỷ La thiếu chút nữa bị tố vi phạm.

*Làn đạn nhao nhao yêu cầu chủ bá** miệng sạch sẽ một chút, bằng không bọn họ mắng không lại.

(*làn đạn: dùng để chỉ phụ đề bình luận bật lên khi xem video trên Internet.

_Vì có số bạn hỏi Hy đây là sẵn tiện giải thích luôn thể)
(**chủ bá: Hiểu một cách đơn giản, phát sóng là đọc lời nói của người khác; người dẫn chương trình đang nói lời của chính mình.

Mỏ neo phải làm nhiều việc hơn người thông báo, và nó là sự kết hợp giữa người phát thanh và người dẫn chương trình-baidu)
Kỷ La đối với chuyện này cảm thấy rất khó hiểu, liền hướng về phía Tiểu Mạt Mạt thỉnh giáo: "**, vì sao tui cứ chào hỏi thân thiết với mọi người như vậy, kết quả lại bị ngôi cao cảnh cáo a."
Tiểu Mạt Mạt: "Thứ nhất, cha mẹ khoẻ mạnh, thứ hai, chủ bá không thể nói thô tục, cô sẽ bị phê bình khờ này"
"Ồ, lần sau tui sẽ không nói nữa."
Kỷ La cảm thấy Thẩm Tiêu đang dạy sai cô rồi, hôm nay nhất định phải bớt hai miếng bít tết của anh.

Cô đang định cùng Thẩm Tiêu về nhà, đột nhiên lại bị Tiểu Mạt Mạt kéo tay lại: "Từ từ, hôm nay cô đừng trở về trước, sau khi tan làm chúng ta có hoạt động, tất cả MC đều phải đến tham gia."
Kỷ La: "Tôi không đi."
Tiểu Mạt Mạt thầm mắng đứa nhỏ chết tiệt một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: "Vậy cũng không được, mỗi tháng chúng ta đều có một buổi giao lưu trao đổi kinh nghiệm, nhân khí của cô vốn đã cao, còn phản nghịch như vậy, nhất định sẽ bị đồng nghiệp ghét bỏ."
Kỷ La do dự một chút, ôm cánh tay người ông gật đầu: "Vậy chúng ta cùng nhau."
"Không được không được, đây là buổi giao lưu nội bộ của các chủ bá, anh ta chỉ là trợ lý cá nhân của cô, ngay cả nhân viên của công ty đều không tính, đương nhiên sẽ không thể tham gia." Tiểu Mạt Mạt nhìn Kỷ La cùng đại soái ca dính người này liền cảm thấy chướng mắt, vội vàng đem hai người bọn họ tách ra, "Cũng chỉ có mấy tiếng mà thôi, hai người các ngươi mỗi phút mỗi giây đều ở bên nhau sao?"
Cô ta thấy Kỷ La bộ dáng còn có chút phát sầu, liền nói: "Đây chính là tiệc trà hiếm hoi, có rất nhiều điểm tâm trái cây ăn ngon, bảo đảm cô chơi đến vui vẻ."

Kỷ La đôi mắt hơi sáng lên, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tiêu: "Anh nhớ rõ đường về nhà chứ?"
Thẩm Tiêu trầm mặc gật đầu.

"Vậy anh có thể về nhà một mình được không."
Thẩm Tiêu không lên tiếng, nhưng cũng không gật đầu.

Kỷ La đem cặp nhỏ cùng di động đều nhét vào trong tay người đàn ông, nghiêm túc dặn dò: "Anh tự đi mua bò bít tết đi, hôm nay chỉ có thể mua mười bốn miếng, không mua quá nhiều, mua xong liền về nhà chờ tôi."
Cô muốn tham gia tiệc trà của các cô gái.

Buông bỏ TV, mọi người vây quanh một chỗ rồi ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, nhất định sẽ có thể học được rất nhiều về cách làm người có tri thức.

Chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, cô biến thành người chân chính người trở lại thế giới ban đầu, sẽ không lại giống như hôm nay làm trò cười nữa.

Kỷ La rất tin tưởng chính mình cũng có thể trở thành nhân loại thông minh mỹ lệ như Hạ nương nương, làm Hạ nương nương lau nhìn cô với cặp mắt khác xưa, không bao giờ nói cô là con thỏ ngu xuẩn nữa.

Tiểu Mạt Mạt thấy Kỷ La mắc câu, mừng thầm kéo cô đi: "Mau tới mau tới, tui dẫn cô ngồi tàu điện ngầm."
"Không đi xe sao?"
"Cái rắm, cô đem điện thoại cho anh ta, lấy đâu ra tiền đi chung xe với lão nương?"
"Cô mới vừa nói chủ bá thì không thể nói tục mà."
"......"
Kỷ La bị kéo đi về phía lối vào của tàu điện ngầm.

Vào giờ cao điểm giao thông, cô nhìn dòng người bên cạnh chen chúc xô đẩy, chen chúc ầm ĩ không thôi, bốn phía những tòa nhà cao chọc trời tầng giống như nhưng ngọn núi màu đen che khuất bầu trời, cùng hoàng hôn đỏ rực nửa mặt trời phác họa ra một mảnh màu sắc áp lực.

Giờ phút này Kỷ La mới đột nhiên phát hiện, thế giới này kỳ thật rất xa lạ, vô luận là tiếng ô tô bóp còi ồn ào náo động, hay là đám người ầm ĩ cười mắng, đều đủ để áp bức một con thỏ con đến không thở nổi.

Cô hốt hoảng quay đầu lại, lại trông thấy Thẩm Tiêu vẫn như cũ vẫn đứng yên chỗ cũ.

Hai tay anh cầm cặp nhỏ của cô, im lặng nhìn cô, cho đến khi bóng dáng hai người đều mơ hồ không rõ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui