Con Rồng Cuối Cùng Của Tu Chân Giới

Chương có nội dung bằng hình ảnh

🌻 CHƯƠNG 3 🌻

Edit: Ni (@yeumotchut)

"Thương Tích Vũ nhẹ giọng nói: "Ta chính là hắn a." "

🌻🌻🌻

Tiểu Thâm cảm xúc dâng trào, không nhận ra ở trong điện, Tạ Khô Vinh cùng Đạo Di đều quỷ dị nhìn hai người bọn họ chằm chằm, đặc biệt là ly trà mà Tiểu Thâm vừa tùy ý uống.

Đạo Di có một trăm lời muốn nói, nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể yên lặng hành lễ với thanh niên, sau đó lùi ra một góc, một bên con ngươi lại chuyển đến bên cạnh, tưởng chừng muốn rớt ra ngoài, lấm lét nhìn Tiểu Thâm...

Tiểu Thâm nhạy bén nhận ra, xoay mặt nhìn rồi lại nhanh chóng quay mặt trở lại, mắt của chim thật lạ a.

Tạ Khô Vinh cũng rất là ngạc nhiên, hỏi thanh niên kia: "Tiểu sư thúc sao lại đến đây, có việc gì sao?"

Người này kém hơn hắn hai trăm tuổi, nhưng lại là sư thúc, tuổi còn trẻ, nhưng là người duy nhất còn sót lại của thế hệ trước...

Hết cách rồi, người tu chân sống lâu, vị nào đó về già còn muốn thu nhận tiểu đồ đệ, dù là bảy, tám tuổi, thì tiểu bối cũng phải ngoan ngoãn gọi thúc.

Huống hồ thanh niên này không chỉ là lớn lên ở thế hệ trước, mà còn rất mạnh.

Một môn phái bên trong nhiều người như vậy, ai cũng có nhiệm vụ riêng. Nhưng vị tiểu sư thúc này, xưa nay am hiểu nhất là đánh nhau... Không là đấu pháp.

Tiểu sư thúc gần đây vẫn luôn bế quan, không biết hôm nay làm sao lại xuất quan. Còn đích thân bưng trà cho Tiểu Thâm, bản thân không nhắc tới, trong trí nhớ của hắn, sư phụ cũng chưa được uống mấy lần trà do tiểu sư thúc dâng lên.

"Không có chuyện gì." Thanh niên tùy ý chắp tay đứng ở trong điện, thân hình cao lớn, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Không có chuyện gì?? Không có chuyện gì thì tới đây làm gì, chỉ tới đưa trà cho Tiểu Thâm? Xong đứng ở đó làm cột?

Nội tâm Tạ Khô Vinh đau khổ, dù hắn là tông chủ, nhưng người không chịu nói, hắn cũng không dám ép buộc vị tiểu sư thúc này nói thêm vài chữ.

"Đây là Tiểu Thâm, hôm nay mới nhập tông." Tạ Khô Vinh giới thiệu một chút, "Tiểu Thâm, ngươi mới vào tôn sơn để ta giới thiệu chút... Đây là sư thúc của ta, tôn xưng là Tôn Di chân nhân."

Tiểu Thâm cũng không phải đệ tử chính thức, cũng không như Đạo Di từ nhỏ lớn lên ở đây, gọi người nọ là sư thúc, nhưng phàm là diện kiến tiền bối, lễ phép hô lớn chân nhân, nguyên quân, đạo quân, là được rồi.

"Ta là Thương Tích Vũ." Thanh niên tiếp lời, mi mắt rũ xuống, tựa như lạnh lùng, nhưng lại có cảm xúc khác.

Tiểu Thâm nhớ kỹ cái tên này, chắp tay thờ ơ, áo choàng rộng, tay áo rộng,, đầu ngón tay cũng chỉ lộ ra một chút nhỏ.

Tạ Khô Vinh luôn cảm thấy không đúng, nghi ngờ liếc tiểu sư thúc một cái, dứt khoát chuyển hướng qua Tiểu Thâm, đem mắt cá chân của y nâng lên nhìn kỹ, chuyển một hồi thì chuyển đến Ngự Linh Hoàn: "Ngươi thật không biết người hạ cấm chế ngươi lai lịch ra sao?"

Tiểu Thâm rầu rĩ nói: "Ta chỉ thấy gã đúng một lần, căn bản không nhận ra."

