Cuối tháng đầu tiên Đường Thi hôn mê, Bạc Dạ đang trôm nom cô thì Đường Thi tỉnh lại, lọt vào mắt là ánh nắng chói chang. Cô mờ mịt nằm trên giường, ánh sáng chiết xạ vào đồng tử, lại phản xạ ra thủy tinh thể, Đường Thi cảm thấy mình như đứa trẻ mới sinh, ngây thơ bước vào thế giới này một lần nữa. Sau đó cô khẽ nhúc nhích, tri giác bị lan đến, cơn đau ập đến, sau này càng ngày càng nặng, toàn thân đều đau nhói. Cảm giác sống lại quá rõ ràng, Đường Thi khẽ nhíu mày. Một đứa trẻ bên cạnh nhảy cẫng lên: “Mẹ! Mẹ tỉnh lại rồi!"
Đường Thi nhìn Đường Duy, cổ họng khô khốc không thể lên tiếng, chỉ có thể hé miệng. Cô cảm thấy đầu óc mình vẫn còn mờ mịt, ngôn ngữ còn chưa trở lại trong đầu cô.
Đường Duy bật khóc: “Mẹ... Cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi."
Một tháng qua, Đường Thi gầy quá nhiều, mỗi ngày đều sống sót nhờ truyền dinh dưỡng. Đường Duy chạy ra ngoài kêu bác sĩ y tá. Nhân viên y tế đi vào thì thấy Đường Thi ngồi trên giường như một đứa trẻ, mọi người đều vui sướng: “Tốt quả, tỉnh rồi!" Trùng hợp Giang Lăng và Bạc Dạ đang bàn chuyện, một y tá xông vào phòng: "Bác sĩ Lăng, bệnh nhân phòng vip 02 đã tỉnh lại!"
Trái tim Bạc Dạ đập nhanh một nhịp, sau đó xông ra ngoài trước Giang Lăng. Anh mừng như điên vì đánh mất mà tìm lại được, đẩy cửa phòng bệnh ra. Anh vừa ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Đường Thi, cả thế giới như rời xa, chỉ còn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy của cô, khuôn mặt gầy hơn hẳn, tay cầm chặt vỏ chăn, cứ thế kinh ngạc nhìn anh. Sau đó, Đường Thi hỏi: "Anh là ai?"
Bạc Dạ sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, không dám nhúc nhích.
Biết được tình huống, Giang Lăng lập tức chạy tới khám cho Đường Thi, kết quả phát hiện Đường Thi nhớ rõ mọi người, nhưng lại quên Bạc Dạ. Cô ngủ say quá lâu trong thế giới bóng tối, thậm chí lâu đến mức suýt nữa tách rời khỏi thế giới. Khi vừa tỉnh lại tất cả ký ức đều ùa về phía cô. Cô tiếp nhận quá nhiều, cố ý bỏ rơi Bạc Dạ. Bạc Dạ đứng trước cửa phòng bệnh, không dám bước thêm một bước. Giang Lăng kéo Bạc Dạ ra ngoài, vào văn phòng của mình. Đôi mắt Bạc Dạ đỏ lên, tức giận suýt nữa xốc bàn của Giang Lăng: "Thế là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tại sao cô ấy nhớ rõ mọi người mà lại chỉ quên mình?
Giang Lăng nhìn chằm chằm Bạc Dạ, nhẹ nhàng nói: "Cái này còn phải hỏi bản thân anh."
Bạc Dạ cứng đờ.
"Trong tình huống này, bộ não của cô ấy sẽ tiến hành phong tỏa ký ức. Có lẽ cô ấy biết đây là tai họa đối với cô ấy, cô ấy muốn trốn tránh, muốn quên đi...” Giang Lăng nhắm mắt lại: “Cho nên thân thể của cô ấy đã hoàn thành thay cô ấy."
"Cũng có lẽ gần đây cô ấy bị kích thích quá lớn nên tạm thời giấu hết những bộ phận liên quan tới anh, sẽ dần dần hồi phục. Anh cũng đừng sốt ruột. Chi bằng ngẫm lại... Lúc trước, chuyện gì đã kích thích cô ấy?" Là chuyện gì trở thành cọng rơm đè chết lạc đà?
Bạc Dạ nhẹ giọng nói: "Khi đó... An Quốc nói ngón tay của Đường Thi là do ông ta thuê người chặt đứt... Sau đó... Tất cả đều là vì... Sự dung túng của tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...