Giọng nói khàn khàn của áo tang, lúc đang nói ra những chuyện này, làm cho người khác có một loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
Nếu là Trương Thác của nửa năm trước, khẳng định là đối với mấy lời này của áo tang thì sẽ chê cười một chút cho xong việc, nhưng anh của bây giờ, đối với những cảnh này, trong tâm tràn ngập sự sợ hãi.
“Được rồi, đừng nghĩ về những việc này nữa, chờ sau này cậu có thực lực rồi, tự mình đi một vòng cánh cửa địa ngục, có gì khúc mắc thì có thể trả lời rõ ràng” Áo tang võ vỗ bả vai của Trương Thác, đi vòng vòng vài đường trước sơn cốc được gọi là cánh cửa địa ngục.
“Đại nhân mà ông nói, vẫn còn ở trên núi này sao?” Trương Thác nhìn thấy khắp núi tràn đầy tuyết, tò mò hỏi.
“Trước kia đại nhân sống ở trong thành phố, nhưng mà mấy năm trở lại đây, ông ấy chỉ có thể tục mệnh ở trên núi này” Áo tang trả lời.
“Tục mệnh?” Trương Thác tò mò.
“Chờ cậu gặp được đại nhân là hiểu được” Áo tang cũng không kể chỉ tiết cho Trương Thác.
Núi Côn Sơn, tràn ngập muôn màu thần bí, mặc dù ở trong trí nhớ thì ngọn núi này là nơi tràn ngập nguy hiểm nhưng vẫn như cũ sẽ có vô số người đổ xô bon chen chạy đến đây chỉ vì xem một chút những cảnh đẹp ở nơi này.
Mãn sơn bạch ngai, không thể liếc mắt một lần thì có thể hiểu hết toàn bộ, muốn xem nhưng cảnh đẹp khác, cũng chỉ có thể leo đến những ngọn núi khác nhau, mỗi khi vượt qua một ngọn núi, sẽ có một cảm giác, khung cảnh ở trước mắt giống như đều hoàn toàn thay đổi.
Có thể là một giây trước, còn có thể dẫm trên đất vàng, nhưng hi trèo qua một ngọn núi, thì ở dưới chân của bạn, sẽ vô tình biến thành một mảng tuyết trắng, biến thành một thảm cỏ kì dị của mùa đông.
Nơi này không có cảnh, bởi vì trong mỗi một con mắt bạn nhìn thấy được, đặt ở thế giới ngoài, đều là những cảnh đẹp sẽ khiến người người xếp hàng đến chụp ảnh lưu niệm.
Hai người áo tang cùng Trương Thác, đi dạo ở bên trong núi Côn Sơn.
Nếu như không có người quen thuộc ở nơi đây dẫn, người lần đầu tiên đến đây, sẽ có tỉ lệ tám mươi phần trăm sẽ bị lạc đường ở núi Côn Sơn.
Bên trong núi này tràn ngập một loại từ tính rất mạnh mẽ, sẽ hoàn toàn làm nhiễu được từ tính của kim chỉ nam châm, không thể thông qua thiết bị bên ngoài để tìm phương hướng, đi đến đỉnh núi, không chỉ nhìn thấy được những ngọn núi cao.
†ầng tầng lớp lớp, còn có thể bị những đám mây mù bao quanh sườn núi che khuất tầm mắt.
Trương Thác đi theo áo tang, ước chừng đã đi bộ trong núi Côn Sơn khoảng ba tiếng rồi.
Một luồng gió lạnh thổi qua, làm cho cơ thể của Trương Thác càng cảm giác lạnh lẽo hơn.
“Độ ấm của nơi này không phù hợp” Trương Thác nói.
“Chỗ này không có cái nơi nào mà thích hợp hết” Áo tang dường như chỉ về hướng có đồn rồi trả lời một tiếng: “Được rồi, phía trước chính là nơi ở của đại nhân, cậu đi vào đi”
Áo tang bước từng bước một.
Trương Thác nhìn về phía trước cách đó không xa có một hang núi.
Trong hang núi toàn bộ đều tối đen, lại không vì sao sẽ thỉnh thoảng hiện ra một vòng trong suốt lấp lánh.
Trương Thác từng bước từng bước đi về phía trước, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh, từ trong hang núi thổi đến, làm cho anh nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Độ ấm của nơi này có lẽ là âm ba mươi độ”
Trương Thác nói một câu, lai có thể nhìn thấy rõ một luồng khói lạnh.
Lúc Trương Thác lùi từng bước về phía sau, độ ấm dường như trở lại về trạng thái bình thường rất nhiều.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...