“Đúng… ” Điều làm mọi người ngạc nhiên.
Tô Nhan vẫn lạnh lùng quyến rũ kia đột nhiên rơi lệ, giọng điệu run rẩy, giống như bị làm sai ý tứ, vẻ mặt thay đổi cực kỳ nhanh chóng, nhưng lại không có chút nào xấu hổ, đặc biệt là rõ ràng: “Tôi biết, khẳng định là do tôi sai rồi, là do bản thân tôi ù ù cạc cạc mà uống lấy ly rượu kia, chuyện này cũng không nên trách cô gái này, cô gái đây mới vừa được cầu hôn, kết quả là hào quang của buổi cầu hôn bị chúng tôi chiếm mất, là chúng tôi sai, chúng tôi gửi một lời xin lỗi đến quý cô này!”
Đám đông đang quây xem nếu như không nghe thấy thì chính là kẻ ngốc, lời nói đều kể rõ ngọn ngành câu chuyện, nói Cố Hà bọn họ bị chiếm mất hào quang của buổi cầu hôn nên mới tìm cớ để động tay động chân…
“Bạn xem cô ấy khóc thật đáng thương…”
“Phải, cô ấy chắc chắn đã bị oan.”
“Nếu không oán không thù, thì làm gì có ai đổ oan cho người khác như vậy, nhất định là chén rượu kia có vấn đề!”
Phó Thư Mạn tức giận đến mức gần như phun ra máu, cô ta hận không thể chờ đợi để đi lên xé nát khuôn mặt giả vờ đáng thương của Tô Nhan: “Cô đang giả vờ cái gì vậy! Cô chính là bạch liên hoat”
Cô không phải cùng người khác ám chỉ là tôi diễn vở kịch đáng thương sao?
Vậy thì tôi đây diễn cho cô xem?
Vì vậy Tô Nhan bị mắng xong càng khóc lóc hăng say,nãm dựa vào bờ vai của Đường Duy làm ra bộ dạng như nghĩ không thông, tỏ va vẻ vừa đáng thương vừa bất lực: “Đừng nói em nữa, chị gái, xin lỗi, nhất định là em sai rồi… “
Đám đông xung quanh: ‘Sự tương phản này rõ ràng như vậy, còn cần phải nói nữa! Nhìn xem cô ấy khóc như thế nào! “
Khi Phó Thư Mạn nhìn thấy những người xung quanh đột nhiên đứng về phía Tô Nhan, n cô ta có chút bối rối, trước đây mọi người đều đứng về phía cô ta, nhưng bây giờ tất cả đều đứng về phía đối lập với cô ta.
Một đại thiên kim tiểu thư chưa từng bị đắc tội như vậy mặt đỏ bừng bừng, cho dù cả người trong quán ồn ào, giọng nói mảnh mai sắc bén, như đang muốn chứng minh điều gì, ý đồ đem lòng dân đoạt trở về: “Tôi không có! Là cô ấy nói lung tung, là cô ấy cố tình diễn cho các người xem đó..”
“Nhưng chính chị cũng nói, chị đối với em không có tâm cơ gì, vậy em tại sao lại nảy sinh tâm cơ với chị chứ? Tại sao em phải ở đây diễn trò?”Tô Nhan điềm đạm đáng thương dựa vào Đường Duy, như muốn khóc không ra hơi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng của Đường Duy suýt chút nữa bật cười.
Cảm nhận được tình tiết muốn bật cười của Đường Duy, Tô Nhan vô thức duỗi tay ra, hung hăng vặn mạnh vào cánh tay của Đường Duy.
Đau đớn làm cho Đường Duy thiếu chút nữa nhe răng trợn mắt, vì không có lộ ra biểu cảm, cậu ta thiếu chút nữa từ biểu cảm cười phá lên biến thành biểu cảm hung hăng đáng sợ, cậu cúi đầu nhìn vào Tô Nhan đang dựa vào mình, trong phút chốc lại cảm thấy có chút ngu ngốc.
Ngu người rồi.
Cậu ta điên rồi, trở nên ngốc rồi.
“Tô Nhan sờ sờ cậu, Tô Nhan chủ động sờ cậu, Tô Ngôn còn nhéo cậu nữa!
Tô Nhan cảm nhận được nội tâm mừng như điên của Đường Duy, nhưng lại trắng bệch nghiêm mặt nhìn về phía Phó Thư Mạn, sau đó dừng sức mở mở miệng giống như là đang kìm nén sự khó chịu: “Chị ơi, em thật sự không thoải mái, để em… về trước đi.
Có được không? “
* Ôi! Còn hỏi cô ấy làm gì! Người phụ nữ này thật biết lo lằng và tốt bụng! “
* Đúng vậy! “
“Mau kêu bạn trai đưa cô về xem đã xảy ra chuyện gì! “
“Cô gái này thật đáng thương, đẹp cũng là cái tội sao, chẳng biết tại sao lại bị bàn bên cạnh đưa cho chén rượu rồi làm thành như thế này, nếu thân thể có vấn đề, nhất định phải báo cảnh sát để đòi lại công bằng”
Nghe những lời nghị luận này, sắc mặt của Phó Thư Mạn vô cùng khó coi, Cố Hà biết cô ta không còn mặt mũi nữa nên đứng dậy đi tới che chẳn trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào mắt Đường Duy, suy nghĩ về lời, rồi nói: “Chúng tôi không ân không oán gì với các người”
“Tôi không biết anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...