Đám nhỏ thấy kết quả như thế đều không biết nên làm sao nữa, dù sao họ cũng chỉ là những đứa trẻ, gặp tình huống nghiêm trọng thế này, có thể suy nghĩ ra hướng giải quyết tới đây là đã giỏi lắm rồi.
Bây giờ đã chứng minh được Hoàng Tuấn không bỏ methanol nào bình nước thì coi như cậu ta vô tội, Hoàng Tuấn khoanh tay hất cằm đắc ý nói:
\- Sao? Mở to hai mắt ra nhìn rõ chưa? Từng người mấy người phải xin lỗi tôi đấy.
Dừng một chút, cậu ta liếc nhìn qua Xuân Khánh, khinh thường nói:
\- Sao vẫn chưa quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi.
\- Ông...!
Xuân Khánh giận không thể át, muốn cậu ta quỳ xuống trước mặt tên tiểu nhân này không bằng giết cậu ta luôn đi.
Nhưng trước giờ Xuân Khánh là người luôn giữ chữ tín, nếu lúc nãy đã đồng ý thì nhất định phải thực hiện.
Trong nụ cười mỉa mai của Hoàng Tuấn và ánh mắt lo lắng của mọi người, Xuân Khánh căm phẫn khụy gối xuống.
Tuy nhiên, đầu gối chưa kịp chạm đất thì cánh tay của Xuân Khánh đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lên.
Xuân Khánh quay đầu nhìn sang Công Nam, lúc này cậu đang nhìn chằm chằm vào mặt của Hoàng Tuấn, thấy cậu đỡ Xuân Khánh lên, Hoàng Tuấn lập tức sừng sỏ quát to:
\- Mày làm gì đó, muốn nuốt lời à?
Công Nam nghiêm túc nói:
\- Chuyện chưa giải quyết xong, vẫn chưa biết ai là người bỏ metanol vào bình nước của Đan Thanh, cho nên anh vẫn nằm trong diện tình nghi, vì vậy không có lý nào Xuân Khánh lại phải quỳ xuống.
Hoàng Tuấn nhếch môi thách thức:
\- Không phải tôi đương nhiên là con Thanh rồi, thằng Tú bắt nạt nó lâu như vậy mà, động cơ quá rõ ràng.
À không...
Cậu ta dừng lại, liếc Công Nam một cái rồi nói tiếp:
\- Tôi vẫn còn một nghi vấn đấy, này Tú, sao cậu biết trong nước có methanol vậy?
Minh Tú thành thật đáp:
\- Lúc nãy đột nhiên Nam la lên trong nước có methanol, tôi mới biết.
Hoàng Tuấn "à" một tiếng, sau đó tỏ vẻ suy tư hỏi Công Nam:
\- Sao cậu biết trong nước có methanol vậy.
Hay là vốn dĩ người bỏ vào là cậu, lúc sau lương tâm trỗi dậy nên mới ngăn Tú lại?
Hoàng Tuấn vừa nói xong, Huy Hùng, Minh Tú, Chi Hương và cả Đan Thanh đang khóc đều quay đầu sang nhìn Công Nam.
Đúng vậy, sao cậu lại biết trong nước có metanol mà ngăn Minh Tú uống phải?
Lúc nãy sự việc xảy ra quá bất ngờ, họ không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ, nghe Hoàng Tuấn nói vậy, họ lại cảm thấy có lý.
Công Nam bình tĩnh đáp:
\- Tôi ngửi thấy mùi cồn gỗ.
Hoàng Tuấn lập tức ôm bụng cười ha ha:
\- Ngửi? Cậu là chó à, mũi thính quá vậy?
\- Ông ăn nói kiểu gì đấy?
Xuân Khánh nghe Hoàng Tuấn sỉ nhục Công Nam như vậy, không nhịn được quát lớn.
Hoàng Tuấn nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói:
\- Chỉ có mấy đứa ngu mới tin cậu ta dùng mũi ngửi ra methanol, nên nhớ mùi của ethanol và methanol giống nhau, tại sao cậu ta chắc chắn rằng đây là methanol? Hơn nữa tại sao mọi người trên xe không ngửi ra được mà chỉ có mình cậu ta ngửi ra? Nói cậu ta không phải hung thủ ai mà tin chứ?
Nói xong, cậu ta đắc ý nhìn Công Nam cứ như thể lần này cậu thua chắc rồi vậy.
Tuy nhiên trên mặt Công Nam vẫn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, đáp:
\- Bình thường methanol ở dạng lỏng không màu và có mùi như rượu trắng, sỡ dĩ mọi người trên xe không ngửi thấy là do lúc này trên xe có đồ ăn có mùi, đồng thời chắc hẳn nước trái cây do Đan Thanh ép hoàn toàn nguyên chất, nên có thể át đi vị nồng của methanol, khi nãy khoảng cách giữ tôi và Minh Tú gần nhất, lúc nắp bình mở ra, tôi ngửi thấy có mùi cồn nhẹ bay vào không khí.
Chi Hương vẫn có điều nghi vấn, hỏi:
\- Vậy sao em xác định được đó là methanol chứ không phải ethanol?
Công Nam mỉm cười, nói:
\- Em đoán!
\- Hả?
Mọi người mở to mắt ngạc nhiên.
Không để mọi người đợi lâu, Công Nam đã nói tiếp:
\- Đầu tiên em suy đoán người bỏ vật lạ vào bình nước của Đan Thanh chắc chắn có ý hại người, đồng dạng là mùi rượu trắng nhưng methanol độc hơn ethanol rất nhiều, nên muốn đầu độc ai đó, khả năng dùng methanol sẽ cao hơn.
Thứ hai, lúc em ngăn anh Tú lại thì anh ấy đã nhấp môi một chút, sau khi uống, anh ấy không hề nhăn mày khó chịu, chứng tỏ chất bỏ vào trong phải mang vị ngọt không hăng, như vậy không thể là ethanol được.
Từ đó cho thấy dung dịch bên tròn chín phần chính là methanol.
Nghe Công Nam giải thích xong, mọi người đều gật gù tỏ vẻ đã hiểu, Hoàng Tuấn thấy vậy không cam lòng nói:
\- Cho dù vậy thì đã sao? Cậu không làm, trong camera lại không thấy tôi động tay động chân, vậy người hạ độc chỉ còn một, ngoài con Thanh ra thì còn ai nữa?
Đan Thanh rưng rưng lắc đầu xua tay gấp gáp nói:
\- Không phải, không phải mình, Tú ơi mình không có hạ độc cậu mà, hu hu...
Thấy Đan Thanh khóc thảm thiết như vậy, mọi người không biết làm sao, anh lớn Huy Hùng ấp úng hỏi Minh Tú:
\- Chuyện này nghiêm trọng như vậy, hay là chúng ta báo cảnh sát nhé?
Minh Tú liếc nhìn sang Đan Thanh đang rơi lệ vô cùng đáng thương một lúc lâu, sau đó lạnh lùng quay đi rồi lắc đầu nói:
\- Thôi, đừng nói nữa, cứ cho qua chuyện này đi.
\- Tú à, cậu không tin mình sao?
Đan Thanh nhìn Minh Tú với ánh mắt đau đớn xen lẫn sự thất vọng, dù trước đây bị Minh Tú xem nhẹ rất nhiều lần, nhưng cô ấy luôn tự nhủ rằng cậu ta chỉ không biết biểu lộ cảm xúc của mình mà thôi, chứ thật ra trong lòng cậu ta vẫn còn một vị trí nhỏ cho cô ấy.
Thế nhưng tới hôm nay cô ấy mới biết, mặc kệ cô ấy có cố gắng nhường nhịn như thế nào, cậu ta cũng sẽ làm như không nhìn thấy, khi gặp chuyện, việc đầu tiên không phải tin tưởng cô ấy mà là quả quyết cô ấy có tội.
Hóa ra từ bé đến lớn, tình cảm này chỉ là ảo tưởng của một mình cô ấy mà thôi.
Đan Thanh quay mặt đi, lặng lẽ lau nước mắt, dường như cô ấy và cả nhóm Huy Hùng đều im lặng thừa nhận kết quả này.
Đang lúc Hoàng Tuấn kiêu ngạo đắc ý muốn mở miệng nói móc thì Công Nam đã cướp lời cậu ta, nói:
\- Không được, chuyện này mang tính chất nghiêm trọng, nếu không phát hiện kịp thời có lẽ anh Tú đã gặp nguy hiểm, vì thế chúng ta phải làm rõ chuyện này.
Trước hết em tin chị Thanh không đầu độc anh Tú, camera trên xe không quay được ai động tay động chân, như vậy chỉ có thể là ở khách sạn, chị Thanh, chị nhớ lại xem lúc ở khách sạn, chị có bỏ nhầm nguyên liệu gì lạ vào trong bình nước trái cây hay không?
Đan Thanh đang suy sụp định lắc đầu cho qua thì bỗng nhiên cô ấy nhớ ra cái gì đó, lập tức nói:
\- Lúc đến quầy pha chế, chị có thói quen sẽ thả một viên đường phèn vào để nước trái cây dịu hơn, lúc đó chị tìm thấy một hủ hơi giống đường phèn, chị có nếm thử một chút thì thấy ngọt ít hơn bình thường, chị không nghĩ nhiều, nếu ngọt ít thì bỏ nhiều một chút là được, cho nên chỉ bỏ thêm tầm bốn năm viên gì đó.
\- Chị không hỏi nhân viên quầy xem hủ đó là gì sao?
Nghe cậu hỏi, Đan Thanh lắc đầu:
\- Lúc ấy mọi người đang gấp về Sài Gòn, mà nhân viên lại đang bận, cho nên...
Công Nam nghe xong gật gù, rồi nói tiếp:
\- Vậy nghi vấn đầu tiên nằm ở cái hủ đường lạ kia, nếu hung thủ là một trong mấy người chúng ta, vậy không thể mang dung dịch methanol vào từ trước, vậy thì chỉ có thể mua trong hôm qua hoặc hôm kia, mà dung dịch này lại là hóa chất độc hại, sẽ không bán tràn lan bên ngoài, hung thủ cũng không thể trực tiếp mua được methanol từ bên ngoài trong thời gian ngắn, chúng ta chỉ ra chỗ bảo vệ hỏi thử mấy ngày nay có ai mua hàng hoặc nhận hàng từ bên ngoài hay không, hoặc tốt hơn chúng ta nên hỏi xin xem lại camera chỗ bảo vệ, như vậy không phải đã chứng minh được là ai rồi sao.
Hoàng Tuấn nghe xong trong lòng hơi thắt lại, ánh mắt hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cố gân cổ nói:
\- Vậy nếu lỡ chỗ bảo vệ không có camera hoặc nếu có mà người ta không cho xem thì sao?
Công Nam nhún vai, nói:
\- Cũng không sao cả, chuyện này liên quan mạng người, báo công an thôi, có công an tới làm việc, họ dám không cho sao?
Công Nam để ý thấy sắc mặt của Minh Tú hơi tái lại thì tỏ vẻ như đang nửa thật nửa đùa nói:
\- Khách sạn gắn camera khắp nơi mà, muốn xem thử ai đã tới quầy nước đặt hủ đường lạ kia cũng rất dễ dàng, đó là hướng thứ nhất, thứ hai tôi nghĩ nhân viên bảo vệ chắc cũng sẽ nhớ mặt chúng ta, dù sao chúng ta cũng là một nhóm học sinh được tài trợ tới đây ở, khá đặc biệt đúng không?
Nhóm Huy Hùng đồng loạt gật đầu, Huy Hùng vui mừng nói:
\- Đúng vậy, chúng ta mau báo công an, công an hình sự nước mình phá án rất nhanh, tôi tin chắc không bao lâu nữa sẽ bắt được thủ phạm thôi.
Xuân Khánh cũng gật gù đồng ý, liếc nhìn Hoàng Tuấn mặt mày xanh lè cười nói:
\- Tội này mà bắt được chắc cũng chung thân đến tử hình, dù sao ở đây ngoài em và Nam ra, ai cũng đủ mười tám rồi, nếu tự thú có khi sẽ được giảm nhẹ tội đấy.
Hoàng Tuấn ngã khụy xuống ghế, nhìn trạng thái lúc này của cậu ta, mọi người đều đã hiểu rõ.
Huy Hùng lập tức canh chừng cậu ta, Xuân Khánh nhanh chóng gọi điện báo công an.
\-\-
Lời của tác giả: Hiuhiu là methanol chứ không phải metanol mọi người ơi.
Methanol độc hại nhà thuốc hông được bán luôn, Gừng đã sửa lại rồi.
Gừng mà có bạn gái như Đan Thanh chắc cưng chớt luôn, đúng là gái ngoan thường thương phải tra nam..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...