Vinh Nam nói: “Vinh Sở thắng con khốn nạn này rốt cuộc là đang làm cái quái gì ở bên ngoài vậy?”
Ngải Tư cung kính cúi đầu, “Tài liệu đã lấy cho anh xem qua rồi “Thập Tông Tội Lý mới?”
Vinh Nam nheo mắt lại, “Đây là ý tưởng của mấy gia tộc lớn, hay là ý tưởng của Vinh Sở?”
Ngải Tư không nói, nhưng sự im lặng này đã cho Vinh Nam câu trả lời, anh ta tức giận, “Gọi tôi là Vinh Nam!”
“Cậu chủ gần đây không liên lạc được…”
“Cậu chủ?”
Vinh Nam nở nụ cười, ‘Nó mà cũng xứng đáng được gọi là cậu chủ sao? Đường Duy như vậy mới chính là cậu chủ, nó như thế xứng là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi!”
Anh ta chửi rủa con trai mình là con hoang, Vinh Nam dường như không chút thương xót với Vinh Sở, người đàn ông cầm tờ giấy trên tay nhăn nhó, “Vinh Sở có phải cảm thấy cảnh của mình cứng rồi, cho nên ở bên ngoài muốn lăn lộn thế nào cũng sẽ không có ai thu phục được nó không?”
Ngải Tư cúi đầu, “Thưa anh, dù sao thì cậu chủ cũng là con ruột của anh…”
chuyện của Thập Tông Tội Lý không cần nó can thiệp giúp tôi, tôi tự mình biết làm, đừng cho rẵng là con trai của tôi là có thế nhúng tay vào chuyện của tôi như vậy, nếu còn không trở về thì đóng băng thẻ ngân hàng của nó, có chết ở ngoài cũng không cần nói tôi nghe”
Vai Ngải Tư run lên, thật quá tàn nhãn… Đây… Rốt cuộc có phải là con trai ruột thật không? Hơn nữa cũng đã lớn như vậy rồi, nếu như để Vinh Sở nghe thấy, trong lòng có lẽ sẽ buồn đến thế nào…2 ‘Vinh Nam dường như chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm làm cha Tuy nhiên, không ai dám làm trái lời Vinh Nam, ngoại trừ một người phụ nữ đã từng dùng dao đâm anh ta không chút do dự… cũng không còn ai khác dám làm trái Vinh Nam.
Bây giờ người phụ nữ này là vợ của Bạc Dạ và là mẹ của Đường.
Duy.
Trên thực tế, Ngải Tư luôn biết rằng Vinh Nam đã nhiều lần thầm lặng giúp Bạc Thị giải quyết nhiều vấn đề, có lẽ chính lúc đó, ánh mắt tuyệt vọng của Đường Thi đã đánh thức lương tâm cần rứt của anh Anh ta vẫn luôn đền bù cho bọn họ, nhưng trước giờ chưa từng đền bù cho Vinh Sở.
Vì vậy, đêm hôm đó khi Vinh Sở nhận được cuộc gọi của Ngải Tư, Ngải Tư chuyển từ câu từng chữ chết lặng nói lại cho Vinh Sở, người thanh niên nắm chặt ngón tay, hai mắt đỏ hoe, ‘Là ông ta nói sao?”.