Tất cả đều ngồi xuống, Công Nam nhìn quanh một vòng, hiện giờ trong đầu từng người đều có suy nghĩ khác nhau, ngoại trừ hai tên gián điệp ra, ai nấy đều tập trung cho công trình đang thực hiện.
Chừng ba giây sau, Công Nam bống nhấc tay lên, ngay sau đó xung quanh đám người đang ngồi hiện lên vô số vòng dữ liệu, những nhà khoa học ở đây đều kinh ngạc trước cảnh tượng này, những thứ công nghệ hiện đại tinh tiến trên phim ảnh cũng chưa chắc bằng một phần ngàn điều họ chứng kiến, họ tham lam muốn xem hết dữ liệu đang chạy nhưng ngặt nỗi mắt người có giới hạn, không bao lâu sau đã có người ôm lấy đôi mắt kêu lên đau đớn.
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong này có năng lượng độc hại?
Công Nam thấy thế lại giơ tay tắt các vòng dữ liệu đi, mọi thứ lại khôi phục như bình thường, sau đó nói:
- Đây là tài liệu dành cho nghiên cứu kế tiếp, một khi mọi người nhìn vào nó, thông tin sẽ tự động lưu vào trong não, vừa rồi bởi vì đột ngột tiếp nạp quá nhiều kiến thức cho nên đã gây ra hiệu ứng quá tải, sau này tập quen dần là tốt rồi.
Nhóm nhà khoa học nghe vậy kinh ngạc không thôi, một người trong số đó lên tiếng hỏi:
- Phát minh này do ai nghĩ ra vậy, chúng tôi có thể gặp mặt vị vĩ nhân đó không?
Những người khác cũng gật đầu hưởng ứng, Công Nam chỉ mỉm cười, đáp:
- Là ai không quan trọng, chỉ cần biết tôi sẽ đưa nó cho mọi người coi như hỗ trợ nghiên cứu.
Công Nam vừa dứt câu, nhóm nhà khoa học lập tức trở nên kích động, giờ phút này không ai còn coi cậu như nhãi con không hiểu sự đời nữa, có thể lấy ra công nghệ hiện đại cao như thế đủ để biết cậu không phải người bình thường.
Mà người kích động hơn cả chính là hai gã gián điệp, nhìn sự tham lam trong mắt hai gã cứ như thể bản thân có thể độc bá nền văn minh của thế giới vậy.
Trong lúc này, Công Nam dùng ý thức xâm nhập vào não bộ của chín nhà khoa học không có tư tâm khác, may mắn phản xạ của họ cũng khá nhanh cho nên ngoài mặt không lộ ra vẻ dị thường, bởi vì họ cho rằng chỉ có mình nhận được tín hiệu, vị Boss nhỏ này có lẽ đã nghi kỵ những người khác và quyết định tin tưởng mình nên mới làm thế.
Cũng phải, trông mặt mũi mình đáng tin như vậy mà, trẻ con thường nhìn mặt chọn người, nếu đã vậy, mình nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ vị Boss nhỏ này, không cho kẻ khác bắt nạt cậu.
Tại đây, chín nhà khoa học đại tài không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Công Nam âm thầm phân phó nhiệm vụ riêng cho chín nhà khoa học xong thì tuyên bố họ có thể trở về làm việc, lúc này trong phòng mật thất ảo chỉ còn năm người, ai nấy đều nhìn Công Nam với ánh mặt kinh dị.
Một lúc lâu sau, Thanh Tuấn lắp ba lắp bắp hỏi:
- Cậu… rốt cuộc cậu là ai vậy? Có phải là gián điệp do tổ chức ngầm cài vào hay không? Trường Quân cũng do cậu bắt, đúng chứ?
Những tưởng sau khi nghe Thanh Tuấn nói vậy, Tấn Phát, Quỳnh Đông và Andrew sẽ bĩu môi không tin, nhưng không ngờ ba người họ cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ và nhìn chằm chằm vào cậu.
Công Nam cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại cũng không có lý do, làm thế nào mà một thằng nhóc chưa đủ tuổi trưởng thành lại sở hữu thứ khiến cả thế giới điên cuồng được chứ?
- Nếu tôi là gián điệp thì tôi đã thủ tiêu người miệng rộng như anh đầu tiên rồi, tôi dám đặt chân đến đây, các anh cũng nên hiểu bản thân tôi đã nắm chắc phần thắng chứ không hề tay không mà đến, các anh cứ làm theo chỉ thị của tôi là được, nên nhớ anh Quân từng nói mọi chuyện đều nghe tôi đấy.
Bốn người nghe vậy thì không tiện nói thêm nữa, kể cả khi Công Nam thật sự là gián điệp, với những gì cậu đang nắm trong tay, họ cũng không làm gì được cậu, hơn nữa họ không cho rằng biểu hiện lúc trước của thiếu niên là giả vờ, nếu có thể giả vờ suốt mười mấy năm thì quả thật quá tài tình rồi.
Quỳnh Đông kiệm lời nhất từ nãy đến giờ nhìn thẳng vào mắt của Công Nam, nói:
- Hy vọng sự thật đúng như lời cậu nói, mặc kệ sắp tới cậu cần gì, chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức phối hợp.
Công Nam trịnh trọng gật đầu, sau đó cậu nhìn sang Tấn Phát đang suy yếu dựa vào người của Quỳnh Đông, đôi môi mím chặt, một lúc sau, cậu lên tiếng:
- Tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh.
Mặc kệ xuất phát từ người quen hay ơn cứu mạng Trường Quân, cậu đều phải chữa khỏi cho Tấn Phát, một siêu trộm không nên chịu đựng hoàn cảnh đi đường cũng phải cần người dìu như thế này.
Tấn Phát nghe vậy trên mặt thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã trở về như thường, trong lòng âm thầm cười khổ, tình cảm anh ta che giấu mười mấy năm nay ngay cả chính chủ cũng không nhìn ra, vậy mà cuối cùng lại bị tình địch phát hiện, đời đúng là một vở kịch hài mà.
- Không cần đâu, tôi chấp nhận thực tế rồi, hơn nữa như bây giờ cũng không có gì không tốt, chỉ cần còn sống, thế nào đều được.
Thấy đối phương buông thả như thế, trong lòng Công Nam càng thêm khó chịu, cậu lắc đầu, dùng giọng điệu kiên quyết, nói:
- Đừng bỏ cuộc, tôi đã hứa thì sẽ thực hiện cho bằng được, còn lại phải nhờ vào ý chí của anh rồi.
Nghe vậy nụ cười miễn cưỡng trên mặt Tấn Phát lập tức cứng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, mất một lúc lâu sau, anh ta mới nặng nề gật đầu một cái.
…
Một tháng nhanh chóng trôi qua, trong thời gian này Công Nam luôn ở trong khu căn cứ bí mật trên đảo Jazz, đúng như cậu dự đoán, người đàn ông tóc đen mắt đen và thanh niên tóc vàng mắt xanh kia đã đem mọi dữ liệu bản thân trộm được nộp về cho tổ chức, ngay cả một con số nhỏ cũng không bỏ sót, đúng là nếu có thể dọn sạch nơi này thì họ đã làm từ lâu rồi.
Tuy nhiên họ lại không biết rằng, một khi họ chuyển số dữ liệu đó đến chủ của mình thì cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ thông tin của họ đã bị cậu kiểm soát.
Thật ra một tháng này không ai biết Công Nam đang có mặt ở căn cứ cả, bởi vì cậu luôn trốn bên trong một căn phòng mật thất ảo khác và bắt đầu thực hiện quá trình nghiên cứu thông qua dữ liệu mà chín nhà khoa học cung cấp.
[Nam: Con chip đã được cấy thành công, ngày mai các anh đến, chúng ta làm thí nghiệm.]
Sau hôm chia tay một tháng trước, Thanh Tuấn trở về nước Z chuẩn bị vũ trang và kế hoạch ngăn chặn sự tấn công của thế lực bên ngoài, còn Quỳnh Đông, Tấn Phát và Andrew thì ở lại đảo Jazz hỗ trợ huấn luyện nhóm lính đánh thuê tại nơi này về công tác bảo mật thông tin.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, Quỳnh Đông vừa hoàn thành báo cao xong, đang định đi ngủ thì trong đầu bỗng hiện lên một dòng tin nhắn, trước kia anh ta vẫn chưa quen với hình thức liên lạc này, luôn cảm thấy như đang bị giám sát, nhưng sau khi Công Nam nói rõ sẽ giải trừ liên kết sau khi cứu được Trường Quân thì anh ta cũng không còn ý kiến nữa.
Nhìn nội dung dòng tin nhắn và thời gian hiển thị trên đồng hồ, Quỳnh Đông khẽ nhăn mày xoa xoa trán, sau đó dùng ý thức phản hồi lại:
[Đông: Được, ngày mai anh và Phát sẽ có mặt, nhưng Nam này, anh có một vấn đề muốn hỏi cậu từ lâu, hôm nay mới được dịp, một tháng qua… cậu không ngủ sao?]
Mỗi lần Công Nam liên hệ với anh ta đều nằm trong khoảng giữa khuya đến gần sáng khiến anh ta không thể không nghi ngờ cậu bé này vốn không ăn không ngủ để nghiên cứu.
Mà sau khi Công Nam nhận được dòng tin nhắn này xong suýt đã buộc miệng nói phải, may mắn cậu dừng lại kịp, cậu vốn không hề ngủ, dưới sự trợ giúp của 001, giấc ngủ đã trở thành thứ không cần thiết, nhưng đối với người khác, việc một con người không ngủ suốt ba mươi ngày là điều cực kỳ dị thường, nếu để lộ ra ngoài, chắc chắn cậu sẽ bị lôi đi mổ xẻ, vì vậy cậu qua loa nói rằng:1
[Nam: Không phải, chẳng qua giờ giấc bị đảo lộn mà thôi.]
Quỳnh Đông đọc tin nhắn này xong bèn thở phảo nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng cậu định bỏ luôn cái mạng vì công trình nghiên cứu này rồi, ngẫm lại thì Trường Quân cũng coi như có mắt nhìn người, trong hàng tỷ dân số lại chọn trúng một thần đồng ngàn năm có một làm bạn đời, nhìn tốc độ sáng tạo thành quả của cậu đi, anh ta tin chắc trên khắp thế giới khó lòng mà tìm ra người thứ hai tạo nên một sản phẩm có thể kích hoạt thế chiến thứ ba chỉ trong vòng một tháng như cậu.1
Ngày hôm sau, ba người có mặt tại mật thất ảo số hai của Công Nam, người đứng ra làm chuột bạch đầu tiên cho cậu chính là Andrew, quyết định này hoàn toàn dựa trên tinh thần tự nguyện.
Vào lúc được gắn con chip vào cổ, Andrew đã nắm chặt tay của Quỳnh Đông, dặn dò rằng:
- Nếu tôi có bất trắc, hãy bảo vệ cậu Nam thật tốt.
Công Nam nhìn cảnh tượng giống như trăn trối trước mắt thì cạn lời luôn, chẳng lẽ không tin vào bản lĩnh của cậu tới vậy sao?
Ngay sau đó, chưa đợi Andrew dặn dò xong, Công Nam đã ấn vào cái nút trong tay, trong tích tắc không đến một giây, Andrew biến mất ngay trước mặt tất cả mọi người.
Hai người Quỳnh Đông và Tấn Phát kinh ngạc đến mức há hốc mồm, trong lúc họ vẫn còn đang ngỡ ngàng đứng yên bất động thì Công Nam đã lên tiếng:
- Andrew đã liên lạc với tôi, hiện tại anh ấy đang ở bờ biển Via thuộc đảo Jazz, cách căn cứ năm ki lô mét, hai anh nhìn đi, đây là vị trí của anh ấy.
Công Nam đưa bảng định vị cho Quỳnh Đông và Tấn Phát, hai người nhìn một lúc thật lâu, sau đó Quỳnh Đông móc điện thoại ra gọi cho Andrew, xác nhận mọi thứ đều là thật, anh ta khẽ nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn Công Nam, hỏi:
- Kế… kế tiếp chúng ta làm gì?
Công Nam khẽ nhếch môi, đáp ngắn gọn:
- Về nước thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...