Ông Bùi ngồi xe trở về nhà, lúc bước xuống ông đưa tay ra sau chống lưng của mình, người giúp việc thấy vậy vội vàng đi tới đỡ ông ấy vào trong.
- Thằng Hải con Phụng đâu, ra đây tao bảo! - Ông Bùi vừa vào phòng khách đã lớn tiếng gọi.
Một người giúp việc cung kính đáp:
- Ông chủ đã ra ngoài từ sớm, còn bà chủ thì vừa ra ngoài mua sắm với bạn rồi.
Ông Bùi tức giận đập đập vào bàn, hỏi:
- Còn thằng quỷ nhỏ kia đâu? Cái nhà này loạn lên hết vì nó, mau gọi thằng cha nó về đây cho tôi, hôm nay tôi phải xử cái đám không nên thân này.
Người giúp việc không dám chọc ông cụ giận cho nên chỉ đành gọi điện cho ông Hải.
Không bao lâu sau, ông Hải trở về, ông Bùi đứng lên, nói:
- Theo ba vào phòng làm việc.
Ông Hải cảm thấy hôm nay cha mình có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo ông ấy vào phòng riêng.
Vừa vào trong, ông Bùi đã dùng gậy đập một phát vào lưng của thằng con trai, quát lớn:
- Cái thằng chết bầm không biết dạy con, hại cha mày lớn từng tuổi này còn bị người ta đuổi đánh mắng vốn.
Ông Hải bị đánh đau không dám trốn, nhưng miệng thì luôn xin tha:
- Ba ơi có gì từ từ nói, đừng tức giận hại thân.
- Cái thân già này bị gia đình mày hại còn chưa đủ sao? Hại tao mất mặt với mấy ông bạn già, người ta nói tao không biết dạy con dạy cháu, mày hài lòng chưa?
Ông Hải nghe vậy ngạc nhiên hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy ba? Thằng Nhật cùng lắm tụ tập quán bar ăn chơi thôi, nếu nó dám gây ra chuyện động trời gì thì con đã biết rồi.
Ông Bùi càng nghe càng tức giận, dùng tay không vỗ lên đầu ông Hải cái bóp rồi mắng:
- Vậy là mày biết nó ra ngoài ăn chơi, còn đợi đến lúc nó gây ra chuyện động trời nữa à? Mày định dùng quyền lực thay nó ém chuyện xuống đúng không? Tao cho mày ăn học để mày làm quan giúp ích cho dân, chứ không phải để mày lộng quyền, nếu mày cảm thấy ăn trên đầu trên cổ dân dễ quá mà giúp dân khó khăn thì đừng ngồi cái ghế ủy viên nữa, thằng út nó cũng đang từng bước đi lên, tao thấy nó giỏi hơn mày nhiều, còn mày không tự nhường thì tao từ mày, để tránh sau này mày bị còng đầu người ta lại chửi lây cho tao với mẹ mày.
Ông Hải nghe xong hoảng hốt không thôi, ông ta biết con trai mình ăn chơi trai gái, nhưng trước giờ luôn trả tiền sòng phẳng, bên kia cũng tự nguyện, hơn nữa ông ta chỉ có một đứa con trai này cho nên mắt nhắm mắt mở.
Chỉ có lần này, khi ông ta biết tin Hồng Nhật dám bày kế hãm hại một cậu học sinh với ý đồ bẩn thỉu thì cũng rất tức giận, thậm chí ông ta đã cảnh cáo con trai mình một trận, đồng thời ra lệnh đè ép chuyện xảy ra trong phòng thi xuống, ông ta nghĩ dù sao cậu trai kia chỉ là con nuôi của thị trưởng Tuân, bây giờ ông ta đã nhân nhượng không để lộ chuyện gian lận ra ngoài thì ông Tuân cũng sẽ không tiếp tục truy cứu.
Thật không ngờ lần này ông cụ Hà lại đích thân ra mặt, hơn nữa chỉ thẳng cha của ông ta mà mắng, bây giờ còn có nguy cơ khiến ông ta mất ghế ủy viên luôn, sự việc đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
Nghĩ đến đây, ông Hải đang định lên tiếng biện giải cho mình hy vọng ông cụ Bùi suy xét lại thì ông cụ đã lên tiếng trước:
- Cho dù mày không nhường ghế thì tao cũng không cứu nổi mày, thằng Tuân nó không dám làm gì mày chứ ông già kia là khô máu luôn, lần nào tao với ông ấy gặp nhau cũng khen thằng cháu nuôi kia hết lời, hiện giờ con mày dám đụng đến cháu cưng của người ta, kêu mày nhường ghế đã là hết tình hết nghĩa rồi, mày ngoan cố thì anh chị em mày chịu họa chung luôn đấy con ơi.
Lúc nãy sau khi nghe xong đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện, bản thân ông ấy cũng đã mặt dày cầu cạnh ông Hà giơ cao đánh khẽ, nhưng ông vô cùng kiên quyết, lại nói tình nghĩa cứu mạng năm xưa còn đó, nếu không tự xử lý chuyện gia đình cho tốt, làm sao ông ấy dám nhìn mặt ông bạn già này nữa.
Ông Hải nghe tới đây toàn thân mềm nhũn ngã khụy xuống ghế rồi đưa tay ôm lấy đầu mình.
Nếu chuyện này do ông Tuân ra mặt, ông ta còn có đường sống, nhưng nếu là ông Hà thì…
Ông cụ chưa bao giờ xen vào việc của con cháu kể cả sự kiện lớn của năm đó có liên quan đến cái chết của hai vợ chồng con lớn mà ông cũng không hề có bất cứ động thái nào, nhưng lúc này đây ông lại vì một đứa cháu nuôi mà quyết liệt như thế.
Ông Bùi thấy thế cũng không nói gì thêm mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng, ông ấy hiểu cái gì gọi là con dại cái mang, nếu ngay từ đầu thằng Hải biết dạy con thì đâu đến nỗi.
Trong phòng, ông Hải ngồi gục một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.
- Trong ngày hôm nay, tóm cổ thằng Nhật sang Pháp gấp, không cho nó bén mảng về nước khi chưa được tôi cho phép, còn nữa, đập luôn cái băng phái thằng trai bao kia đến tiếp cận nó, đập chết, không chừa một đứa nào.
…
Bên này, Công Nam vẫn luôn ở trong phòng mãi cho đến tận chiều, hoàn toàn không biết bên ngoài thay đổi ra sao, 001 đã gửi nặc danh tài liệu ông Tài nhận hối lộ và tham nhũng, có lẽ bây giờ đã đến được tay lãnh đạo cấp cao rồi.
Trong lúc Công Nam chuẩn bị xuống nhà ăn cơm thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Minh Đăng, cậu vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói sang sảng của cậu ta.
- Nam, bên hiệp hội đăng bài công khai xin lỗi ông kìa, có cả đoạn ghi hình trích xuất từ camera chứng tỏ thằng kia bỏ giấy vào chân bàn của ông, sao chuyện lớn như vậy mà ông không cho tôi biết?
Công Nam nghe vậy thì biết Minh Đăng đã biết chuyện của cậu rồi, cậu cũng không giấu mà đáp:
- Ừm, nhưng chuyện đã được giải quyết rồi còn gì.
- Đúng vậy, may mà bên hiệp hội xử lý nhanh, nếu không ông gánh tiếng oan cả đời rồi, à mà ông nghe tin gì chưa, ông chủ tịch hội đồng giáo dục bị bắt rồi, vừa mới tức thì luôn.
Công Nam giật mình, có vẻ nhanh quá rồi thì phải, 001 chỉ mới gửi thư nặc danh đi thôi mà đã được xử lý rồi sao? Tốc độ này không hợp lẽ thường một chút nào, không nói chức vụ của ông ta liên hệ quá phức tạp, chỉ dựa vào con rể và anh vợ của ông ta thôi cũng đủ để ngăn cản phía điều tra một thời gian rồi.
Chẳng lẽ ông Tài có đắc tội với nhân vật lớn nào đó, nắm được thóp lập tức hạ bệ ông ta?
Công Nam suy nghĩ nát óc cũng không ra, nhưng 001 thì lại lén lút cười trộm, ký chủ sẽ không biết nó còn gửi cho vợ và con gái ông ta một xấp tài liệu mật, giờ phút này họ không hận ông Tài đến chết thì thôi chứ sao lại cứu ông ta chứ?
Công Nam tắt điện thoại bước xuống lầu, bà Liên vừa nhìn thấy cậu lập tức mỉm cười đi tới, vỗ vai cậu, nói:
- Đói bụng chưa con, dì Trần làm đồ ăn sắp xong rồi, qua đây ngồi với mẹ, chờ cha con về.
Công Nam ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bà Liên ngồi vào bàn ăn.
Bà Liên xoa đầu cậu, nói:
- Chuyện con bị hãm hại cha mẹ đã biết, con yên tâm, cha mẹ sẽ không để con chịu uất ức.
Công Nam cảm động gật đầu, thầm nghĩ có người thân yêu thương thật tốt, nếu anh Trương Quân biết chuyện, chắc chắn cũng sẽ ra mặt vì cậu.
Đột nhiên nghĩ đến Trường Quân, trên gương mặt của Công Nam lộ ra vẻ buồn bã, bà Liên lại hiểu lầm cậu không vui vì chuyện gian lận lúc trưa, vì thế tiếp tục an ủi:
- Đáng lẽ mẹ không nói cho con biết chuyện này, nhưng con cũng lớn rồi, mẹ phải cho con hiểu rõ ai mới là kẻ thật sự hại con, chính là con trai của ông ủy viên Hải đấy, nhưng yên tâm, ông nội đã ra mặt giúp con rồi, thằng quỷ kia chắc chắn không thể sống yên ổn được đâu.
Nghe lời bà Liên nói, Công Nam không khỏi ngạc nhiên, cậu cho rằng mình kéo được ông Tài xuống đài là đã cực hạn rồi, dù sao dân không đấu lại quan, thật không ngờ ông nội lại vì cậu mà làm căng như vậy, liệu có khiến cả nhà gặp rắc rối không?
[Ký chủ nên tận hưởng lúc họ còn bảo vệ được cậu đi, đợi đến lúc cậu gặp phải thế lực mà ngay cả 001 cũng không đấu lại thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu mà thôi.]
- Trên thế giới này còn có thế lực nào lợi hại hơn cậu nữa sao?
Công Nam cho rằng một trí năng đến từ hệ thiên hà xa xôi như 001 đã là bá chủ công nghệ tiên tiến ở Trái Đất rồi chứ.
[Ký chủ quá xem thường nền tảng khoa học kỹ thuật của Trái Đất rồi, mặc dù bước đi của họ lạc hậu hơn hệ thiên hà của chúng tôi mấy tỷ năm ánh sáng, nhưng bộ não của họ là một kho tàng không có điểm dừng, đây là thứ mà người ở hành tinh chúng tôi luôn luôn tiến bộ dể đạt được, kể cả cậu cũng thế, cậu không cảm thấy bản thân cậu như một quả bóng cao su có độ đàn hồi cực cao sao? Nếu đổi lại là người của hành tinh WR5390 thì tuyệt đối đã bị nổ não vì chứa quá mức thông tin mà chết rồi.]
Công Nam càng nghe càng như lọt vào sương mù, cậu hỏi:
- Cậu cho tôi biết bí mật này, không sợ tương lai tôi trưởng thành rồi sẽ chiếm hành tinh của các cậu sao?
[Hừ, chỉ mong cậu trụ được tới lúc đó.
Tóm lại cậu phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, đến một lúc nào đó, cậu sẽ là người cứu ngược lại người thân của mình đấy.]
- Tôi vẫn đang cố gắng để bản thân mạnh lên mà, nhưng câu nói đầu tiên của cậu là ý gì? - Công Nam hỏi lại, nhưng 001 không đáp, mà cậu chỉ cho đó là lời nói đùa cho nên cũng không quan tâm, tiếp tục tán gẫu với bà Liên.
- -
Lời của Gừng: Chức vụ trong truyện chỉ là hư cấu, không liên quan người thật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...