Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Bạc Nhan cảm thấy cơ thể đau đớn vô cùng. Khi bị An Mật nằm chặt như thế, nước mắt cô bé không ngừng trào ra.

Cô bé đã làm gì sai... Tại sao, tại sao mẹ lại đối xử với nó như thế.

Nhưng vẻ mặt đau khổ của Bạc Nhan cũng chỉ nhận lại những cái đánh mạnh hơn từ An Mật. Đứa nhỏ quỳ xuống ôm chân, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Tại sao... Mẹ của cô bé lại không phải là chị gái dịu dàng vừa rồi?

Cô bé... Thực sự ngưỡng mộ anh trai nhỏ Đường

Duy.

Bạc Nhan trở về bên cạnh bà chủ Bạc, cô bé thu lại vẻ mặt tủi thân của bản thân. An Mật đã cảnh báo cô bé, nếu dám nói linh tinh trước mặt bà chủ Bạc thì cô ta sẽ xé xác cô bé ra.

Bạc Nhan sợ tới mức không dám nói gì, trong lòng run rẩy sợ hãi đi dỗ bà chủ Bạc vui vẻ. Bà chủ Bạc nắm lấy tay cô bé rồi nói: "Cháu cũng là thành viên của nhà họ Bạc, cháu bắt buộc phải giỏi hơn thằng nhóc thối tha đó, biết chưa?"

Bạc Nhan run rẩy gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Nếu một ngày, bà chủ Bạc biết rằng đứa nhỏ đứng trước mặt bà ấy không phải là con gái ruột của Bạc Dạ... Liệu đến lúc đó có lẽ nào, bà ấy sẽ hoan nghênh cô bé bằng một cái tát không?

Mà lúc này ở trong phòng cách ly, sau hai giờ hôn mê cuối cùng Đường Duy cũng tỉnh lại. Vừa tỉnh lại cậu đã thấy ba mình là Bạc Dạ ngồi ở bên cạnh. Cậu vô thức đưa tay sờ đầu, trên đầu có quấn một vòng lớn băng gạc. Vì vết thương ở tai, rất gần não nên phải cuốn một vòng ra sau đầu, cái này giống hệt như con chuột quấn trên đầu một lớp băng gạc dày được gọi là tên một tai trong phim hoạt hình cảnh sát mèo đen.


Bạc Dạ thấy con trai đã tỉnh, liền nói: "Tai con còn đau không?"

Có âm thanh rồi.

Đường Duy thì thào nói: "Vẫn còn đau một chút..."

"Không sao là tốt rồi."

Rốt cuộc thì Bạc Dạ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xuống ghế, nhìn Đường Duy: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Đường Duy lắc đầu rồi hỏi về tình hình của Đường Thi: "Mẹ của con đầu? Mẹ không sao chứ?"

"Mẹ con không sao, tình hình đã ổn định rồi." Bạc Dạ thở dài một hơi "Là ba đã khiến hai mẹ con gặp phải chuyện này."

"Con biết rồi, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn."

Đường Duy củi đầu: "Chỉ là cậu chú Bạc, qua chuyện này, ba cũng nên hiểu rõ, hai mẹ con con và ba hoàn toàn không phải người trong cùng một thế giới."

Muốn cùng nhau vượt qua tất cả chướng ngại vật của mọi người, vậy đó chắc chắn sẽ là núi đao biến lửa.

Bạc Dạ đưa mát nhìn Đường Duy: "Con không tin ba sao?"

"Không phải là con không tin, mà là hiện thực quá tàn khốc" Đường Duy xoay mặt đi: "Giống như lúc đầu mẹ cương quyết muốn ở bên cạnh ba, nhưng là kết quả cuối cùng vẫn là sự chia ly. Nghe nói gương vỡ lại lành có tỷ lệ thành công rất cao nhưng tương tự kết quả cuối cùng thì tỷ lệ chia tay cũng không thấp. "

Sau khi Đường Thi uống thuốc thì ngủ say, vậy nên Đường Duy mới dám yên tâm nói những chuyện này với Bạc Dạ.

Bạc Dạ nhìn cậu bé trước mặt, anh mới biết rằng anh không thể coi cậu như một đứa trẻ nữa rồi, mà ngược lại nên coi cậu là một người đàn ông đường đường chính chính.

"Con biết đối với ba mà nói, ba chỉ là đang muốn bù đắp lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng mà cậu chủ Bạc, giữa chúng ta có quá nhiều điều thực tế ngăn cán." Đường Duy lắc đầu: "Nhìn ba cứ phí công phí sức như vậy, con cũng rất đau lòng. Nhưng đau lòng và tha thứ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con có thể phân biệt rõ ràng."

Đường Duy quá lý trí, lý trí đến mức khiến người đàn ông trưởng thành như anh không biết nói thêm gì nữa.

"Cứ đợi đến khi hai mẹ con ổn định rồi nói sau."

Bạc Dạ khàn giọng nói: "Hiện tại xung quanh hai người có nhiều mối nguy hiểm rình dập, tạm thời không nói đến chuyện của bà nội... Thì Tùng Lâm bên kia vẫn đang nhằm vào hai mẹ con, Duy Duy, ba có thể bảo vệ tốt hai người."


Đường Duy nhìn vào mắt Bạc Dạ: “Con có thể tin tưởng ba sao?" Bạc Dạ, đây là thủ đoạn mới của ba sao?

Sự nghi ngờ khiến lòng Bạc Dạ đau nhói, nhưng anh vẫn cố gắng biểu hiện dáng vẻ cứng rắn rồi nói với Đường Duy: "Yên tâm dựa vào ba."

Lúc đó, Đường Duy đột nhiên nhớ tới một câu thoại mà mình đã từng xem qua.

Anh sẽ không để em bảo anh hãy trốn thoát, anh cũng sẽ không để em một mình tự mình gánh vác mọi thứ. Như vậy không phải quá xa cách sao? Dùng nước mắt đến cầu xin, để dựa vào anh.

Đôi mắt cậu bé hiện lên một tia xúc động, đột nhiên cậu đưa tay ra và nói với Bạc Dạ: "Vậy thì, ngoắc tay hứa đi".

Bạc Dạ ngơ ra một chút, sau đó tiến lên móc ngón út của cậu: “Ngoắc tay."

"Đây là bí mật giữa hai người chúng ta, là bí mật sau lưng mẹ" Đường Duy nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ: “Bí mật giữa hai người đàn ông chúng ta nên không được để mẹ biết.”

Sau lưng Đường Thi, cô không biết rằng có hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang cố gắng chân gió che mưa cho cô, hai người cùng hợp sức để cùng đạt được mục đích cuối cùng.

Có lẽ Đường Thi vô cùng may mắn, bởi lẽ lúc cô không chút mảy may cảnh giác thì vận mệnh đã phái Đường Duy đến bên cạnh cô đưa cậu bé trở thành cứu cánh duy nhất trong cuộc đời cô.

Đêm đó, sau khi Bạc Dạ rời đi, trên giường bệnh, Đường Duy đã nói chuyện phiếm với R7CKY, nói về sự chuyện bắn lén trước đó, rồi hỏi anh ta: "Anh không sợ bị phát hiện sao?"

R7CKY vui vẻ cười: "Muốn bắt thầy thì sớm đã bắt rồi, thầy vốn dĩ là nhập cảnh trái phép mà."

Tên tội phạm này có vẻ rất kiêu ngạo.

Đường Duy bĩu môi: "Vậy con liền đi tố giác thầy." "Con dám tố giác thầy sao?" R7CKY buồn cười, thở dài nói với học trò của mình: “Ai cha, cái tên vong ân bội nghĩa này, lòng dạ thật độc ác. Con cứ đi đi, đến lúc đó thầy sẽ đột nhập vào phía sau của Cục Công an Quốc gia rồi xóa toàn bộ thông tin của chính mình."


Hiểu rồi! Loại côn đồ này thật không biết xấu hồ! Đường Duy nói: "Thầy không thể làm thế được, chuyện này đối với con sẽ rất nguy hiểm."

R7CKY ôm hai tay trước ngực ngâm nga: "Tổ Phong Thần ở Hải Thành đều là những phần tử bất hợp pháp. Người ta còn được mọi người gọi là ánh sáng của thành phố, là người bảo vệ dân chúng nữa đấy. Thầy của con tốt xấu gì cũng là người có xuất thân từ tổ Phong Thần mà ra, con đừng có mà dùng ánh mắt xem thường nhìn tên tội phạm mà nhìn thầy.

Đây giống như vừa mới phát hiện ra lục địa mới, Đường Duy liếc mắt nhìn Đường Thi vẫn đang ngủ say bên cạnh, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tình huống thế nào? Lúc trước tổ Phong Thần đã xảy ra chuyện gì?"

"Thầy có biết Lam Minh không?"

R7CKY nhìn ánh mắt tò mò của Đường Duy: "Đừng hỏi nhiều, biết nhiều quá thì chết sớm đấy."

Đường Duy nào có sợ hãi: "Không sao cả, thầy cứ nói đi! Nếu thầy không nói, con sẽ nói cho anh Lam Minh biết thầy đang ở Bạch Thành, nếu thầy có bản lĩnh thì có thể trốn ngay trong đêm, để xem xem người ta bắt thầy nhanh hơn hay thầy trốn nhanh hơn.

"Mẹ nó!"

R7CKY lần đầu tiên bị đứa nhỏ uy hiếp, lập tức nói: "Thầy phục con rồi được chưa, nếu như quan hệ đã tốt như vậy, hẳn là con cũng biết chống lưng của bọn họ rất mạnh đúng không?"

"Ừ, hứ." Đường Duy trả lời: "Anh Lam Minh trông rất uy phong."

"Khi đó, nhà họ Lam và nhà họ Diệp đã liên hôn, nên địa vị quân sự của nhà họ Diệp cũng rất mạnh.”

R7CKY thản nhiên mở đầu, Đường Duy cũng nhớ tới phía sau Diệp Kinh Đường quả thật có người giúp sức. Nghe nói ba anh ta là Diệp Hạo và ba của Lam Minh đều là quân nhân mình đồng da sắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui