Con Thần Thú Ngu Ngốc Cút Ngay! FULL


Bạch Ly trợn trừng mắt, hai tay siết lấy y phục, thân hình run rẩy, nhìn Mạc Ảnh Quân với ánh mắt không thể tin được.
Mạc Ảnh Quân nhìn sâu vào mắt Bạch Ly một lúc, thấy hắn vẫn đờ người ra liền bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ mạnh vào đầu hắn !
"Auw !" Bạch Ly theo phản xạ hét lên một tiếng, tiếp đó lại hóa trang làm tượng đá trước mặt Mạc Ảnh Quân.
"Tiểu Bạch !" Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày nhìn Bạch Ly, người này bị hắn nói dọa đến hồn vía lên mây rồi.
Thấy hắn vẫn ngơ ngác ngồi đó, Mạc Ảnh Quân liền đứng lên, giả bộ mặt lạnh định đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa tiến đến một bước đã bị một bàn tay, chính xác hơn là.

.

.

. đã bị cả thân thể của người đó áp lên ôm chặt lấy chân hắn, không chịu buông ra.
"Quân Quân, ta xin lỗi, không phải ta không để ý đến ngươi, người đừng bỏ ta đi !" Bạch Ly bối rối vội vàng nhào lên bám chặt chân Mạc Ảnh Quân, miệng nhỏ tiếp tục kể lể.
"Quân Quân, ta thực sự rất thích ngươi, nói yêu ngươi cũng không sai !"
"Quân Quân, ta không thể sống thiếu ngươi, ta đã chờ ngươi hơn mười năm rồi, ta không muốn bị dày vò thêm nữa !"
"Quân Quân, nếu ngươi nhất định muốn bỏ rơi ta thì phải giết ta trước nếu không ta sẽ bám theo ngươi suốt cả đời đến khi ngươi chết, không, kể cả ngươi chết ta cũng hóa thành ma bám theo ngươi, đời đời kiếp kiếp !"
Bạch Ly nói xong nhắm tịt mắt lại, thân hình run run, hắn rất hồi hộp a, hắn biết Quân Quân sẽ không lãnh huyết đến mức giết hắn nhưng mà hắn rất yêu Quân Quân cho nên dù có việc nhỏ gì xảy ra hắn cũng không kiềm chế được mà nghĩ đến những thứ u ám.

.

.

.

.


(thụ sợ bị vứt, bị ghét...).
Nghe lời tâm sự (tỏ tình :v) chân thành của Bạch Ly, nếu nói không cảm động là giả, chỉ là.

.

.

.

Mạc Ảnh Quân hắn nghe nhiều rồi nha, mục đích của hắn căn bản là muốn con bạch hổ ngốc này không nghĩ vẩn vơ nữa thôi !
"Tiểu Bạch, ta biết ngươi luôn lo sợ ta bỏ ngươi, mười năm trước là ta thật sự có việc bận (tu luyện để mạnh hơn) nên mới bắt buộc phải để ngươi lại Vạn Thú sâm lâm, nhưng chẳng phải ta đã đi tìm ngươi sao, ta và ngươi cũng kí khế ước linh hồn (kết hôn :v) vậy ngươi còn lo cái gì nữa !"
Mạc Ảnh Quân có chút tức giận với phiền muộn, mặc dù là ai thì khuyên nhiều thế vẫn không tin tưởng nhau cũng sẽ bực mình a, dù là người có tâm tính đạm mạc như hắn, hơn nữa.

.

.

.

. đây là câu nói dài nhất trong cuộc đời hắn từ khi sinh ra đến giờ !
"Quân Quân, ta thật sự xin lỗi ngươi, sau này ta nhất định sẽ không trái lo phải nghĩ như vậy nữa, ngươi tha thứ cho ta nha ?" Bạch Ly nghẹn ngào nói, hắn đã thực sự mở lòng rồi, nhất định sẽ không làm phiền Quân Quân như thế này bao giờ nữa, hắn chẳng qua là rất yêu Quân Quân nên không muốn rời xa mà thôi !
"Thật ?"
"Thật sự !" Bạch Ly vội vàng đưa tay lên lung tung lau nước mắt, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Mạc Ảnh Quân, gật đầu thật mạnh đáp.
".

.


.

.

.

."
"Quân Quân ?"
"Không có gì.

.

.

.

"
"Quân Quân, ngươi.

.

.

.

ngươi làm sao vậy ?!" Bạch Ly bắt đầu bối rối.
"Ta đi chút."
"Oa, không muốn !" 
Bạch Ly thấy Quân Quân định quay người bỏ đi, liền chơi xấu nhào người đến dùng cả tay cả chân bám chặt lấy thân hình Mạc Ảnh Quân, hết bi thương thói xấu liền trở lại !
"Buông !" Mạc Ảnh Quân quay lại trừng mắt nhìn hắn, không 'xuân thương thu buồn' nữa?
"Không !" Bạch Ly lắc đầu, miệng cười tủm tỉm, khóe mắt còn dính chút nước mắt xung quanh hơi cong lên, tay chân càng ra sức bám chặt hơn.
"Buông !"
"Không buông !"
"Buông ra !"
"Ta không buông (>..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận