Hai tên gác cửa vừa rời đi, Công Nam lập tức chạy ra lao xuống cầu thang, chạy nhanh vào căn phòng ở phía tây của lầu hai để cải trang.
Bên kia, hai tên canh gác vừa chạy xuống tầng trệt xong, mấy tên lính đánh thuê canh giữ bên dưới chặn lại hỏi đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe hai tên kia nói ra chuyện vừa rồi xong, tên cầm đầu người nước ngoài kia lập tức mắng to:
\- Đồ ngu, nó chỉ là thằng oắt con người Việt bình thường, sao có thể nhảy xuống từ lầu năm trốn thoát dễ dàng như vậy được, chắc chắn nó vẫn còn ở trong căn biệt thự này, tụi mày mau lên lầu dập lửa, một tốp khác chia nhau đi khắp biệt thự tìm người, tuyệt đối không được lửa lan ra, xe cứu hỏa mà tới là toi đấy.
\- Vâng.
Cả đám người lại chạy ngược vào nhà.
Sau khi vào căn phòng cho người giúp việc, Công Nam chợt nhận ra đây là phòng của giúp việc nữ, hết cách, cậu tròng một bộ đồ hầu gái vào, tuy hơi mất tự nhiên nhưng cũng phải tạm chấp nhận thôi, cậu đoán chắc bên ngoài đang hỗn loạn, nhân cơ hội này lẫn theo đám người giúp việc chạy ra ngoài có lẽ sẽ không ai nhận ra.
Tuy nhiên, ngay khi Công Nam vừa mở cửa ra, một khuôn mặt rất Tây mắt xanh tóc vàng lập tức đập vào mắt cậu.
Công Nam giật mình theo phản xạ muốn đi đường quyền với anh ta, nhưng hành động của anh ta còn nhanh hơn, bắt lấy nấm đấm của cậu đẩy mạnh cậu vào phòng rồi đóng cửa lại.
Công Nam trợn mắt nhìn hành vi khác lạ của tên người nước ngoài này, vẫn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng tiếng Việt vô cùng trôi chảy nói với cậu:
\- Có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm cậu không, sao lại xông ra hả?
Công Nam há hốc mồm, không biết nên đáp lại thế nào, tên kia nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, tặc lưỡi lắc đầu nói:
\- Còn biết mặc đồ nữ vào để hóa trang coi như cũng còn có đầu óc, nhưng cậu có thấy cô gái nào ngực phẳng tóc ngắn ngủn lại có trái cổ chưa? Mấy tên lính đánh thuê ở bên ngoài đâu có bị đui.
Tới lúc này Công Nam mới khép miệng lại được, lắp bắp hỏi người nọ:
\- Anh là...
Anh ta cười nhếch mép một cái, đi tới góc phòng lấy rương đồ nghề của mình ra, vừa lấy đồ vừa nói:
\- Tôi đương nhiên là bạn của Quân, nếu không tôi tự dưng đến cứu cậu à.
Nào, tới đây để tôi hóa trang cho giống con gái một chút.
Nói xong anh ta lấy cọ ra vẽ vời gì đó trên mặt cậu, cậu lập tức muốn né tranh nhưng anh ta đã giữ chặt đầu cậu.
Công Nam cảm thấy người này không giống đang nói dối, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, cậu hỏi:
\- Tại sao tôi phải tin anh? Biết đâu được anh là đồng bọn của đám người kia muốn dẫn dụ tôi vào bẫy thì sao?
Anh ta vẫn không dừng động tác trên tay lại, tiếp tục vẽ vẽ dán dán lên mặt cậu, cười mỉa một cái rồi nói:
\- Cậu không tin mặc kệ cậu chứ, nhiệm vụ của tôi chỉ là tới lôi cậu ra ngoài, với cái thân thể như con nhái của cậu, liệu làm lại tôi không?
Cách nói chuyện này...
\- Anh là người Việt sao?
Anh ta khinh thường liếc cậu một cái:
\- Tôi là dân Hà Nội chính gốc đấy nhé.
Dán miếng silicon lên trên cổ của cậu rồi đội tóc giả lên trên đầu cậu xong, anh ta dặn dò:
\- Lát nữa tùy cơ ứng biến, tuyệt đối đừng mở miệng nói một chữ nào cả.
Công Nam vội vàng gật đầu, trong lòng cậu cũng biết bây giờ muốn tự mình trốn ra ngoài là chuyện vô cùng khó khăn, chỉ có thể nghe theo lời người nọ nói mà thôi.
Một lát sau, Công Nam lẫn ở bên trong đám nữ giúp việc, cậu hơi mất tự nhiên kéo kéo đuôi váy, đây là lần đầu tiên cậu mặc váy, giữa hai chân không có miếng vải che lại cậu cảm thấy hơi lạnh.
Lúc này cả đám người giúp việc bị mấy tên lính đánh thuê dồn vào một góc kiểm tra, lúc một tên trong đó đi ngang qua chỗ cậu thì đột nhiên dừng lại giơ tay muốn chạm vào người cậu.
Công Nam lập tức che tay trước ngực bày ra bộ dáng dân nữ bị ác bá hiếp đáp, tên nước ngoài kia nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ lướt qua người cậu, cậu lập tức thở phào một hơi.
Bên này vừa xảy ra chuyện, bên kia đại dương lập tức nhận được tin tức, tên thuộc hạ run sợ báo cáo tình hình cho boss nghe, đang lúc gã ta sợ hãi boss sẽ tức giận mà giết gã thì boss lại đột nhiên bật cười, nói:
\- Trốn rồi thì thôi, dù sao lần này cũng chỉ là phép thử.
Tên thuộc hạ vâng dạ rồi lui ra ngoài, bên trong phòng, nụ cười trên mặt người nọ không hề mất đi mà ngày càng có xu hướng rộng hơn.
Nhóc con, em đúng là rất thông minh, rất...!hợp khẩu vị của anh đấy.
Con mồi ngon như vậy, sao có thể để cái tên khô khan kia hưởng một mình được chứ.
\-\-
Cuộc truy lùng vẫn tiếp tục diễn ra, tới tầm ba giờ sáng, nó mới kết thúc bởi một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Tiếp sau đó, một loạt tiếng súng nổ ra.
Toàn bộ lính đánh thuê trong nhà đều chạy ra ngoài ứng chiến, người giúp việc trong nhà hoảng loạn ùa ra ngoài, Công Nam cũng nhân cơ hội trốn thoát, lúc chạy ra cửa thì đụng phải người giả dạng hồi chiều, anh ta kéo cậu chạy sang một hướng khác, tuy nhiên trước khi đi, cậu bỗng dừng lại hỏi người bên cạnh:
\- Anh có mang bật lửa theo không?
Người nọ nghe xong trợn to mắt hỏi:
\- Cậu muốn bật lửa làm gì? Chẳng lẽ lại muốn đốt nhà?
Không ngờ Công Nam lại gật đầu, cậu nói:
\- Tôi đột nhiên ngứa tay muốn đốt nhà, được không?
Dám bắt cóc cậu tới đây, mặc kệ mục đích gì chắc chắn cũng không phải chuyện tốt, nếu cậu không phá chút gì đó thì sao có thể cam tâm khi mất cả ngày ở nơi khỉ ho cò gáy này được chứ, thời gian này cậu có thể dùng để giải rất nhiều bài tập đấy.
Người nọ bất đắc dĩ đưa bật lửa cho cậu, không bao lâu sau cả căn biệt thự rộng lớn sang trọng đều chìm trong biển lửa.
Công Nam chạy theo người giả dạng kia đi vào khu rừng bên trái căn biệt thự, khi bước vào khu rừng, Công Nam bắt đầu cảnh giác thả chậm bước chân lại, sau đó cậu đột nhiên rẻ sang một hướng khác, cậu...!không tin người này.
Người này xuất hiện quá bất ngờ, không có bằng chứng gì chứng minh anh ta là bạn của anh Trường Quân cả, hơn nữa đã chạy thoát ra khỏi căn biệt thự đó rồi, cậu không cần thiết phải mạo hiểm đi theo người này nữa.
Công Nam cứ cắm đầu chạy về phía trước không dám quay đầu lại, mà sau lưng của cậu, tiếng xe hơi việt dã đã áp sát tới gần.
Cậu chửi thầm một tiếng, cậu biết ngay cái tên kia không có lòng tốt mà.
Chiếc xe kia nhanh chóng đuổi kịp cậu, đột nhiên chân cậu vấp phải một cái rễ cây khiến cậu ngã sóng soài xuống đất.
Cậu thầm than một tiếng "tiêu rồi", mấy người bên trong xe đi xuống, khi tiếng bước chân tới gần, cậu lập tức bật dậy định đá một cái vào người người kia, nhưng động tác của người kia còn nhanh hơn, bắt lấy chân cậu, sau đó dùng tốc độ không kịp trở tay ôm lấy cậu, thấp giọng nỉ non:
\- Là anh đây, đừng động đậy, em bị thương rồi.
Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc của Trường Quân, hốc mắt của Công Nam lập tức đỏ lên, sau đó bổ nhào vào lòng anh, nghẹn ngào nói:
\- Cuối cùng anh cũng tới rồi, em sợ quá.
Nghe vậy, anh càng đau lòng ôm chặt cậu hơn, mà người dẫn cậu đi lúc nãy lại khinh thường nhếch mép nghĩ thầm: Lúc nãy khi đốt nhà người ta, sao không thấy cậu sợ hãi?
Anh ta khẽ ho một tiếng cắt ngang cuộc tâm tình của đôi trẻ vừa được trùng phùng, nói:
\- Có gì thì để nói sau đi, mau lên xe rời khỏi nơi này, xe cứu hỏa sắp tới rồi.
Trường Quân lưu luyến buông cậu ra, gọi một thuộc hạ của mình tới, trầm giọng ra lệnh:
\- Trong vòng mười phút bảo toàn bộ người bên mình và lính của Thịnh rút lui hết.
\- Vâng.
Người thuộc hạ kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đang lúc cả đám định bước lên xe rời đi thì trực giác nhạy bén của Trường Quân nhận ra nguy hiểm đang đến rất gần, chỉ trong chớp mắt, anh lập tức kéo cậu về phía mình, xoay lưng lại, sau đó...
"Pằng!"
\-\-
Lời của tác giả:
Đoạn kịch nhỏ.
Gừng paparazzi: Xin hỏi cậu có cảm nghĩ gì khi tự tay đốt một căn biệt thự triệu đô như vậy?
Nam cool ngầu: Rất đã! Mong là sau này ông trùm kia sẽ tạo thêm nhiều điều kiện cho tôi đốt thêm vài căn nữa.
\-\-
Lời cuối: Chúc các sĩ tử phát huy thật tốt hoàn thành thật giỏi bước ngoặc quan trọng đầu tiên trong đời mình.
Có rất nhiều điều "thú vị" ở đại học đang chờ các bạn tới đấy! Chúc mọi người thi tốt! Cố lên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...