Giờ khắc này, trong mắt Đường Thi nhìn được thấy vô số tâm tình của Diệp Kinh Đường, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp qua nhiều biểu cảm trên mặt Diệp Kinh Đường, hắn bình thường đều vô cùng thờ ơ, hiếm khi thay đổi tâm trạng.
Thế nhưng lúc này, từ nơi sâu nhất trong con ngươi hắn nhìn thấy được sự đau đớn cuồn cuộn, cả một mảnh đang từ từ hủy diệt thế giới, giống như chiếu vào lòng người, lý trí cũng dần dần tan rã.
Chết... Cô ta... Đã chết thật rồi.
Diệp Kinh Đường lảo đảo lùi về phía sau mấy, người đàn ông giữ lấy quần áo trên ngực, cố ý tìm cách để xoa dịu bản thân.
Thế nhưng trái tim truyền đến đau đớn kịch liệt, như là rút gân nhổ xương hắn. Sắc mặt trắng hếu của Diệp Kinh Đường ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Đường Thi đỏ hoe, cười châm chọc hắn: “Cái mạng này, cậu ấy đã trả cho anh. Diệp Kinh Đường từ nay về sau sẽ không còn ai xuất hiện trong cuộc đời anh, sẽ không còn ai dây dưa với anh nữa, anh nói đúng, cậu ấy chỉ là một con chó mà thôi. Chết thì chết, vốn dĩ không đáng giá để khiến người khác tiếc nuối."
Những lời anh dùng để xúc phạm cô ấy giờ đã trở thành vũ khí sắc bén để cô tổn thương hắn!
Diệp Kinh Đường không biết mình làm sao có thể rời khỏi công ty của Đường Thi, hắn cảm giác cả người mình đều đang hoảng hốt, cảm xúc giống như bị vây kín trong cơn ác mộng, không thể vùng vẫy.
Hắn cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Trong đầu lướt qua vô số hình ảnh, thế nhưng tất cả đều là lời nói của Khương Thích dùng để lấy lòng hắn, cô giống như là con gián sẽ mãi không chết vậy, cố gắng sống như vậy, cố gắng trở thành người mà hắn cần nhất.
Diệp Kinh Đường vốn dĩ không có cách nào tưởng tượng được nếu có một ngày người phụ nữ này thực sự không ở bên cạnh mình nữa, hắn sẽ biến thành cái dạng gì.
Khương Thích... Anh ta chưa từng có phút chốc nào giống như bây giờ, anh muốn cầu xin ông trời đừng đùa giỡn với anh nữa.
Đường Thi nhìn thấy bóng lưng Diệp Kinh Đường đi ra, thu nước mắt của mình lại, sau đó quay đầu, lại vừa lúc thấy Tùng Sam cầm trong tay một ly cà phê: “Cô và Diệp Kinh Đường cũng có quen biết nhau sao?"
Thanh âm của anh ta có chút thờ ơ.
Đường Thi vô ý thức muốn phản bác: "Không quen, là một người bạn của bạn tôi."
Tùng Sam nhìn cô một lát, cuối cùng lên tiếng: “À."
Đường Thi có đôi khi không hiểu người đàn ông này đang suy nghĩ trong đầu cái gì, thế nhưng các nhà thiết kế đều rất ngựa thần lướt gió tung bay, cô cũng không buồn tìm hiểu thêm.
Ngày hôm nay tan tầm, Đường Thi về đến nhà, muốn đưa Đường Duy đi ăn cơm, không ngờ Đường Duy lại nói: "Con ăn rồi!"
Đường Thi sửng sốt: “Sao con lại ăn được? "
Thang Duy nghịch game trong điện thoại: "Chú Tô đưa cho con đó!"
Đường Thi nghe tên này thì nhíu mày một cái: "Lần sau đừng có qua với anh ta nữa." lại
Đường Duy ngẩng đầu, cười đến con mắt đều híp lại: “Mẹ, có phải mẹ rất ghét chú ấy không?"
"Đúng vậy" Đường Thi không suy nghĩ mà đã thừa nhận: "Anh ta và Bạc Da là cùng một loại người, chúng ta phải cách xa bon họ ra một chút." Đường Duy nghĩ một lát rồi nói: “Thế nhưng chú ấy đoi xử với con rất tot.
“Đổi xử tot với con có thể là do con còn giá trị lợi dụng đối với anh ta."
Đường Thi ngồi xổm xuống nhìn mắt của Đường Duy: "Nhớ kỹ, đừng ngốc nghếch tin tưởng vào người khác chỉ vì ai đó đã cho con một chút ngot ngào. Chúng ta phải hiểu được và tự bảo vệ bản thân minh, mẹ không muốn con phải chịu những đau đớn mà mẹ đã trải qua nữa."
Lời nói của cô thực ra có chút tàn nhẫn với trẻ con, thế nhưng Đường Duy vẫn nhớ: "Được rồi, nếu mẹ không thích vậy thì con sẽ không qua lại với chủ Tô nữa ạ!"
Đường Thi gật đầu: "Tốt, vậy ngày mai mẹ sẽ dẫn con ra ngoài ai cái gì đó nha."
Thế nhưng Tô Kỳ đến cùng muốn làm gì? Tự nhiên lại len lén dẫn con của cô ra ngoài ăn cái gì đó, nếu một ngày nào đó Đường Duy không trở về thì chẳng phải sẽ khiến cô phát điên hay sao?
Suy nghĩ một chút, Đường Thi cảm thấy căn nhà này không thể ở nữa rồi, cô cần phải tìm một căn hộ mới, hoặc có lẽ là lại tìm một người mướn chung, như vậy cũng sẽ an toàn hơn một chút, nếu không... Ngày hôm nay Bạc Dạ tới cửa, đến ngày mai thì Tô Kỳ đến chơi, như vậy thì cô thật sự không thể nào ngăn cản nỗi nữa.
Đường Thi ở đăng tin tức trên phần mềm tìm người ở thuê chung, chỉ cần yêu thích sạch sẽ và có thể chịu đựng được con nít là được, mà tiền thuê nhà của cô cũng không có cao, chỉ hy vọng có người đến, coi như là thêm một phần cảm giác an toàn.
Ngày hôm sau đã có người nhắn tin cho cô qua thông tin liên lạc trên phần mềm, nói lúc rảnh rỗi có thể gặp mặt nhau rồi ký hợp đồng, rồi sau đó don đổ vât vào ở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...