Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài


Sakahara Kurosawa không ngờ rằng Cố Mang có thể nói với anh ta những lời đó mà lại còn mang theo giọng điệu “tôi là vì muốn tốt cho anh” như vậy.

So sánh ra mới thấy đối lập, giữa người hiểu rõ đạo lý như Cố Mang và kẻ có tính tình táo bạo như anh ta đã hình thành một sự tương phản rõ rệt, giống như Cố Mang là một người trưởng thành chín chẩn, còn anh ta chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi Không biết vì sao mà Sakahara Kurosawa bắt đầu thấy sốt ruột, chỉ có thể mạnh miệng nói: “Chuyện của tôi và Lạc Du Du cậu đừng can thiệp vào, Lam Thất Thất sợ cậu buồn chán nhưng thật ra tôi thấy cậu cũng thật sự là ăn no rửng mỡ không có việc gì đấy”
Cố Mang nhíu mày, nhưng cũng không tức giận: “Bộ dạng này của anh rất giống như đang sợ hãi Lạc Du Du bị người khác đoạt mất vậy”
“Vớ vẩn!”
‘Sakahara Kurosawa nắm chặt lấy tay của Lạc Du Du, cố ý nhấn mạnh với Cố Mang: “Ai lại thích bị vợ chưa cưới của mình cảm sừng chứ?
Nói xong liền quay đầu nhìn Lạc Du Du, gắn từng tiếng: “Cô cẩn thận một chút cho tôi!”

Sau đó túm lấy Lạc Du Du kéo đi trước mặt Cố Mang: “Tôi và vợ chưa cưới sẽ cùng về, cậu tự lái xe về một mình đi, xin cứ tự nhiên!”
Tuy rằng…tuy rắng con người Cố Mang quả thật rất tốt, nếu như.

không có yếu tố ngoại lực tác động vào thì thậm chí anh ta còn có thể rất khâm phục Cố Mang.

Nhưng bây giờ Cố Mang giống như là đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện, mà anh ta thì lại đứng ở phía đối lập với anh.

Không…
Cố Mang ưu tú như vậy, Lạc Du Du nhất định cũng sẽ phát hiện ra?
Nếu có một ngày Lạc Du Du bắt đầu bị Cố Mang hấp dẫn thì đối với anh ta mà nói chẳng phải là…
Sakahara Kurosawa càng nghĩ càng giận, kéo theo Lạc Du Du bước đi càng ngày càng nhanh, làm cho Lạc Du Du còn chưa kịp nói lời chào với Cố Mang đã bị kéo ra bên ngoài, trèo lên xe taxi.


Sakahara Kurosawa còn chưa hết tức giận nói: “Nhìn nhìn nhìn, cô quay đầu nhìn cái gì vậy? Lại còn muốn tiễn Cố Mang về sao?”
“Làm sao anh lại có thái độ thù địch với anh ấy như vậy?”
Lạc Du Du nhìn trên dưới Sakahara Kurosawa vài lần: “Không phải trước đó hai người đã biết nhau rồi sao?”
Đã biết nhau là chuyện trước kia Ai biết Cố Mang lại có thể…có thể biến thành cấp trên trực tiếp của Lạc Du Du chứt Sakahara Kurosawa nhìn vào mặt Lạc Du Du hỏi: “Cô cảm thấy Cố Mang rất đẹp trai sao?”
Lạc Du Du cảm thấy bưồn cười, không nói lời nào, quay đầu đi.

Nhưng mà phản ứng như thế ở trong mắt Sakahara Kurosawa lại là một kiểu cam chịu, anh ta cười lạnh ra tiếng: “Cô đừng có năm mơ, đời này cô chính là vợ chưa cưới của tôi, cũng đừng nghĩ cô có thể có được hạnh phúc khác, cô xứng sao?”
Cô xứng sao?
Ba chữ kia đối với Lạc Du Du mà nói có thể nói là như xát muối vào lòng, nhưng cô ta vẫn chịu đựng, còn quay sang Sakahara Kurosawa cười nói: “Nếu anh chán ghét tôi như vậy, lại luôn mồm nói muốn xóa bỏ hôn ước thì vì sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm tôi đi cùng ai, ở gần ai làm gì?

Giọng nói của Sakahara Kurosawa vô cùng lạnh lẽo, giống như một cái tát tát cho Lạc Du Du đau đớn phải tỉnh dậy: “Cô cảm thấy thế nào? Ban đầu chính là bởi vì cô nên tôi mới có thể bị trói buộc vào hôn ước này, giờ cô lại nói muốn xóa bỏ thì liền xóa bỏ sao? Lạc Du Du, ở đâu ra có chuyện tốt như vậy, lúc trước cô phá hủy tự do của người khác, qua vài năm cảm thấy không còn thú vị nữa thì lại muốn bứt ra sao, cô nằm mơ đi”
Lạc Du Du gắt gao nắm chặt nầm tay: “Dù vậy thì anh cũng đâu cần thiết phải thế này, vì sao buối tối lại cứ nhất định muốn đến nhà tôi?”
Nhìn rồi lại nhìn!
Sakahara Kurosawa vừa thấy bộ dạng kháng cự này của cô ta thì tức mà không phát ra được, giọng nói càng trở nên quá mức: “Tôi còn không được đi xem nhà của cô sao? Lạc Du Du, không phải là cô giấu một thẳng đàn ông khác ở trong nhà đấy chứ? Ở nước ngoài nuôi trai bao hả? Có phải là mỗi ngày đều cùng hản ta ân ái hay không?”
Vừa nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn này của Lạc Du Du cùng người đàn ông khác lăn lộn trên giường…
Lửa giận trong lòng Sakahara Kurosawa lập tức liền bùng lên: “Cô thử để cho người đàn ông khác chạm vào cô xem!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui