Con Rối Chi Tâm


Đây không phải là một con rối, ít nhất là không phải hoàn toàn là một con rối.



Tịch Thành trầm tư nhìn y rồi từ từ nới lỏng ngón tay quanh cổ y.



Ánh nắng ban mai truyền từ phía chân trời.



Ánh nắng xuyên qua sương mù chiếu vào khu vườn, rơi xuống những cánh hoa đẫm sương, phản chiếu ánh pha lê lấp lánh.



Tiêu Hằng tự động tỉnh dậy theo chương trình đã ấn định thời gian, chậm rãi chớp mắt hai cái, sau đó ngồi dậy, căn phòng xa lạ mà quen thuộc vẫn ở trước mặt.

Một cảm giác bất lực và chán nản sâu sắc dâng lên trong lòng y, khi tỉnh dậy, y vẫn không thể rời khỏi cơ thể con rối này.



“Đến phòng thay đồ và thay bộ quần áo em mặc tối hôm qua ra rồi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.




Tấm nệm bên cạnh có cảm giác nhẹ hơn một chút, Tiêu Hằng nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại thì nhìn thấy bóng lưng Tịch Thành đang từ trên giường đứng dậy.

Alpha cao lớn mặc một bộ đồ ngủ màu đen tuyền, nhẹ giọng ra lệnh rồi đi về phía phòng tắm.




Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt tán xạ trên người anh, kéo theo một cái bóng mảnh khảnh trên gạch lát dưới chân, ánh sáng và bóng tối mờ ảo, mềm mại quanh quẩn bên cạnh anh, tăng thêm một chút tồn tại hư ảo.



Tiêu Hằng nhìn bóng lưng Tịch Thành, trong lòng khẽ giật mình, ngón tay không tự chủ được mà kéo mạnh tấm trải giường bên dưới.



Y không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng thay đồ lấy quần áo, sau đó thông báo cho nhà bếp chuẩn bị bữa sáng qua hệ thống liên lạc nội bộ.

Tịch Thành cao ráo tuấn tú, so với thân hình hiện tại của Tiêu Hằng thì cao hơn một cái đầu, mỗi lần Tiêu Hằng muốn nhìn mặt anh thì đều phải ngẩng cổ lên.



Nhiều năm huấn luyện quân sự đã khiến Alpha trước mặt đứng thẳng tắp trước khung cửa sổ sát mặt đất bằng kính trong suốt tạo nên một khung cảnh riêng.



Anh khoác lên mình một bộ quân phục, tạo lên vẻ uy nghiêm đặc trưng của một người lính, mỗi hành động giơ tay nhấc chân của anh đều phản ánh phong thái sắc bén và sắc bén của một người lính khí chất bình tĩnh và mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể anh khiến Tiêu Hằng đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc.




Đây là vị thần bảo vệ của quốc gia bọn họ, một vị chiến thần mạnh mẽ và không thể lay chuyển, một sự tồn tại mà tất cả công dân liên bang ngưỡng mộ và sợ hãi.



Thật không thể tin được.




Người đàn ông vốn không thể với đến giờ phút này lại đang đứng ở trước mặt y, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần y giơ tay lên một chút là có thể chạm vào.



Nhịp tim dữ dội cứ vang vọng trong tai y.



Tiêu Hằng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Alpha trước mặt trong trạng thái xuất thần, trong đầu không thể khống chế nổi lên một ý muốn đầu hàng mãnh liệt.



Alpha, một Alpha mạnh mẽ.



Đó là một sự tồn tại hoàn toàn khác với bản Beta thông thường là y.



Tiêu Hằng rũ mắt xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả, trái tim như bị thứ gì đó chặn lại, khiến y cảm thấy rất khó chịu.



“Em đang nghĩ cái gì đó?”


Cằm y bị nâng lên, vừa ngước mắt lên, Tiêu Hằng đã nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Alpha đang ở cách xa y nhất có thể.



Khoảnh khắc đó, hơi thở của y ngừng lại trong giây lát, tiếng nhịp tim của y vang lên trong tai, toàn thân Tiêu Hằng cứng đờ, căng thẳng đến mức mọi lỗ chân lông trong cơ thể đều run lên.



Tịch Thành ở quá gần y, áp lực đè lên y quá lớn khiến y không khỏi muốn trốn thoát.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận