Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập


Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Gió thổi vào trong phòng, bên ngoài nhiệt độ không thấp, nhưng nhóm học sinh đều cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.
Một lúc sau...
\- Cậu ta giải đúng rồi sao?
\- Không biết, nhưng nhìn mặt thầy hướng dẫn chắc là đúng rồi.
\- Trời, cậu ta chỉ nghe không cần ghi lại suy ngẫm mà đã nghĩ ra cách làm trong thời gian ngắn như vậy, não cậu ta hoạt động bình thường đấy chứ?
\- Hu hu, tôi muốn bỏ cuộc, tôi muốn về nhà, ở đây có một ông thầy xã hội đen lại có thêm một thiên tài, tôi cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.
...
Mà bên này, thầy Tấn Thép cũng kinh ngạc không kém, đây là một dạng toán khó hiếm có giáo viên nào giảng cho học sinh, mà đề lại là do thầy ấy ra, cho nên không có khả năng cậu nhìn thấy đáp án trên tài liệu, như vậy thì cậu bé này thật sự đã tự mình giải ra.
Một lát sau, thầy Tấn Thép mặc kệ đám học sinh đang luống cuống hoang mang, chỉ nhìn cậu mà hỏi:
\- Cậu tên gì? Học trường nào?
Công Nam biết mình đang bị làm khó, cho nên cho dù đã giải được đề toán thầy hướng dẫn vừa mới ra cũng không biểu hiện mình quá kiêu ngạo, thành thật đáp:
\- Em tên Lê Công Nam, học sinh lớp 10 trường Quang Huy.
Thầy Tấn Thép nghe xong vuốt cằm tự thì thầm một mình.

\- Là Quang Huy à, thảo nào giỏi đến vậy.

Nhưng cậu học sinh này trông khá lạ, nếu là một mầm non tốt thì sao tới giờ mình mới gặp?
Nghiền ngẫm một lúc, thầy ấy quay lên nghiêm túc nhìn cậu nói:
\- Cho dù là cậu đã giải được bài này thì cũng không là gì so với thế giới toán học bao la, nếu cậu cảm thấy giỏi tới mức không muốn nghe tôi giảng thì có thể không đến đây, ngày mai trực tiếp làm bài thi loại trừ.
Công Nam lập tức xua tay lắc đầu.
\- Không không không, không phải như thế, chẳng qua do lần đầu em đi xa nhà, cho nên  lúc nãy mới thất thần, em bảo đảm lúc sau em sẽ nghe giảng thật tập trung.
Cậu mở to hai mắt nhìn thầy Tấn Thép, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, mà thầy Tấn Thép nghe xong trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, tuy qua bài toán vừa rồi thầy ấy có phần muốn khen ngợi cậu, nhưng lại cảm thấy cậu quá kiêu ngạo, không muốn chỉ dạy thêm gì cho cậu nữa, bây giờ nghe cậu giải thích như vậy làm thành kiến trong lòng thầy ấy hoàn toàn biến mất, lúc này mới coi cậu là một mầm non đáng để bồi dưỡng.
Trẻ con mà, đi xa ai mà không sợ, có thể thông cảm được, ha ha!
E hèm, thầy Tấn Thép kịp thời dừng suy nghĩ kích động của mình lại, nếu không hình tượng cứng như sắt thép của mình sẽ bay theo gió mất.
Thầy ấy gật đầu bảo cậu ngồi xuống rồi tiếp tục quay lên bảng giảng bài.

Nhóm học sinh trong phòng cũng bình tĩnh lại, tuy trong lòng mọi người đã nhận định cậu là đối thủ đáng gờm trong kỳ thi năm nay, cậu xuất hiện khiến mọi người có bóng ma tâm lý rất lớn, nhưng cảm thấy vẫn nên tiếp tục cố gắng, ôn tập lâu như vậy không phải để dành cho cuộc thi này sao, dù gì thì cũng còn năm vị trí khác kia mà, không phải sợ, không phải sợ!
Xuân Khánh siết chặt cây bút trong tay nhìn chằm chằm vào một bên gò má của cậu, trong lòng không ngừng tự nói với bản thân rằng vừa rồi chỉ do cậu gặp may mắn, có thể cậu đã nhìn thấy bài giải ở đâu đó, chắc chắn không phải do cậu tự nghĩ ra, cậu...!không thể giỏi như vậy được.
\-\-
Thầy Tấn Thép giảng nội dung thi tới tầm mười hai giờ rưỡi trưa mới thả tụi nhỏ ra ngoài ăn uống nghỉ ngơi ôn tập cho buổi thi ngày mai, tổng cộng có ba mươi hai học sinh tham gia tập huấn, bốn người ở cùng một phòng, nhưng vì phòng của Công Nam xảy ra chút "trục trặc nhỏ", cho nên cậu dọn ra ở một phòng riêng, phòng ngủ của các học sinh đều là phòng đôi rộng rãi, mà phòng của Công Nam lại là phòng đơn bình thường,  vì vậy nhóm học sinh cũng không có ai dị nghị cả.
Sau khi mấy đứa nhỏ trở về phòng mình thì lục đục lấy điện thoại laptop ra chuẩn bị giao nộp cho thầy hướng dẫn.
Bên này Công Nam cũng vậy, nhưng trước khi giao nộp điện thoại, cậu gọi điện thoại cho Trường Quân để báo tin.
Chuông đổ không bao lâu đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói trầm ấm vô cùng dịu dàng của Trường Quân vang lên:
\- Sao vậy?
Nghe thấy giọng nói của anh, tim cậu như bị lỡ một nhịp, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói:
\- À, không có gì, thầy hướng dẫn nói phải nộp điện thoại lên, em gọi điện để báo cho anh một tiếng.
\- Vậy à? Ừm, anh biết rồi.
Hả, thản nhiên quá vậy? Công Nam cứ nghĩ mấy ngày không liên hệ với cậu, anh sẽ nhớ nhung mà nhân cơ hội này trò chuyện thật nhiều với cậu chứ.
Hừ, Công Nam bĩu môi:

\- Vậy...!vậy không còn gì nữa em cúp đây.
\- Ừm.
Công Nam trợn mắt nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng mắng Trường Quân thật vô tình, cúp điện thoại xong, một lúc sau càng nghĩ càng bực bội, sau đó cậu dứt khoát mặc kệ tất cả lôi đề thầy Nghiêm cho ra giải.
Mãi đến sáu giờ tối khi bụng bắt đầu vang lên ùng ục, cậu mới vì cơn đói mà dừng bút lại.
Công Nam đứng dậy ấn chuông gọi phục vụ mang bữa tối lên, năm phút sau, ngoài cửa có tiếng gõ cốc cốc vang lên, cậu đi ra mở cửa, nhưng vừa mới mở cửa ra, đối diện cậu không phải người phục vụ mang đồ ăn lên, mà là...!Trường Quân.
Công Nam mở to mắt nhìn chằm chằm chằm anh, sau đó nở một nụ cười thật tươi, đang định nhảy lên ôm anh thì phát hiện người phục vụ cũng ở đây, cho nên cậu đành kiềm chế lại cười hì hì với anh.
Trường Quân cũng mỉm cười sờ đầu cậu, sau đó kêu người phục vụ mang đồ ăn vào phòng.
Sau khi người phục vụ rời đi, Trường Quân đóng cửa lại rồi đột nhiên ôm lấy eo cậu, hôn lên môi cậu.
Công Nam nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, hai tay vòng ra sau lưng cả người dán vào người anh.
Hôn một hồi, anh buông môi cậu ra, mỉm cười hôn nhẹ lên mặt cậu.

Công Nam dựa vào trong lòng ngực của anh, hỏi:
\- Sao anh lại tới đây?
Anh gác cằm lên đỉnh đầu của cậu, anh cao một mét chín, cậu cao một mét bảy, khoảng cách này khiến đầu cậu trở thành nơi gác cằm hoàn hảo của anh.
\- Anh có công việc làm ăn ở đây.
Công Nam ngẩng đầu lên bĩu môi nói:
\- Với giá trị con người của anh mà lại đi bàn chuyện làm ăn ở một khu nhà nghỉ ba sao như thế này à?

Trường Quân cười vuốt nhẹ mũi cậu.
\- Đồ không lương tâm, còn không phải là vì nhớ em sao?
Công Nam chớp chớp mắt nhìn anh, hỏi:
\- Vậy anh sẽ ở lại đây sao? Không được đâu, thầy hướng dẫn nói đây là hình thức tập huấn cô lập, không thể gặp gỡ người bên ngoài.
Trường Quân hôn lên môi cậu một cái, cười nói:
\- Anh đã nói anh có công việc phải tới đây, nếu ở lại đây cũng không có gì khác thường cả.
Dừng một chút, anh nhìn xung quanh phòng một vòng rồi nói tiếp:
\- Hơn nữa tuy căn phòng này là phòng đơn, nhưng cố gắng chịu đựng một chút thì ở hai người cũng không thành vấn đề.
Công Nam nghe tới đây lập tức hiểu tại sao chỉ có một mình cậu được ở phòng riêng, thì ra là do anh giở trò.
\- Mau khai thật, có phải nhà tài trợ thần bí kia là anh không?
Trường Quân nghe cậu hỏi tới chuyện này trong lòng lại không vui, anh đáp:
\- Bản thân anh cũng không quá muốn chọn chỗ này, nhưng không thể làm quá nổi bật, nếu không sẽ có hại cho em.
Công Nam gật đầu đồng ý, nếu không phải vì nghĩ danh tiếng của cậu, với tính cách của anh chắc chắc không thèm để khu nhà nghỉ ba sao này vào mắt, đồng thời trong lòng cũng vì hành động chu đáo này của anh mà cảm thấy vô cùng ngọt ngào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui