Trên đời này có đủ loại người, có đủ loại tính cách, Lam Thất Thất chân thành nhiệt tình, có qua có lại.
Từ Thánh Mân trong mắt cô ấy luôn là một người đạo đức giả và ích kỷ.
vì để đạt được mục đích mà mình muốn, cái gì cũng có thể làm được.
Nhưng vào lúc này, cô ấy cảm thấy mình nhìn nhầm rồi.
Nhìn nhầm Từ Thánh Mân đạo đức giả, bởi vì từ đầu đến cuối anh ta đều tham lam trần trụi như vậy.
Anh ta có lẽ chưa từng giả vờ bao giờ.
Giống như lúc này, anh đứng trước mặt cô, nhà họ Từ phá sản rồi, không còn gì cả, mà anh vẫn nhẹ nhàng nắm tay cô như cũ.
Nói.
Lợi dụng toàn thế giới, cũng muốn cô trở về bên cạnh anh.
Lúc này, trái tim Lam Thất Thất đập rất nhanh, khi hồi thần lại, cô muốn rút tay ra, nhưng Từ Thánh Mân lại nắm chặt không buông, lực đạo năm chặt như vậy giống như bị ai đó bóp cổ vậy.
Trong lòng Lam Thất Thất đột nhiên cảm thấy khẩn trương, vô thức nói: “Buông ra”
Vừa nói xong, cơ thể người đàn ông trước mặt đột nhiên chuyển động, thậm chí trong lúc Lam Thất Thất còn chưa biết gì, gương mặt kia đột nhiên đưa đến gần phóng đại lên vô số lần, giây tiếp theo, một hơi ấm truyền đến môi.
Khuôn mặt Lam Thất Thất lập tức đỏ bừng, lúc này trên đầu của cô ấy có thể phát ra khói, lần đầu tiên cô ấu bị cưỡng hôn, cả người giống như một con vật nhỏ bị dọa sợ, cứng ngắc, suýt chút nữa giống như con vật nhỏ giơ móng ra cào lên.
Từ Thánh Mân đã ham muốn Lam Thất Thất lâu như vậy, lúc bắt đầu còn thăm dò hôn nhẹ, sau đó trực tiếp kiêu ngạo bắt đầu vừa hôn vừa nhấm nháp, hận không thể nuốt chửng cả người Lam Thất Thất.
Cảnh tượng đó khiến hai người đàn ông to lớn Sakahara Kurosawa và Cố Mang đều há hốc miệng.
Từ Thánh Mân con mẹ nó cũng phải biết xấu hổ chứ.
Con gái nhà người ta mà anh ta lại cưỡng hôn như vậy sao?
Quả nhiên như vậy, không qua bao lâu thì Từ Thánh Mân bị Lam Thất Thất đẩy ra, còn kèm theo một cái tát giáng xuống.
Bốp một tiếng, giòn ra vang dội.
Sakahara Kurosawa và Cố Mang không hẹn mà cùng đưa tay lên che mắt, lắc đầu thở dài.
Sau đó nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Lam Thất Thất: “Từ Thánh Mân anh làm cái gì vậy?”
Tên dã thú Từ Thánh Mân này, bị tát cho một bạt tai, nhưng khuôn mặt đẹp trai ấy bị tát một cái lại giống như bị làm nhục vậy, tóc rối loạn, viền mắt đo đỏ càng khiến anh ta tăng thêm vẻ yêu nghiệt, anh ta nhìn chằm chằm Lam Thất Thất nói: “Đồ lưu manh”
“Hôn em”
Lam Thất Thất mà nổi giận lên cũng không phải là dễ chọc: “Muốn tính toán đúng không? Tôi nói cho anh biết tôi không dễ lừa như lúc trước nữa đâu”
“Anh không lừa em”
Từ Thánh Mân đứng yên đó: “Em đánh anh xong rồi, nhưng anh vẫn muốn chạm vào em”
Sakahara Kurosawa và Cố Mang đang trốn trong góc nghe thấy lời này không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Từ Thánh Mân anh nghe xem lời anh nói là lời của con người nên nói sao?
Anh ta mà để Lam Minh biết thì ông ta có đánh anh ta nát đầu không?
Lam Thất Thất khóc thét lên: “Cút.
Mau cút ra ngoài.
Tôi bị điên mới đứng ra nói giúp anh.”
“Anh sẽ không cút”
Từ Thánh Mân nói từng chữ một, gắn giọng: “Em đã nghe rõ chưa Lam Thất Thất? Đừng chạy trốn, đây là tuyên chiến của anh, anh muốn theo đuổi em, trước kia anh không phát hiện em lại khiến anh đau đớn như vậy, mẹ nó khiến ruột gan anh đều tím xanh.
Bây giờ ông đây muốn theo đuổi em, cho dù thế nào, anh sẽ không lùi lại nửa bước, nghe rõ chưa?”
Lúc này Lam Thất Thất cảm thấy cả người mình giống như uống rượu vậy, đầu óc mơ màng, nhất thời vậy mà hoàn toàn không phản ứng lại: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...