Cầm ly rượu Tô Nhan đã uống lên ngửi, sắc mặt Đường Duy đột nhiên thay đổi!
Trái lại Phó Thư Mạn thì rất bình tĩnh, rất nhiều người như vậy, ai sẽ nhớ vừa rồi cô ta làm cái gì, không sợ hãi chút nào lại còn nhìn về phía Lam Thất Thất nói: “Chúng ta vốn không quen biết nhau, các người hung dữ như vậy để làm gì?”
“Nhưng mà tôi lại nhận ra cô! Thiên kim tiểu thư nhà họ Phó! “Lam Thất Thất đập cạnh ghế rồi đứng lên: “Không ngờ tới cô lại làm cái trò ghê tởm như vậy, không cảm thấy mất mặt sao”
Đây là lần đầu tiên Phó Thư Mạn bị một người chỉ tên nói họ, làm một thiên kim đại tiểu thư nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có người nào dùng khẩu khí như vậy mà nói chuyện với cô ta, thật sự phẫn nộ thậm chí cảm giác có chút không tin, cô ta cho rằng Lam Thất Thất là một đứa vô danh tiếu tốt có mắt mà không thấy núi thái sơn, liền trực tiếp tỏ vẻ khinh thường nói: “Có rất nhiều người quen biết tôi nhưng mà không phải ai tôi cũng quen biết, cô là ai?”
“Cô?” Lam Thất Thất thấy điệu bộ ra vẻ ta đây là đại tiểu thư của Phó Thư Mạn, cũng hùa theo cười nói: “Cô mà cũng xứng biết tên tôi sao? Cô xách dép cho Tô Nhan của chúng tôi còn không xứng, còn muốn cùng cô ấy uống rượu sao, cô nói thẳng đi cô động tay động chân gì vào ly rượu rồi, đừng có mà lảng sang chuyện khác.
“
Xem ra có chút khó chơi.
Phó Thư Mạn nghiến răng nghiến lợi không chịu thừa nhận, có quỷ mới đi thừa nhận chuyện này, ai dám thừa nhận bản thân làm chuyện này sao?
Dứt khoát mà nói: “Người này là Tô Nhan sao? Thật sự kì quái nha, rõ ràng là tôi không hề quen biết gì với cô ấy, tại sao tôi lại phải mạo hiểm vì cô ấy để làm bại hoại thanh danh của bản thân, cố ý động tay động chân vào ly rượu của một người không quen biết, tôi và Tô Nhan lúc trước đều không quen biết, xin hỏi tôi vì cái gì mà làm như vậy “
Lam Thất Thất thiếu chút nữa là lên cơn hen.
Lại nghe Phó Thư Mạn nói: ‘Vả lại….ai mà biết được, rượu thì cũng đã uống xong rồi, bây giờ làm ra cái phản ứng như vậy, thật hay giả cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được thôi…..
Tôi thấy cô ta ngồi kia không nói gì, bình thường cũng cố ý chủ động diễn trò đi, chuyện này không cần phải hắt nước bẩn lên người tôi đâu.”
Ý nói Tô Nhan lúc này là một bạch liên hoa, cố ý giả bộ, diễn một bộ dạng nhu nhược cho bọn họ xem, chẳng qua là vì muốn tất cả mọi người đối địch với Phó Thư Mạn.
lần xoay chuyển tình thế bỗng nhiên trở thành lỗi mọi người đều tự hỏi liệu Tô Nhan có thực sự là có của Tô Nhan, kl khó chịu hay không Lúc này Tô Nhan híp mắt, cười dữ tợn: “Có đạo lý, chẳng qua cô nói cô không có lý do gì để xuống tay với tôi, vì cái gì mà bây giờ cô muốn câu dẫn người khác đến nhìn tôi với con mắt thù địch vậy? Tôi còn có động cơ giá bộ nhu nhược để hại cô sao?”
Vẻ mặt tự mãn ban đầu của Phó Thư Mạn đột nhiên đanh lại.
Có lẽ cô ta không ngờ Tô Nhan lại dùng cô ta để giải vây cho bản thân và thay vào đó là tát vào mặt cô.
Não bộ không thể phản ứng trong một thời gian ngắn, vì vậy cô ta có thể chỉ lắp bắp: “Ai… ai mà biết được…”
Ý tứ này của cô ta là dù đánh chết cũng không thừa nhận sao?
Rượu đã uống vào bụng, có chết cũng không đối chứng việc hôm nay là do ai ra tay, huống chỉ là cho dù có chứng mình được là chén rượu bị trộn lẫn, thì cô ta cũng tìm vô số lý do để trốn tránh trách nhiệm, cô ta có thể nói là do có quá nhiều người nên cô ta lấy nhầm, hoặc có thể nói là do người khác đổi, nhưng trong quán bar lại quá ồn ào, cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bằng cách này thì không có bằng chứng nào bị thu được, chỉ có Tô Nhan uống cạn mới biết ly rượu mà Phó Thư Mạn đưa cho cô có vấn đề.
Lam Thất Thất tức giận đến run lên: “Cô quả thật là nham hiểm xảo trát Ai mà lấy cô về chính là xui xẻo tám kiếp!”
Lời này vừa nói ra, Cố Hà ở bên cạnh trực tiếp vọt lên: “Cô gái này nói chuyện có chuyện có chút mạo phạm người khác!”
“Ai là cô gái với cậu? “
Từ Thánh Mân ngoài cười nhưng trong lòng không cười ôm lấy Lam Thất Thất: “Ba cô có thể đủ để gọi ba của cô ấy là ba rồi, lại còn ở nơi này kiêu ngạo cái gì, lại còn cho con gái nhà người ta uống rượu pha trộn, hay là không phải là người, quả nhiên ác tâm lớn nhất của phụ nữ chính là phụ nữ… “
Vẻ mặt Phó Thư Mạn đột nhiên thay đổi, hai mắt mở to nhìn Tô Nhan một cách hung tợn: “Tôi nói, tôi không biết cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...