Sau khi trải qua sự phục vụ tận tình của Trường Quân, Công Nam nằm ngửa ra thở dốc, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc mơ màng chưa tỉnh táo lại được.
Chưa làm đến bước cuối cùng đã vậy, không biết làm rồi còn sung sướng đến mức nào nữa đây.
Công Nam đưa tay xuống dưới định tiếp tục làm loạn thì bị Trường Quân ngăn lại, anh cầm lấy bàn tay của cậu đưa lên miệng hôn vài cái rồi nói:
- Đừng làm bậy, bao nhiêu đây đã đủ rồi, đợi đến sinh nhật của em còn có mấy tháng thôi, tới lúc đó cho em ăn đủ luôn.
- Hừ!
Công Nam giả vờ hờn dỗi, nhưng chưa tới một giây đã bị Trường Quân ôm vào lòng vỗ về, khóe môi của cậu cong lên, hai mắt nhắm nghiền cảm nhận khoảnh khắc được anh yêu thương.
- Anh Quân, chuyện của ông Xuân mình cứ bị động thế sao? Em nghi ngờ anh ta đã sai khiến cô út tiếp cận gia đình Bảo Đức rồi, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Trường Quân vừa nghe đến tên của Văn Xuân, trong mắt lập tức hiện ra vẻ phẫn nộ, anh vẫn còn chưa hết ghê tởm với những trò biến thái của gã ta, mà nay gã ta lại dám tiếp tục âm mưu làm hại người nhà của anh.
Nhớ lại kết cục của mình và gã ở kiếp trước, Trường Quân âm thầm hạ quyết tâm không để Công Nam phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
- Xuân là kẻ mặc kệ làm bất cứ chuyện gì đều sẽ luôn để lại một đường lui cho mình, cho nên rất có thể trước khi bắt cóc anh, gã ta đã đoán được kết cục trước mắt và bày sẵn kế hoạch ở phía sau chờ chúng ta đi vào.
[Wow, nhân loại này cao siêu đến mức đoán trước kết cục mình sẽ thua như thế nào để giăng bẫy sao? Má ơi chỉ cần nghĩ đến việc gã ta làm cho bộ phận quân sự thôi, 001 đã thấy viễn cảnh kinh khủng của chiến tranh xuyên vũ trụ rồi.]
- Vì vậy hành tinh của cậu mới gửi cậu đến đây, cậu đừng chủ quan với trí tuệ nhân loại.
[001 biết rồi, đâu chỉ ông Xuân, người đàn ông bên cạnh cậu cũng không kém đâu, tôi suýt chết trong tay anh ta rồi đó.]
001 nhân cơ hội cáo trạng, nhưng hiển nhiên Công Nam sẽ không lấy lại công bằng cho nó mà chỉ ngạc nhiên hỏi lại:
- Là chuyện thế nào vậy? Sao tôi không biết?
[Đó là…]
- Đừng nghe nó nói bậy.
- Trường Quân lên tiếng cắt ngang lời 001 định nói, đồng thời cảnh cáo nó mau ngậm miệng lại.
Ký ức bị siết gần chết hôm đó vẫn còn, 001 thức thời tự mình chui vào góc tối, không muốn đối mặt với nhân loại đáng sợ này nữa.
- Anh có thể nghe 001 nói chuyện sao?
Trường Quân gật đầu, hôn lên sau gáy của cậu một cái rồi dặn dò:
- Thời gian tới em đừng đi đâu một mình, muốn đi đâu hãy để anh hoặc Andrew chở, anh biết gã Xuân đã bị 001 giám sát ở nước Z không thể có hành động gì, nhưng chúng ta vẫn chưa nắm rõ hậu chiêu của gã, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm.
Lần này Công Nam không cố chấp muốn tham gia vào nữa mà gật đầu đồng ý với sắp xếp của Trường Quân, nhưng trong lòng cậu đang nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết.
–
Sáng hôm sau, Công Nam vẫn đi học như thường, nhưng giờ ra chơi khi sang lớp 12-3 chơi, cậu lại không thấy Bảo Đức đâu, còn Thành Công thì buồn rầu ngồi ở một góc lớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Công Nam đi tới ngồi bên cạnh cậu ta, hỏi:
- Có chuyện gì vậy Công? Ông Đức đâu?
Bỗng nhiên Thành Công chớp chớp mắt rồi quay đi, dường như cậu ta đang cố nén không cho mình khóc thành tiếng, Công Nam thấy vậy càng lo lắng hơn, từ trước đến giờ Thành Công luôn là một chàng trai rắn rỏi, gặp phải chuyện bế tắc đến mức nào mới khiến cậu ta rơi lệ đây?
- Công à, ông mau nói cho tôi biết đi, tôi và ông Đức là anh em họ, tôi sẽ giúp hai ông mà.
Đến đây, Thành Công không chịu được đã nghẹn ngào nói:
- Sáng nay Đức lấy số điện thoại lạ gọi cho tôi cầu cứu, nói là mẹ lấy điện thoại của em ấy rồi, không cho em ấy ra khỏi nhà luôn, nhưng tôi nghe xong không biết làm gì để cứu em ấy, tôi sợ lắm Nam ơi, tôi không muốn chia tay Đức đâu.
Nói xong, cậu ta òa khóc nức nở giống như một đứa trẻ sáu bảy tuổi vừa đánh rơi mất một thứ vô cùng quan trọng của mình vậy.
- Ông bình tĩnh đi, may mà bạn trong lớp đi ra ngoài cả rồi, nếu không thấy ông như vậy thì biết giải thích làm sao? Ông còn khóc nữa, tôi chụp hình của ông rồi đưa cho ông Đức xem đấy.
Thành Công vội vàng lau nước mắt, chuyện đã phiền phức lắm rồi, cậu ta không thể để bạn trai thấy dáng vẻ yếu ớt của mình được, cậu ta nhất định phải là chỗ dựa vững chắc cho Bảo Đức.
- Tôi phải làm sao đây?
- Trước mắt ông cứ bình tĩnh đi, để chiều nay tôi sang nhà ông Đức hỏi thăm xem thế nào.
- Công Nam an ủi.
Thành Công cảm kích gật đầu:
- Cám ơn ông nhiều lắm.
Hai người lại trò chuyện với nhau một hồi, đợi cảm xúc của Thành Công dịu đi, Công Nam mới ôm tâm trạng nặng nề trở về lớp học của mình, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có điều kỳ quái, chiều nay cậu nhất định phải tìm cho rõ ngọn ngành mới được.
Buổi học chiều nhanh chóng kết thúc, Công Nam bảo tài xế chở mình đến nhà của bà Hương, nhưng lần này cậu lại bị chặn ở cổng không cho vào, mà người đang ngăn cậu lại không ai khác chính là Bảo Trân.
- Mẹ tôi không có ở nhà, anh đi về đi.
- Vừa mới mở cửa gặp Công Nam, cô bé đã hất mặt đuổi khách.
Công Nam cau mày tỏ vẻ không vui, nói:
- Anh đến tìm anh của em, anh có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Bảo Trân vừa nghe vậy lập tức đùng đùng nổi giận, sừng cổ quát:.
Ngôn Tình Hay
- Anh còn dám tìm anh hai của tôi nữa à? Tại anh hết đó, đồ biến thái thích đàn ông!
Nói xong, cô bé lập tức bỏ chạy vào trong nhà, Công Nam đứng sững ở trước cổng một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Mà ở trên lầu, Bảo Đức nhìn xuống thấy xe của Công Nam, mà nhỏ Trân lại đang đôi co với cậu không theo giám sát gắt gao cậu ta nữa bèn nghĩ ra một cách thức bỏ trốn vô cùng táo bạo.
Chỉ thấy Bảo Đức soạn một ba lô to, không biết chứa gì ở bên trong, sau đó dựa vào video dạy mở khóa cửa tay nắm ở trên mạng dễ dàng mở cửa lẻn ra ngoài, rồi tay không trèo từ phòng của cha mẹ ở lầu hai xuống, đúng lúc rơi ngay sau đuôi chiếc xe đang đậu, cậu ta không chui vào xe mà trực tiếp chuồn đi luôn, mà nơi cậu ta muốn tới không chỗ nào khác chính là nhà của Thành Công.
Ngồi vào được xe buýt, Bảo Đức mới thở phào một hơi, sau đó lại tức giận nhớ về sự việc ngày hôm nay, mẹ đột nhiên giật điện thoại của cậu ta kiểm tra, may mắn cậu ta đã sớm chuyển tin nhắn giữa mình và Thành Công vào chế độ ẩn, không có mật khẩu sẽ không vào xem được.
Bà Hương thấy con trai tự dưng cài mật khẩu thì càng thêm chắc chắn cậu ta đang làm chuyện mờ ám, trong lòng vừa gấp gáp vừa tức giận, kêu Bảo Đức mở khóa nhưng cậu ta sống chết không chịu.
Chính vì thế mới có cảnh tượng Bảo Đức bị nhốt trong phòng và Bảo Trân đứng canh ở bên ngoài như thế.
- Hừ, chắc chắn là nhỏ Trân lại nói gì vào tai mẹ rồi cho nên mẹ mới hung hăng với mình như vậy, con nhỏ này, đợi xem tao bắt được mày có tét nát mông mày không.
Xe buýt dừng ở trạm, Bảo Đức bước xuống, cậu ta đi đến một tiệm tạp hóa hỏi xin gọi nhờ điện thoại, không bao lâu sau Thành Công chạy chiếc xe máy cà tàn của cha tới đón cậu ta.
Ngồi trên xe, Bảo Đức mặc kệ đang ở ngoài đường, hai tay vòng qua ôm lấy eo của Thành Công cứng ngắt, miệng lẩm bẩm:
- Em nhớ anh muốn chết, mẹ tịch thu điện thoại của em rồi, không biết mẹ đã phát hiện ra cái gì nữa, anh có sợ không?
Thành Công mím chặt môi nhìn về phía trước không trả lời, sự im lặng này khiến trái tim của Bảo Đức chợt đau nhè nhẹ, cậu ta dán mặt mình lên lưng Thành Công chậm rãi cảm nhận từng nhịp tim đập của đối phương, giống như đang chờ đợi phán xét cuối cùng cho mối tình này vậy.
Xe chạy được một lúc, bên tai Bảo Đức mới nghe thấy giọng nói trầm ấm của thiếu niên mới lớn truyền đến từ cổ họng của Thành Công:
- Anh sợ, nhưng anh sẽ cùng em đối diện với nỗi sợ này, cho dù… cho dù kết quả có tệ nhất đi nữa, anh cũng sẽ không để em chịu đựng một mình.
Bảo Đức nghe vậy khổ sở lập tức tan biến, cậu càng ôm chặt eo của bạn trai hơn, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Đúng vậy, cậu ta chưa bao giờ phải đối diện với sóng gió một mình, cậu ta còn có người yêu thương mình che chở nữa kia mà.
- -
Lời của Gừng: Tự dưng up rồi không bấm nộp? Ủa đầu ơi mày bị làm sao vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...