“Kêu tên đầy đủ của tôi là được rồi.” Thái
độ của Lâm Ngữ Lam với Tống Đào có
chút lạnh lùng, đó là vì hôm qua anh ta
không ngừng cổ vũ cô uống rượu, còn
đề nghị một vài trò chơi mờ ám.
Nếu
không phải Lâm Ngữ Lam có kinh
nghiệm làm ăn, cũng đã tham gia nhiều
tiệc rượu, có lẽ không thể nghĩ được
cách từ chối rồi.
Vào tối qua, Lâm Ngữ Lam cũng đã nói
rõ ràng với Tống Đào rằng cô đã kết hôn,
nhưng anh tạ vân không hề lùi bước; sau
ba tuần rượu lại tỏ tình với Lâm Ngữ
Lam trước mặt rất nhiều bạn học cũ,
khiến cô cực kỳ xấu hổ.
“Ngữ Lam, đều là bạn học cũ, khách sáo
như vậy làm gì.” Tống Đào hoàn toàn
không quan tâm đến lời nói của Lâm
Ngữ Lam, đi tới trước mặt cô, đưa tay
tùy tiện nắm lấy cổ tay của Lâm Ngữ
Lam.
Lâm Ngữ Lam lùi về sau, tránh khỏi
móng vuốt của Tống Đào.
“Tống Đào, anh tự trọng một chút đi,
Milan, chúng ta đi thôi!” Lâm Ngữ Lam
tức giận trừng Tống Đào, kéo Milan đi
vào nhà hát.
Tống Đào nhìn bóng lưng xinh đẹp của
Lâm Ngữ Lam, trong mắt chứa đầy tính
xâm lược, sửa sang lại âu phục màu đỏ
sâm trên người một chút, nở một nụ
cười nghiền ngẫm: “Tôi xem em còn có
thể kiêu ngạo tới khi nào, rồi sẽ có một
ngày em phải van xin tôi thôi!”
Cục Cảnh sát thành phố Ngân Châu.
Trương Thác ngông nghênh đi ra cổng
lớn của Cục Cảnh sát trong ánh mắt
muốn giết người của Hàn Văn Tĩnh, lấy
điện thoại nhìn thời gian, mười giờ sáng.
Tim Trương Thác chợt “bịch” một tiếng.
“Xong rồi! Hôm nay phải đi xem hòa
nhạc! Chết rồi chết rồi!” Vẻ mặt vẫn luôn
bình tĩnh tự nhiên của Trương Thác chợt
trở nên hoảng hốt, bình thường cho dù
trong mưa bom bão đạn anh cũng có
thể ung dung dạo chơi, bây giờ lại như
gặp phải phiền phức khủng khiếp vậy.
Trương Thác gọi một cuộc điện thoại
bảo người điều tra thời gian của buổi
hòa nhạc, khi được biết là một giờ rưỡi
chiều mới kết thúc thì thở phào nhẹ
nhõm.
“Xem ra vẫn còn kịp, nhưng vẫn phải
nghĩ cách chữa cháy mới được.” Trương
Thác nhìn về phía nội thành, chậm rãi
thở nhẹ.
Mười hai giờ trưa, trên con đường xung
quanh nhà hát thành phố Ngân Châu, cứ
cách năm mươi mét sẽ có hai cảnh sát
giao thông mặc đồng phục đứng đó.
Bãi
đỗ xe của nhà hát đỗ đầy siêu xe, nhìn
những biển số xe kia đa số đều đến từ
ngoại tỉnh, vì buổi hòa nhạc của Pajif, rất
nhiều người không ngại nghìn dặm cũng
muốn đến.
Chiếc Aston Martin bản giới hạn toàn
cầu dừng lại trước cổng nhà hát, một
anh chàng đẹp trai mặc quần áo thoải
mái tựa vào cửa
với hai cô gái trẻ tuổi trước mặt, hai cô
gái thỉnh thoảng cất tiếng cười duyên
dáng, ném ánh mát quyến rũ với anh
chàng đẹp trai.
Trương Thác mặc âu phục đầu đây mồ
hôi xuất hiện trước cửa nhà hát, sau khi
nhìn thấy anh chàng đẹp trai thì vẫy tay
với anh ta.
Khi nhìn thấy Trương Thác, chàng trai
một giây trước còn đang trêu đùa hai cô
gái lập tức trở nên nghiêm túc, cũng
không quan tâm đến hai cô gái kia nữa,
chạy nhanh đến trước mặt Trương Thác:
“Lão đại, anh đến rồi.”
“Pajif đâu?” Trương Thác trực tiếp hỏi.
Nếu lời này của Trương Thác bị người
khác nghe thấy, chắc chăn sẽ cảm thấy
vô cùng kinh ngạc, người nào nhắc tới
tên Pajif mà không tỏ vẻ cung kính chứ,
phía trước còn thêm vào hai chữ bậc
thầy.
Nhưng nghe giọng điệu của
Trương Thác, thật giống như một người
thầy đang hỏi về học trò của mình vậy.
“Đã chờ ở bên trong từ lâu rồi, vốn buổi
hòa nhạc lần này anh ta phải đàn mười
ba khúc nhạc, sau khi biết anh muốn
đến, rảnh rỗi là chạy ra ngoài cửa, bây
giờ mới diễn tấu bốn khúc thôi, lão đại,
hôm nay anh mặc nghiêm túc như vậy là
định lên sân khấu biểu diễn sao?” Chàng
trai anh tuấn nghi ngờ hỏi.
“Đúng.” Trương Thác gật đầu.
Nhà hát Ngân Châu có tổng cộng 3778
chỗ ngồi, lúc này đã kín người.
Tuy hai
tiếng mà bậc thầy Pajif chỉ diễn tấu bốn
khúc nhạc, nhưng vẫn khiến người ta
cảm thấy không uổng công đến.
Lâm Ngữ Lam và Milan ngồi ở chỗ trên
hàng ghế thứ ba, tia sáng ban ngày
trong ánh đèn mờ ảo trên sân khấu
khiến người ta mê say.
Âm nhạc tao nhã vang lên.
Mặt Milan hiện lên vẻ say sưa: “Ngữ
Lam, cậu có nhớ lúc còn học đại học
chúng ta đã nằm trên bãi cỏ nói về
mong muốn sau này không?”
“Đương nhiên là nhớ.” Lâm Ngữ Lam gật
đầu, trong mắt lộ vẻ nhớ nhung: “Khi đó
cậu và tớ đều thích âm nhạc, tớ nói
mình mong ngày ngày đó người mình
yêu nhất có thể đặc biệt diễn tấu một
khúc nhạc vì mình trên buổi hòa nhạc.”
Lâm Ngữ Lam nói đến đây, trong mắt
mang theo chút buồn bã khó nhìn thấy.
Nghĩ lại ước mơ năm đó, lại nghĩ đến
mình bây giờ, đã xa vời quá rồi.
Milan cười: “Chúng ta năm đó thật đúng
là ngây thơ.”
“Phải, đúng là rất ngây thơ” Lâm Ngữ
Lam nở nụ cười châm chọc: “Nhưng ước
mơ đúng là rất tốt đẹp, chúng ta của bây
giờ không có thời gián rảnh để ñghĩ đến
những chuyện này, thỉnh thoảng đi nghe
một vài bậc thầy diễn tấu đã vô cùng
hiếm có rồi.”
Hai cô gái đang nhỏ giọng nói chuyện,
đột nhiên đèn pha chiếu xuống từ trên
sân khấu rồi rọi thẳng vào người Lâm
Ngữ Lam, trong thính phòng mờ tối chỉ
có một mình cô đắm chìm trong ánh
đèn màu trắng này, Lâm Ngữ Lam vào
lúc này như trở thành nhân vật chính
của cả nhà hát.
Trong điệu nhạc vang vọng khắp nhà
hát, giọng nói sang sảng của MC cất lên
vào lúc này.
“Các quý ông, quý bà, hôm nay chúng tôi
nhận được một yêu cầu đặc biệt, có một
quý ông muốn tỏ tình với cô gái mình
yêu trên buổi hòa nhạc hôm nay, mà học
trò của bậc thầy Pajif, bậc thầy .Jeraz sẽ
tặng một khúc nhạc!”
MC vừa dứt lời, trong nhà hát lập tức
vang lên tiếng nhạc đệm tươi đẹp của
đàn dương cầm.
Mà ánh mắt của mọi người cũng đều
tập trung lên người Lâm Ngữ Lam.
Âm nhạc tao nhã như nước từ từ chảy
xuôi, vào khoảnh khác này, tiếng đàn
violon vang lên như dẫn dắt người ta
vào trong một khung cảnh có cầu có
nước.
Có một thôn xóm không tranh đoạt với
người đời, dòng suối chảy xuôi trước
thôn, khi hoàng hôn thì có khói bếp lượn
lờ bay lên.
Phím đàn đíng đong rơi xuống như hạt
mưa rơi vào trong khe suối, khiến người
ta cảm thấy thân thiết, êm ả.
Ánh đèn trên sân khấu từ từ di chuyển,
tiếng bước chân vững chãi vang lên.
Vào lúc này, ánh mắt của mọi người
trong nhà hát đều nhìn qua theo ánh
đèn, chỉ thấy Tống Đào tướng mạo anh
tuấn, mặc âu phục, tay cầm một bó hoa
tươi, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, ánh
mắt nồng nàn tình cảm đi về phía Lâm
Ngữ Lam dưới ánh đèn chiếu rọi.
Rất nhiều cô gái trẻ tuổi trong nhà hát
đều tỏ vẻ hâm mộ, Tống Đào tựa như
một bạch mã hoàng tử, dưới sự chú ý
của muôn người và tiếng âm nhạc dịu
dàng, bày tỏ tình yêu với người anh ta âu
yếm.
Các cô cũng rất hy vọng bạn trai
của mình có thể lãng mạn như thế.
Khi nấy Lâm Ngữ Lam còn đang nghi
ngờ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, kết
quả vừa nhìn thấy Tống Đào đã lập tức
hiểu ra, trong mắt lộ vẻ chán ghét, kéo
Milan bên cạnh, đứng phất dậy từ trên
chỗ ngồi.
“Chúng ta đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...