Con Rối Chi Tâm


“Là do ta không khống chế tốt lực đạo của bản thân, xin lỗi đã làm cho em cảm thấy khó chịu, lần sau ta sẽ chú ý.


Tịch Thành bế y lên khỏi mặt đất, đi về phía phòng tắm, Tiêu Hằng cuộn tròn trong lòng anh, mím môi, càng cảm thấy khó chịu vì lời xin lỗi vừa rồi của Alpha.



Lời xin lỗi đó không phải là dành cho y, thái độ dịu dàng đó cũng không phải được thể hiện với y, người mà Tịch Thành đang nhìn không phải là y, mà là 'Khúc Hành'.



Nếu Tịch Thành biết người anh đang ôm trong tay lúc này là Beta vô cớ đột nhập vào trong thân xác của Omega thì anh không những không thương xót mà còn giết chết y ngay lập tức không thương tiếc.



Nhận thức này khiến toàn thân Tiêu Hằng cảm giác như bị dao cứa vào, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương, đau đớn tê dại âm ỉ.



“Ta muốn đi tới phủ tổng thống một chuyến, trước giờ cơm chiều sẽ trở về, em ngoan ngoãn ở trong nhà chờ ta.


Tịch Thành nhìn y, giọng điệu và thần thái khi nói chuyện cực kì giống như người chồng báo cáo với vợ trước khi đi ra khỏi cửa.




Tiếu Hằng có chút lơ đãng gật gật đầu, “Dạ.

” Không biết vì lý do gì nhưng y luôn cảm thấy bầu không khí xung quanh mình làm y cảm thấy vô cùng không thoải mái, như có một đồ vật vô hình nào đó đè ép y, làm y cảm thấy choáng váng, đau đầu, dạ dày quặn lại, nổi lên từng đợt ghê tởm, loại cảm giác này giống như hít khí độc vào trong cơ thể dẫn tới không khoẻ.




Y lại lén lút mà hít hít cái mũi một lần nữa, cảm giác choáng váng trong đầu càng nặng thêm nhưng mà không khí xung quanh lại vô cùng sạch sẽ tươi mát, y cũng không ngửi được một mùi hương kỳ lạ nào.



“Làm sao vậy, không thoải mái à?” Tịch Thành sờ sờ mặt y.



Tiếu Hằng nhìn anh, huyệt thái dương co rút từng chút từng chút một vô cùng đau đớn, y do dự vài giây, chần chờ hỏi.

“Ngài, ngài có ngửi được mùi hương kỳ lạ gì ở quanh đây hay không?”



“Mùi hương kỳ quái ư?” Âm thanh Tịch Thành dừng lại một chút, giống như đang xác nhận không khí ở xung quanh có phải đang xuất hiện thứ dị thường nào đó hay không, một lát sau mới tiếp tục nói: “Không có, làm sao vậy?”


Không có?


Trong lòng y nổi lên nghi hoặc, yết hầu có rút lại vô cùng đau đớn, y cảm thấy chính mình sắp nôn ra nhưng vì Tịch Thành vẫn còn đang ở nơi này, y không thể ở trước mặt anh xảy ra sự cố, như vậy sẽ khiến Alpha trước mặt hoài nghi.



Y cố gắng vực dậy tinh thần, bên môi miễn cưỡng mà nở một nụ cười nhạt, “Không có việc gì, có thể là do em ngửi nhầm.




“Ừm.

”, Tịch Thành trả lời bằng chất giọng bình tĩnh, cúi người muốn hôn y, Tiếu Hằng nhìn Alpha kề sát mặt tới, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại nghĩ tới bản thân mình không thể làm vậy, y thoáng co rúm người lại một ngút, sau đó thân thể cứng đờ nhận được một nụ hôn mềm mại dịu dàng của Alpha.



Một cái hôn cực kỳ dịu dàng, như chạm vào thuỷ tinh.

Nhưng vào thời điểm đôi môi Tịch Thành dán vào, trước mắt Tiêu Hằng tối sầm lại, thiếu chút nữa là y trực tiếp té ngã trên mặt đất, xúc cảm mềm mại từ trên môi y sau đó tách ra, không khi xung quanh dường như một lần nữa quay về trong cơ thể của y, y nhịn không được mà hít sâu hai luồng không khí, sắc mặt vẫn tái nhợt doạ người như cũ.



Tịch Thành giống như hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của y, không hề hỏi thêm một câu nào nữa, sắc mặt bình tĩnh bước ra cửa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận