Tối đó, trở về phòng khách sạn, Công Nam lại gọi điện thoại cho Trường Quân, nhưng điện thoại vẫn báo không liên lạc được, lòng cậu càng thêm thấp thỏm bất an, cậu nhiều lần hỏi hệ thống về tung tích của Trường Quân, nhưng hệ thống đều nói đây là thông tin mật không thể tiết lộ, nghe vậy, Công Nam chỉ có thể lo lắng lăn qua lộn lại đến gần bốn giờ sáng mới chợp mắt.
Tầm sáu giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Công Nam đang trong giấc ngủ chập chờn thì bị đánh thức, sau đó mệt mỏi vệ sinh cá nhân rồi uể oải đi tới hội trường.
Lúc này các học sinh đều đã có mặt bên trong phòng, Công Nam là người đến trễ nhất, cậu vừa tới, Xuân Khánh lập tức vẫy tay với cậu.
Công Nam đi tới ngồi xuống bên cạnh Xuân Khánh, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt lại dừng ở chỗ đang bị năm sáu học sinh vây quanh, mà ở chính giữa bốn năm người này chính là Hoàng Tuấn, cậu ta đang nghiêm túc giảng giải cái gì đó cho đám học sinh kia, Công Nam còn chưa định hình được chuyện gì thì đã nghe Xuân Khánh lên tiếng:
\- Cậu cũng cảm thấy lạ đúng không? Hôm qua anh ta kiêu ngạo mắt nhìn lên trời không coi ai ra gì như vậy, hôm nay lại nhiệt tình hướng dẫn người mới, đúng là kỳ lạ.
Công Nam đúng là cũng cảm thấy khác lạ, chẳng lẽ mắt nhìn người lần này của cậu đã sai rồi, Hoàng Tuấn vốn không phải người kiêu căng như cậu nghĩ?
Nghĩ tới đây Công Nam khẽ lắc đầu, mặc kệ là thế nào, nghĩ xấu về người khác khi chưa có bằng chúng thì thật sự không đúng lắm, tuy vẫn giữ sự tị hiềm trong lòng, nhưng ngoài miệng cậu vẫn nói:
\- Trước khi biết rõ chuyện, chúng ta không nên kết luận quá sớm, không cần để tâm đến chuyện của người khác, chúng ta cứ ôn tập trước đi.
Xuân Khánh nghe vậy cũng cảm thấy có lý, vì thế không suy nghĩ nữa, mở sách toán ra đọc.
Mà ở hàng ghế trước, Hoàng Tuấn hơi quay đầu lại nhìn về phía hai người, môi nhếch lên cười mỉa.
Hừ, muốn đấu với tôi à? Cửa cũng không có đâu!
Mười phút sau, tầm bảy giờ sáng, Jason bước vào, nở một nụ cười đẹp trai làm xao xuyến lòng các thiếu nữ mới lớn, nhìn hai mắt của những bạn nữ lấp lánh hình trái tim, Công Nam hơi cạn lời.
Để một người đẹp trai hại nước hại dân như vậy huấn luyện một đám nhóc mới lớn thật sự ổn không?
Jason trẻ tuổi thân thiện, phong cách nói chuyện cũng hợp thời đại, kéo gần khoảng cách với đám nhỏ hơn, như đã nói hôm qua, hôm nay anh ấy bắt đầu giảng đề cho đám học sinh.
\- Hôm nay để giảm sóc cho các bạn, tôi sẽ là người giảng đề cho các bạn đầu tiên, hôm sau sẽ có giảng viên từ các trường đại học nổi tiếng tới giảng tiếp cho các bạn, yên tâm, họ sẽ giảng dạy từ thấp đến cao, sẽ tạo điều kiện tốt nhất để các bạn tiếp thu, hơn nữa họ đều là giáo sư tiến sĩ danh dự trong ngành toán học, đảm bảo các bạn sẽ biết thêm rất nhiều kiến thức bổ ích, nào, chúng ta giảng về một dạng toán khá cơ bản nhé.
Các học sinh nghe đoạn đầu phần lớn đều thấp thỏm không yên, họ đã quen với lối nói chuyện nhẹ nhàng của Jason, đổi giảng viên khác không thích ứng được thì làm sao bây giờ, nhưng nghe tới đoạn sau, họ đều bình tĩnh lại, đúng vậy, dù được chọn hay không, họ đến đây cũng là vì học hỏi kiến thức, tại sao lại phải sợ chứ.
Thấy các học sinh đều nghe lọt tai, Jason lập tức đi vào bài giảng chính.
Jason chuyên về toán hình học và logic, tốc độ giảng của anh ấy không nhanh cũng không chậm, trầm bổng dễ nghe, nhưng ý nghĩa trong mỗi lời anh ấy nói không phải ai cũng hiểu, anh nói rất nhiều về lý thuyết toán logic, các học sinh bên dưới, ban đầu là hăng say hào hứng, càng về sau bắt đầu mơ màng, trong đầu như có sương mù vây quanh.
Phần lớn học sinh ở đây đã hơi nhụt chí, họ đều là những người mạnh nhất, đứng đầu các cuộc thi toán học, mà toán học cũng là môn họ tự tin nhất, mang tâm trạng hào hứng phấn khởi đến đây chuẩn bị cho cuộc chiến giành vinh quang về cho đất nước, nhưng ngày đầu tiên tập huấn, họ đã gặp một đả kích nhẹ.
Jason giảng bài suốt bốn tiếng đồng hồ, các học sinh cũng ngồi nghe suốt bốn tiếng đồng hồ, cường độ học tập này có thể nói là khá nặng, tuy nhiên hơn phân nửa học sinh ở đây đều chịu được, bởi vì để có được cơ hội ngồi ở đây, họ cũng phải tự ép mình học tập nhiều giờ liền trong một ngày kia mà.
Jason giảng thêm một tiếng đồng hồ nữa, trước khi kết thúc bài giảng, anh ấy nói:
\- Phần giảng lý thuyết của tôi đến đây là hết rồi, trước khi để các bạn về ăn uống nghỉ ngơi cho ngày mai, chúng ta thư giản với nhau một chút nhé.
Các học sinh nhìn nhau, một nửa đã mệt muốn chết, chỉ muốn mau chóng về phòng nghỉ ngơi, còn một nửa khác lại hào hứng muốn biết Jason sẽ làm gì để họ thư giản.
Jason mỉm cười nói:
\- Hạnh và Phúc là đôi bạn thân, một hôm đi học, thầy giáo đưa cho bạn Hạnh một mẫu giấy có ghi tổng hai số nguyên dương, thầy lại đưa mẫu giấy thứ hai cho Phúc trên đó viết tổng các bình phương của hai số đó, nhưng không cho Phúc biết hai số đó là số nào, thầy giáo bắt hai người ngồi cách xa nhau và yêu cầu Phúc phải cho thầy biết hai con số trên, Phúc suy ngẫm một hồi cũng không biết làm thế nào, sau đó Hạnh lén đưa mười ngón tay lên và xòe rộng mười ngón đó ra cho Phúc nhìn, ngay lập tức Phúc biết hai số đó là số nào.
Jason dừng một chút rồi mỉm cười nói tiếp:
\- Đúng là một đề toán thú vị đúng không, bạn nào có thể giải thích xem Phúc đã giải bài toán này như thế nào không?
Cả đám học sinh nhìn nhau, nói là thư giản mà, sao lại thành giải đề rồi, hơn nữa cái đề này còn! trừu tượng như vậy nữa.
Thấy các học sinh hoang mang, Jason nói:
\- Không giải được cũng không sao, nếu năm phút nữa chưa ai giải ra, chúng ta cứ về ăn uống nghỉ ngơi rồi từ từ suy ngẫm, lần tới gặp nhau chúng ta sẽ thảo luận về nó.
Jason vẫn luôn giữ sự thân thiện làm các học sinh không hề áp lực, tuy anh ấy nói như thế, nhưng phần đông học sinh vẫn cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Tuy nhiên, năm phút cho một bài toán suy luận là quá ít, dù họ có cố gắng như vẫn không sao nghĩ ra cách giải.
Bốn phút trôi qua cả phòng vẫn im lặng, chỉ nghe tiếng roẹt roẹt của cây bút, đột nhiên, khi chỉ còn mười giây cuối cùng, một cánh tay giơ lên.
Thấy người giơ tay là ai, Jason nở một nụ cười thật tươi, trong lòng nghĩ quả nhiên cậu không khiến mình thất vọng.
\- Hả? Đã có bạn giải xong rồi sao, nào, mời Nam.
Không sai, người giơ tay không ai khác chính là Công Nam, cậu đứng lên, đi thẳng lên bảng, cầm phấn ghi:
"Gọi hai số cần tìm là a và b
Điều Phúc biết được là P \= a^2\+ b^2
Theo đề: a^2\+ b^2 \= c^2\+d^2 với điều kiện a \+b \> 10 và c \+ d \=\< 10, a b c d là các số nguyên dương.
Ta có: c \=\< 10 \- d \=\> c^2\+d^2 \=\< \(10\-d\)^2 \+ d^2 \=\> P \=\< 82
Ta có \(a\+b\)^2 \=\< 2\(a^2\+ b^2\)\=\< 2.
82 \= 164 \< 13^2 \=\> a\+b\=11 hoặc 12
Giả sử b\=\ 12\=\\=6 và a\10 và a^2\+ b^2 \= 49\+16\= 65 thỏa điều kiện.
Đáp số a\=7 và b \= 4
\-\-
Lời của tác giả: Chúc sinh nhật muộn hai bạn Dream và Ky Vo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...