"Tu vi của người này không hề tầm thường còn cố ý che giấu lai lịch, tựa như có kiêng kỵ nên mới bỏ chạy. Ngự Linh Hoàn do gã đúc khá tinh xảo, không dễ phá giải, nếu không tổn hại cơ thể thì cũng bị phá mất một phần công phu. Nhưng không sao, trong tông có đệ tử am hiểu chế tạo vũ khí, ta sẽ để bọn họ vẽ lại chế đồ, sau đó đích thân ta sẽ động thủ, bằng cách này ngươi sẽ nhanh chóng khôi phục tu vi." Tạ Khô Vinh đều vì Tiểu Thâm suy nghĩ, thậm chí còn chuẩn bị thành lập một nhóm để sớm giải trừ trói buộc.

Tiểu Thâm cũng cực hận cấm chế này, không những là ký ức bị sỉ nhục tình cảm, mà nếu không lấy đi, linh lực của y không thể khôi phục được, làm sao có thể lấy lại nước.

Tiểu Thâm nghĩ như thế, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, đối với tổng quản tương lai cười một cái, "Tạ ơn Tạ Tông chủ."

Từ khi Tạ Khô Vinh nhìn thấy Tiểu Thâm, đối phương liền một bộ dạng quái gở, thật vất vả mới nở nụ cười, khiến hắn cảm thấy không uổng công cứu giúp.

Chỉ là lúc này, Tiểu sư thúc chết tiệt của hắn bất thình lình liền lên tiếng: "Để ta giải."

Tạ Khô Vinh: "A?"

Thương Tích Vũ nói lại một lần nữa, lúc này còn nhiều thêm hai chữ: "Để ta giải, càng nhanh."

Tạ Khô Vinh đương nhiên nghe rõ ràng, cũng không nghi ngờ chuyện Thương Tích Vũ động thủ sẽ nhanh hơn, hắn nghi vấn chính là chuyện tự nhiên sao Thương Tích Vũ chủ động trợ giúp.

Thương Tích Vũ chưa bao giờ là kiểu người nhiệt tình, từ trước đến giờ vẫn luôn độc vãng độc lai(*), trên người hắn không nhìn thấy bất kì vết tích liên quan nào đến câu "có đôi có cặp", trừ phi lúc hắn đang động thủ. Bởi vì hắn có hai vũ khí.

(*): độc vãng độc lai: một mình đến, một mình đi

Tiểu Thâm lại không biết nhiều như vậy, thấy Thương Tích Vũ chủ động muốn giúp y phá giải cấm chế, trong lòng hảo cảm lại càng sâu, lập tức vui sướng nói: "Được nha!"

Tạ Khô Vinh có cảm giác con rùa mình khổ sở cứu về lại cùng người khác chạy mất...

Song, nếu Thương Tích Vũ đã lên tiếng, Tiểu Thâm còn cực kỳ tình nguyện, hắn cũng chỉ có thể ủ rũ nói: "Vậy cũng tốt, chuyện này liền khổ cực Tiểu sư thúc, không quấy rầy ngươi tu hành là tốt rồi."

Tạ Khô Vinh còn muốn dặn dò Đạo Di, "Nếu là Tiểu sư thúc cùng Tiểu Thâm có cần gì, ngươi theo lệnh mà làm, làm việc cẩn trọng."

Thương Tích Vũ không quan tâm đến việc chung, bên người cũng không có ai, Tiểu Thâm lại vừa tới, bị Ngự Linh Hoàn trói buộc, vẫn là để cho Đạo Di giúp chút việc vặt.

"Nhập gia tùy tục, Đạo Di nhớ đem quy củ tông môn và cấm địa trong tông nói cho Tiểu Thâm." Tạ Khô Vinh bồi thêm một câu.

"Biết! Ta bên người lúc nào cũng đem theo!" Đạo Di ngay lập tức lôi ra một cái ống trúc tinh tế, ở giữa rút ra một tờ giấy, trên mặt viết tỉ mỉ những quy củ của Vũ Lăng Tông, còn có các giáo huấn của đệ tử, phàm là người nhập tông đều phải thuộc làu làu


Cậu đi tới bên cạnh, đưa cho Tiểu Thâm.

Tiểu Thâm chỉ liếc mắt nhìn, lập tức nói như chuyện đương nhiên: "Ta không biết chữ!"

Vạn năm trước, y cũng đã học ngôn ngữ của Nhân tộc, nói năng thì không tính là rõ ràng, văn tự thì lại càng lười học.

Tạ Khô Vinh sững sờ không nghĩ tới điểm này, những người hắn gặp trước đây không uyên bác cũng uyên thâm, đặc biệt là nếu như muốn học đạo pháp của người khác thì ít nhất cũng phải đọc được chữ, Vũ Lăng là nơi vạn ngàn tu tu chân giả học đạo, hắn sống mấy trăm năm, thật sự chưa từng thấy người không biết chữ!

Cũng không biết Tiểu Thâm rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh nào...

Hắn hoảng hốt nói: "Kia Đạo Di ngươi đọc cho Tiểu Thâm nghe đi."

Đạo Di càng lên tinh thần, còn muốn dông dài thêm đôi câu, đã thấy Tiểu Thâm nghiêm nghị nhìn mình chằm chằm vào mình liền không dám nữa, lập tức đọc: "Đệ tử nhớ kỹ tu tính luyện mệnh. Tâm là công cụ của Đạo. Đại Đạo thì thâm sâu, huyền bí, không tốt cho việc tu tâm..."

Cậu mồm miệng lưu loát, một hơi liền niệm mấy trăm chữ cổ khó phát âm.

Tiểu Thâm nghe được mà trợn cả mắt lên, chỉ cảm thấy như con cua đang thổi bong bóng, ngơ ngơ ngác ngác.

"Chờ một chút, có ý gì, ta nghe không hiểu a."

Câu đầu tiên còn có thể nghe hiểu, những câu sau, từng chữ đều biết, nhưng đứng chung với nhau thì không hiểu đang nói gì, hơn nữa Đạo Di đọc nhanh như vậy, y đến nghe còn nghe không rõ. Qua vạn năm, ngữ pháp của Nhân tộc càng phát triển, y làm sao nghe hiểu mấy câu trong này viết gì.

Đạo Di lại bị kinh ngạc lần nữa, "Ngươi nghe không hiểu?"

Tách trà trên tay Tạ Khô Vinh giơ ra nữa chừng thì dừng lại giữa không trung, đối với trình độ văn hóa của Tiểu Thâm lại có nhận thức mới.

Đạo Di thế mới biết tại sao mỗi lần mình nói mấy câu vô nghĩa Tiểu Thâm tiền bối đều rất hợp tác, nguyên lai y hoàn toàn mù chữ a!

Chuyện ở môn phái khác thì Tạ Khô Vinh không biết.

Mà Vũ Lăng Tông năm ngàn năm trở lại đây, chưa từng có ai mù chữ.

Chỉ có người đến Vũ Lăng Tông cầu đạo, chứ không phải tới xoá nạn mù chữ.

Tạ Khô Vinh rất lúng túng, mà người đã mang đến, hắn còn có thể làm sao...

Vả lại trong tông cũng không có quy định không biết chữ thì không được nhập tông.

Hắn chỉ có thể đối với ánh mắt nghi ngờ của Đạo Di, hít một hơi thật sâu, "Không sao, cấm chế của Tiểu Thâm cũng chưa giải trừ, một thời gian cũng không làm được việc gì, sau này học là được. Đạo Di, ngươi... bớt chút thời gian giảng giải tỉ mỉ cho Tiểu Thâm hiểu đi."

Hắn dứt lời nhanh chóng một hơi đem trà uống xong, đè nén sự kinh ngạc.

"Vâng, tông chủ. Vậy có phải hay không an bài Tiểu Thâm ca ở chỗ của tiểu sư thúc?" Đạo Di do dự nói.

Tạ Khô Vinh kỳ thực còn chưa nghĩ đến điểm này, theo bản năng nhìn qua Thương Tích Vũ, thấy hắn không có muốn ý phản đối, càng giật mình.

Thương Tích Vũ nói thẳng: "Vậy liền đi thôi."

Vũ Lăng Tông khai sơn mấy ngàn năm, phân nhánh nhiều vô số, thêm nữa còn có Yêu tộc, Nhân tộc nương tựa, thường xuyên còn có tu chân giả ở môn phái khác đến cầu đạo. Diện tích của tông rộng lớn, chẳng khác nào một tiểu vương quốc tách biệt với bên ngoài, kỳ thực cũng rất náo nhiệt.

Lúc trước Tiểu Thâm nhìn thấy trên sông Ly Cấu có thuyền nhỏ, là bởi vì ở đây có quy định, không có đại sự, nghiêm cấm các đệ tử ngự khí phi hành.

Đây đều là lớp tiền bối của Tạ Khô Vinh định ra, thấy đệ tử có chuyện hay không có chuyện cũng bay qua bay lại tới lui trên đầu họ, cảm thấy không được tôn trọng. Vì vậy, từ đó, đệ tự có biết ngự khí hay không đều phải dựa vào một chiếc thuyền lá nhỏ.

Sông Ly Cấu thông với đỉnh núi, khắp nơi đều có bến phà, Tiểu Thâm và Đạo Di lên một chiếc thuyền nhỏ.

Đạo Di trơ mắt nhìn Thương Tích Vũ cũng lên thuyền, không dám nói gì, với bối phận của Thương Tích Vũ tất nhiên là không bị hạn chế, muốn bay thì bay, nhưng mà người ta muốn đi thuyền, Đạo Di cũng chỉ có thể yên lặng lùi về sau, về sau nữa.

Thuyền nhỏ không cần mái chèo, tự đi về phía trước.

Linh lực của Tiểu Thâm không còn, nhưng nhãn lực thì vẫn ở đó, y đã phát hiện là Thương Tích Vũ đang điều khiển nước, nguyên lai Thương Tích Vũ cũng tu thủy pháp, khó trách y nhìn Thương Tích Vũ lại cảm thấy gần gũi như vậy.

Tiểu Thâm phát hiện trên thuyền có hàng chữ nhỏ, y tất nhiên là không hiểu, hỏi: "Này viết cái gì?"

Đạo Di vốn định trả lời, ai ngờ rằng lại nghe được câu trả lời từ vị tiểu sư thúc không thích nói chuyện: "Thiên hạ thuyền tái thiên hạ khách, thế gian tửu thù thế gian nhân(*). Đây là một bút tích của một vị tổ sư."

(*): thuyền thiên hạ chở khách thiên hạ, rượu thế gian thưởng người thế gian.

Tiểu Thâm nửa hiểu nửa không, lại hỏi: "Rượu uống ngon sao? Ta chưa uống bao giờ."

Thương Tích Vũ nhìn đôi mắt xanh thẫm của y, trong mắt tràn đầy tò mò, vẻ mặt ngây thơ như bảo vật đến từ thế giới khác, vô thức tiến lên trước một bước.

Chiếc thuyền này vốn không lớn, Thương Tích Vũ bước một bước, khoảng cách với Tiểu Thâm gần trong gang tấc, mắt hắn tựa như sắc đem của đêm tối, thâm trầm, lạnh nhạt, khắc chế.

Tiểu Thâm nghĩ hắn muốn chạm vào mình, mà cuối cùng Thương Tích Vũ dừng lại nói: "Ta có mấy đàn rượu ngon..." Hắn dừng một chút, cân nhắc đến trình độ của Tiểu Thâm, sửa lời nói, "Mấy vò rượu ngon, ngày khác cho ngươi nếm thử."

"Được a." Tiểu Thâm đối Thương Tích Vũ càng hài lòng hơn, thật là một người vừa hiểu biết vừa biết điều. Y thậm chí còn không hiểu sao Đạo Di làm cái gì mà cách xa như vậy, đứng ở đuôi thuyền, một bộ dạng rất sợ hãi Thương Tích Vũ.


Nếu không phải sông Ly Cấu sâu không đáy, chân thì đang bị cái vòng vướng bận, y hiện tại muốn đem Thương Tích Vũ xuống nước.

Vượt qua trùng sơn, đến một ngọn núi cao sừng sững, phi các trên đỉnh núi nhìn qua rất nguy hiểm. Sông Ly Cấu chảy vòng quanh một vòng từ chỗ này hướng lên, vừa vặn dừng lại bên ngoài một cái đình, neo thuyền thả khách.

Cả ngọn núi này chỉ có một mình Thương Tích Vũ làm chủ. Không giống ngọn núi của những tu giả khác, có thêm đệ tử, vật cưỡi, sủng vật các hình... cực kì náo nhiệt. Nơi này thì quạnh quẽ giống như Thương Tích Vũ vậy.

Đạo Di chính là đến làm việc vặt, bồi Tiểu Thâm đi quanh một vòng, chọn được gian phòng ưng ý, cậu liền dùng pháp thuật dọn dẹp một hồi, đổi thành đồ đạc mới.

Thương Tích Vũ không đi cùng, Tiểu Thâm tự mình dò xét xung quanh, nơi này ngoại trừ không có nước, còn lại cũng xem là một chỗ tốt

"Ngươi kể cho ta nghe về Thương Tích Vũ đi." Tiểu Thâm rất không muốn cùng Đạo Di khơi mào câu chuyện, nhưng mà hiện tại ở đây cũng chỉ có ba người bọn họ.

"Tiểu sư thúc a!" Đạo Di do dự một chút, không dám ở sau lưng nói mấy cái tin đồn về Thương Tích Vũ, chỉ chọn những cái có thể nói, "Nói sao nhỉ, người phân thành ba, sáu hay chín cấp bậc, nếu gỗ có gỗ Hoàng Hoa Lê, thì chúng ta có tiểu sư thúc chính là người đứng trên đỉnh của đỉnh, toàn bộ tu chân giới đều nói, tiểu sư thúc là Dư Chiếu hậu thế, xưa nay chỉ một người!" (*)

(*): đoạn này t chém gió hơi nhiều. Thật sự QT rất khó hiểu (._.)

"Ồ..." Tiểu Thâm gật gật đầu.

Đạo Di đối phản ứng của y không hài lòng, "Tiểu Thâm ca, ngươi nghe rõ ràng không hả, Dư Chiếu hậu thế, xưa nay chỉ một người!"

"Nghe hiểu!" Tiểu Thâm đáp, "Dư Chiếu, chính là cái người nghe được tiếng rồng ngâm."

Y nhớ tới, khoe khoang đến tận trời, nghe tiếng liền biết được màu sắc của rồng.

Đạo Di: "..."

Quên mất Tiểu Thâm ca biết đến cái tên Dư Chiếu này cũng mới không tới một ngày...

Đạo Di thay đổi lời giải thích: "Sư thúc tổ mới hơn năm trăm tuổi, đã qua Bất Phục cảnh(*)! Năm trăm năm, đã đạt tới Bất Phục!"

(*): cảnh giới thứ 9

Tiểu Thâm giờ mới hiểu sơ sơ.

Nha, Bất Phục rồi sao, cảm thấy rất không phục, không đẩy xuống nước được rồi...

Đạo Di thấy Tiểu Thâm cuối cùng cũng coi như có phản ứng, mới hài lòng, lại nói: "Ngươi xem này, cả ngọn núi Bích Kiệu này chỉ có một mình tiểu sư thúc, hắn không thu đệ tử, không phụ thuộc vào ai, thậm chí trăm năm trước, còn có một tiểu giao(*) tự tiến cử, cam tâm tình nguyện làm vật cưỡi cho tiểu sư thúc. Cũng bị cự tuyệt."

(*): con giao: giao long hay thuồng luồng...

"Giao là Thủy tộc có huyết mạch gần nhất với Long tộc, sau khi lớn lên nhất định tiền đồ vô lượng, tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn. Đặt ở đâu, cũng không có thể khinh thường."

"Mà tiểu sư thúc lúc đó chỉ cười lạnh, nói, thế gian đã không còn Chân Long(*), ta hà cớ gì phải cưỡi giao."

(*): rồng thật

Tiểu Thâm: "???"

Tiểu Thâm: "Ta nghe không hiểu lắm, câu này ý là hắn chỉ muốn cưỡi rồng?"

Đạo Di: "Ừ, không kém là bao."

Kỳ thực Đạo Di cảm thấy, có chút ý tứ muốn cùng Dư Chiếu phân cao thấp, nếu lấy tiểu sư thúc cùng Dư Chiếu so sánh, ai dám a, Dư Chiếu là Nhận Kim long, tiểu sư thúc như thế nào lại nguyện ý thu Thủy tộc khác chứ.(*)

(*): cái đoạn này khó hiểu thật sự:(((

Mà Tiểu Thâm ca nói vậy cũng không sai.

Tiểu Thâm: "........."

Cảm xúc thất vọng lần thứ 2 đến nhanh như vậy??

Không đúng, không thể! Thương Tích Vũ làm sao sẽ nói ra những lời này!

Tiểu Thâm không tin.

Một Nhân tộc lương thiện như vậy...

Tiểu Thâm hoảng hoảng hốt hốt, có khi nào là do Đạo Di khoa trương quá không, con người này, thoạt nhìn, chính là kiểu biết cũng nói mà không biết cũng sẽ nói.

Còn cười lạnh, Thương Tích Vũ nhất định không phải là kiểu người sẽ làm như vậy.

Nói đi nói lại, tiểu sư thúc chưa bao giờ thu nhận thuộc hạ, phá lệ đem Tiểu Thâm ca mang về, nói là cấm chế, lẽ nào thật sự chỉ đơn giản như vậy? Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt!

Đúng rồi, Tiểu Thâm ca cũng là Thủy tộc, mà không biết là tộc gì, nội tâm Đạo Di âm thầm đoán, có thể là bạch tuộc.


Đạo Di cũng chỉ dám ở trong lòng suy đoán một chút, Bất Phục cảnh tiểu sư thúc làm việc, cậu làm sao mà đoán được.

"Tiểu Thâm ca, ngươi xem đã là canh giờ nào, ngươi lại vừa mới đến, trước hết nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi nói tỉ mỉ, thuận tiện dạy ngươi nhận thức mặt chữ, chúng ta vạn đan miên hoa nhất trường cung(*) —— "

(*): t không hiểu câu này với lại t tra cũng không có, ai hiểu thì comm cho t biết với nha. (Raw: 万担棉花一张弓)

Tiểu Thâm nhịn không được hiếu kỳ, "Có ý gì?"

Đạo Di hài lòng nói: "Có chuyện (lựu) thì từ từ nói chuyện (đạn)!"

Tiểu Thâm: "..."

... Ai, không nên hỏi.

Đạo Di đi rồi.

Tiểu Thâm không muốn nghỉ ngơi, y đã ngủ suốt một vạn năm, giờ chỉ muốn nhanh chóng khôi phục.

Nơi này của Thương Tích Vũ chỉ có một mình hắn, nhưng lại xây rất lớn, chắc là từ xưa đã có. Riêng nơi này, rộng tới mười mấy trượng, bản thân hắn cùng lắm dùng được 3, 4 gian phòng là cùng.

Tiểu Thâm ở cùng một điện với Thương Tích Vũ, không cần đi bao xa đã đến trước cửa phòng Thương Tích Vũ, chỉ thấy cửa lớn rộng mở, giống như đang chờ người đến. Cũng có thể là do ngọn núi không có người, nên đóng hay mở cũng không quan trọng.

Thương Tích Vũ ngồi trước bàn quay lưng về phía y, cũng không biết đang làm gì.

Tiểu Thâm đi tới bên người hắn, chân vừa bước thì vòng bạc liền động mạnh.

Nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi: "Ngươi khi nào thì bắt đầu lấy cái này cho ta?"

Thương Tích Vũ cúi đầu, tay mò xuống, liền bắt được mắt cá chân Tiểu Thâm, ngón tay cái lạnh lẽo xoa hai cái trên làn da trắng trẻo, cảm thấy còn chưa đủ, hắn buông tay, đứng lên, thân hình cao hơn Tiểu Thâm một đầu, khoảng cách gần như vậy, đặc biệt có cảm giác áp bách.

Không đúng, không phải bởi vì chiều cao hay khoảng cách, mà do hơi thở nặng nề của hắn khiến cho Tiểu Thâm nghĩ tới mưa to gió nặng trên biển, trong khoảnh khắc đó, mặt trăng trên biển bị mây đen che khuất, tuyết trên đỉnh núi bắt đầu sạt lở.

Thương Tích Vũ ôm lấy eo Tiểu Thâm, đặt y lên bàn, vẫn duy trì khoảng cách thân mật, trong con ngươi một chút u ám cũng không thu liễm...

Vẫn là ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là khí chất thần sắc bất đồng, thanh lãnh đã trở thành âm trầm, thậm chí có chút ngang ngược.

Đôi môi nhỏ của Tiểu Thâm hơi tách ra, ánh mắt nhìn Thương Tích Vũ có chút giật mình.

Tình cảnh lúc này chính là Thương Tích Vũ một lời cũng chưa nói, Tiểu Thâm đã rõ ràng tại sao Đạo Di lại sợ hãi hắn, hình tượng của Thương Tích Vũ trong lòng y, sao lại thành một kẻ xấc xược rồi.

Một người có hai loại tính cách, khác biệt một trời một vực, thật kỳ lạ...

Thương Tích Vũ giơ tay, kéo gần khoảng cách giữa mình và chàng thiếu niên, đầu ngón tay vuốt ve hai má thiếu niên, ý cười càng đậm, nhưng nơi đáy mắt lại không có ý cười, phản ứng của thiếu niên chẳng có chút gì ngạc nhiên, mọi người đều nhìn hắn như thế này.

Hắn khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Tiểu Thâm làm sao sẽ sợ, trong biển có bao nhiêu là thủy quái xấu xí, mà y mới là thợ săn lớn nhất biển cả đó...

Y chỉ là cảm thấy thần kỳ, người trước mắt này không giống như bị đoạt xá, nhưng lại mang đến cho y cảm giác hoàn toàn khác, chẳng biết vì sao.

Nhân loại quá ảo diệu, lại còn có thể như vậy, này chẳng phải tương đương với mua một tặng một, nhặt một được hai.

Cho nên Tiểu Thâm nói, "Ta không sợ, chính là chưa từng thấy qua, ngươi thật không phải là bị đoạt xá?"

Y muốn xác định chắc không phải là kỹ thuật đoạt xá mới đó chứ.

"Nếu như ta bị đoạt, trên dưới Vũ Lăng Tông không lẽ không phát hiện được." Thương Tích Vũ nặng nề nhìn qua, không tìm thấy trên mặt Tiểu Thâm nửa phần giả bộ.

Nhìn qua yếu ớt, lá gan ngược lại đủ lớn.

Bất quá cho dù thái độ đó là thật hay là giả, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần thiếu niên ở đây...

"Cho nên ngươi từ nhỏ đã như vậy? Có thể sửa lại được không(*)?" Tiểu Thâm hỏi.

(*): do bé nó không rành ngôn ngữ Nhân tộc, nên t để giống QT nghe cho nó lú tí nhé.

Cái tiện nghi này y không muốn chiếm a, dù sao thì muốn đem rồng làm vật cưỡi, chính là người này, cùng người kia không liên quan, mặt trăng trên biển của y vô tội.

Thương Tích Vũ nghe đến yêu cầu này, khóe miệng nhếch lên, trầm thấp hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Tiểu Thâm: "..."

Dáng vẻ này là không được.

Thương Tích Vũ làm như không có việc gì, vân vê ngón tay, thờ ơ nói: "Nếu ngươi không sợ, vậy thì tốt quá... Ta cần ngươi làm việc này, chắc chắn ngươi cũng sẽ không sợ."

Tiểu Thâm ánh mắt lấp loé, lập tức nói: "Cần gì? Có phải là trao đổi với việc mở Ngự Linh Hoàn của ta không?"

Y tự cảm thấy mình là đại chủ nợ của Vũ Lăng Tông, cái gì trao đổi cũng giống như chiếm tiện nghi của y.

"Có thể nghĩ như vậy." Thương Tích Vũ nghiêng người tiến lên, hai người đến hô hấp cũng có thể nghe, hắn nói, "Chỉ cần lúc trăng lên cao, cách ta gần một chút."

Dù là Tạ Khô Vinh, cũng không biết việc tu hành của hắn xảy ra một chút vấn đề nhỏ, chỉ biết người khác cũng không cách nào giúp hắn. Đây là đạo pháp sư tôn hắn sáng chế, trừ hắn ra, chưa ai từng luyện qua.

Ngày trăng lên cao, kinh mạch trong cơ thể hắn sẽ cuồng bạo, tiêu tốn mấy tháng áp chế, vẫn chưa hiệu quả, thậm chí bây giờ, ban ngày cũng sẽ bắt đầu xuất hiện tình huống như thế, làm cho hắn cũng càng ngày càng hung hăng.

Từ nhỏ đã có hai loại tính cách, càng lúc sự chuyển biến càng thường xuyên hơn, trước đây có lúc nhiều tháng liền cũng không thay đổi.

Mà chẳng biết vì sao, chỉ cần tới gần Tiểu Thâm, chúng nó liền yên tĩnh, càng gần, càng an phận, thậm chí là chưa bao giờ thoải mái như vậy, vậy thì hắn có thể thích ý tu hành...


Kinh mạch như nguồn sông, dòng nước cuồng loạn quấy phá không cách nào trầm tĩnh đang đợi hắn điều hòa.

Trong tông, bên cạnh đệ tử tu hành thủy pháp, cũng có mời Thủy tộc đến trợ lực, huyết thống với Long tộc càng gần thì mang đến trợ giúp càng lớn, vậy nên, cũng từng nghe qua tình huống như vậy. Nhưng cũng không thấy những đệ tử khác như hắn nhịn không được muốn lại gần Tiểu Thâm.

Bất quá, đạo pháp của Thương Tích Vũ bất đồng với người khác, cũng không thể tùy ý so sánh.

Người tu hành như hắn, chỉ có thể mò đá qua sông, cho dù không hiểu nguyên lý, chỉ cần biết rằng Tiểu Thâm là của hắn là được.

"Bao gần?" Tiểu Thâm hỏi.

Y cũng không thèm để ý đến nguyên nhân, trước đây có bao nhiêu là Thủy tộc cũng yêu thích ở bên cạnh y a.

Vẫn được, có thể tiếp thu.

Thương Tích Vũ nói: "Tất nhiên là càng gần càng tốt."

"Đã hiểu!" Tiểu Thâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ngươi là nói... để ta cuốn quanh ngươi?"

Thương Tích Vũ: "???"

Trình độ nói tiếng người này của Tiểu Thâm, dù cho không biết từ "ôm", thì dùng "quấn lấy" cũng tốt.

Y thất vọng đáp: "Có thể thì có thể, mà có cuốn thì ta chỉ cuốn quanh người kia, không muốn ngươi "

Thương Tích Vũ tất nhiên hiểu ý của Tiểu Thâm, cũng nghe ra được Tiểu Thâm nói "hắn" là ai, đơn giản là một "chính mình" khác, nặng nề nói: "Tại sao?"

Bởi vì "hắn" kia không có lệ khí như vậy, lệ khí khiến người ta sợ hãi.

Tiểu Thâm hừ nói: "Vì ngươi không đẹp trai được như hắn."

Thương Tích Vũ suýt nữa bật cười, cùng một gương mặt, còn có thể phân ra cao thấp.

Thương Tích Vũ híp mắt lại, càng nhiều hơn mấy phần cảm giác ngột ngạt: "... Còn nhớ yêu cầu mà ngươi đã nói với ta không?"

Tiểu Thâm nói: "Vậy thì thế nào, cùng lắm thì đổi người! Không phải chỉ là chậm một chút chút, tông chủ không thể giúp ta giải à, lại nói Vũ Lăng Tông các ngươi toàn người giỏi, người biết cách giải chắc chắn không phải chỉ mình ngươi."

Thương Tích Vũ rất vô tội nói: "Nhưng bọn họ đều không đánh lại ta a."

Tiểu Thâm: "..."

Không hổ là đời sau của Phương Thốn, không biết xấu hổ.

Mà Tiểu Thâm nào chịu thua, rất thoải mái nói: "Ta tin tưởng "hắn" nhất định sẽ giúp ta, không cần ngươi!"

Cho dù chỉ gặp qua một lần, Tiểu Thâm cũng rất tin tưởng Thương Tích Vũ kia, hơn nữa ngay từ cái nhìn đầu tiên có thể thấy được bọn họ phân biệt rất rõ ràng, với người này hoàn toàn không giống, thái độ này, nhìn vào liền thấy bọn họ không cùng một người.

Thương Tích Vũ lại dở khóc dở cười.

Thật là cảm giác khó có thể bỏ qua...

Thương Tích Vũ nhẹ giọng nói: "Ta chính là hắn a."

Tiểu Thâm nhìn Thương Tích Vũ, bề ngoài giống nhau, nhưng có nhìn thế nào cũng thấy không giống.

Tiểu Thâm thở dài, "Mới không phải, hắn sẽ không như ngươi, giao cũng không chịu cưỡi."

Còn muốn cưỡi rồng, phi.

Thương Tích Vũ rơi vào trầm mặc, nhớ lại "cuốn quanh" lúc nãy Tiểu Thâm nói, hình như hiểu ra.

Cho nên... Thiếu niên này là giao?

🌻🌻🌻

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Tích Vũ: Giao.

Đạo Di: Bạch tuộc.

Tạ Khô Vinh: Vương bát(*), nhất định là vương bát, ta thắng.

(*): Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.

Vương bát đản tiếng trung là 王八蛋

Chữ tượng hình của từ Vương + Bát + Đản ghép lại rất giống hình một con rùa rụt cổ.

Chữ đản giống như là cái mai con rùa.



Tóm lại đây là cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó.

________________

🌻 Hết chương 3 🌻

________________

Ni: Mấy nay t bận quá, áp lực xỉu, giờ mới có thời gian để edit:((((((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận