Con Rể Quyền Quý


Ngày một tháng một, lúc năm giờ sáng, khi trời còn chưa sáng nữa, những con gà trống ở bên trong trang viên của Chúc thị còn chưa kịp gáy, thì một trận âm thanh khua chiêng gõ trống ở bên trong trang viên vang lên, các khách khứa bị tiếng lao xao này đánh thức, vừa ra cửa liền nhìn thấy, ở bên trong vườn của nhà họ Chúc, đã trải ra một tấm thảm đỏ, hai bên thảm đỏ là những chiếc bàn vuông, trên bàn đặt đầy đủ hoa quả và bánh kẹo cưới.

Vào lúc sáu giờ sáng, sắc trời ửng sáng hơn một chút, Chúc Bình Phong mặc một thân hỉ bào màu đỏ, cưỡi một con ngựa cao to đi về phía trước, trước ngực có đeo một bông hoa hồng được là thành từ những vải tơ lụa màu đỏ, anh ta nhếch mép cười với mọi người, lộ ra một hàm răng vàng, nhìn qua thì vô cùng khó coi.

Nơi ở của Lâm Ngữ Lam, là một khu khác trong trang viên của Chúc thị.

Thảm đỏ vẫn bị kéo dài ở dưới chân Chúc Bình Phong.

“Cô ơi, phần tóc này của người….

” một người trang điểm đứng ở phía sau Lâm Ngữ Lam, giúp Lâm Ngữ Lam búi tóc lên, búi đến đoạn bị cắt, làm cho người trang điểm ngẩn người.

Lâm Ngữ Lam nhìn chiếc gương ở trước mắt, không hề nói gì.

Người trang điểm nhìn thấy Lâm Ngữ Lam không hé răng nói chuyện, cũng thông minh không hỏi lại nữa, đem mái tóc của Lâm Ngữ Lam búi lên cẩn thận, rồi đội chiếc mũ phượng, phủ lên một chiếc khăn lụa đỏ, chờ đợi Chúc Bình Phong đến đón.


Bảy giờ sáng, thời tiết ở Thành phố Hải ẩm ướt, trong không khí ẩn chứa một cảm giác mát mẻ nồng đậm.

Cũng may những người khách đến đây, đều là hạng người thực lực cao cường, cái giá lạnh hay hè nóng bức đều có thể chịu đựng được.

Mười tám con ngựa cao to, tiến bước lên thảm đỏ được trải sẵn ở trang viên Chúc thị, Chúc Bình Phong hăng hái cưỡi trên con ngựa to, không ngừng chắp tay cảm ơn những quan khách đứng chật kín hai bên thảm đỏ.

Hai bên thảm đỏ, không ngừng vang lên những âm thanh chúc phúc.

Tám người nâng kiệu đi theo ở phía sau đoàn ngựa, trên kiệu to có dát vàng, bên trên khắc hình hoa hồng.

Tổng cộng có mười tám người Kim đồng Ngọc nữ, đi ở phía sau kiệu, không ngừng hướng ra hai bên tung hoa tươi.

Tù và kèn bầu không ngừng thổi vang lên, bầu không khí tràn ngập sự hân hoan vui mừng.


Chúc Bình Phong cười vô cùng vui vẻ, dọc đường đi đều nhe răng cười.

Người của Tô thị, ở một nơi khác trong trang viên của Chúc thị, coi như là người nhà của cô dâu, sớm đã đứng đợi.

Tộc trưởng mới nhậm chức của Tô thị, Tô Viễn Trí, cũng mặc một bộ trường bào.

Tô Du Khanh với tư cách là trưởng bối của Lâm Ngữ Lam, mặc bộ thường phục màu đen, ở cùng với Lâm Ngữ Lam trong một gian phòng.

Lâm Ngữ Lam đầu đội khăn voan màu đỏ, ngồi xếp bằng ở trên giường, hỉ bào được mặc trên người cô, được trải ra ở dưới thân, những con phượng bay trên hỉ bào được làm từ những sợi chỉ vàng tốt nhất, đây là phượng bào cũng đủ để khiến các cô gái lâm vào điên cuồng, hiện rõ vẻ đẹp cổ phong của Viêm Hạ.

Buổi sáng lúc tám giờ.

Mười tám con ngựa cao to đi vào nơi ở của Tô thị.

Những tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên, âm thanh khua chiên gõ trống truyền vào bên trong.

Trong phòng chỉ có hai người Tô Du Khanh và Lâm Ngữ Lam.

Tô Du Khanh thở dài một hơi: “Ngữ Lam, cậu thật không rõ, lúc trước vì cái gì mà con lại lựa chọn như vậy, hợp tác với Chúc thị, không khác gì bảo hổ lột da, như này không khác gì làm hại chính bản thân con sao”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui