Con Rể Quyền Quý


Bàn tay to lớn màu đen từ trên không trung ấn xuống, cách đầu mọi người chưa đến năm mét.

Trương Thác thấy rõ mọi người hội Thần Ẩn, cổ đỏ bừng lên, xông tới chống cự nhưng vẫn không có tác dụng gì, trong mắt bọn họ có thể nhìn thấy được sự sợ hãi trước cái chết.

Trương Thác không khỏi kinh ngạc, nếu đối mặt với bàn tay đen to lớn bất khả chiến bại này, anh ấy cũng sẽ sợ hãi.

Bàn tay to màu đen dần dần ấn xuống.

Bốn mét.

Ba mét rưỡi.

Ba mét.


Hai mét.

Một mét!
Bàn tay to màu đen nằm trên đỉnh đầu của mọi người, chỉ cần một chút nữa là có thể chạm tới, lúc này, tại đây tràn ngập hơi thở của tử thần, nhiều người đã toát mồ hôi và ánh mắt kinh hãi.

Trương Thác xem cảnh này, hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi! Các người đã hứa với tôi sau này sẽ không ra †ay giết người nữa! Nếu các người làm trái với lời hứa, thì các người đừng hòng thoát khỏi đây!”
Đôi bàn tay to lớn đen sì muốn ép mọi người tới mức khụy gối không duỗi thẳng được chân, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Trương Thác thì bàn tay ấy đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Một thành viên của hội Thần Ẩn, ngay lúc bàn tay to lớn màu đen biến mất, anh ta ngã quy xuống đất, thở hổn hển, cả người áo quần ướt đảm mồ hôi, đây là một cao thủ hội Thần Ẩn.

Như thế đủ cho thấy anh ta vừa phải chịu bao nhiêu áp lực.

Những thành viên còn lại của hội Thần Ẩn, có người cũng gục xuống đất, có người còn mạnh hơn một chút thì còn có thể đứng vững, nhưng cũng thở hổn hển.


Andre lau mồ hôi trên trán, nhào tới chỗ Trương Thác, nắm lấy cổ áo của Trương Thác, tức giận quát: “Nói mau!
Anh đã làm cái gì! Anh hứa hẹn cái gì, tại sao anh ta lại nghe lời của anhl”
Dáng vẻ hiện tại của Andre, và vẻ lịch lãm mà anh ta vừa thể hiện, dường như là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.

“Sau khi anh đưa tôi vào nhà giam, họ muốn lấy tôi ra để làm người dẫn đường cho các anh và mở cửa nhà giam, nhưng dường như có một số sai lâm ở đó, điều này khiến những hạn hạn ban đầu của nhà giam được dung hợp với cơ thể của tôi, khiến cho tôi có thể tùy ý khống chế cửa nhà giam để nhốt bọn họ” Trương Thác bình tính nói.

Trương Thác giải thích chỉ sau khi đã thương lượng với Huyền Thiên Lân, và đưa ra lời giải thích đó.

Huyền Thiên Lân nói với Trương Thác rằng hàng trăm năm trước, để giam cầm hoặc là tế phẩm cúng tế.

Andre nghe thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức giấu đi, dù Andre phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị Trương Thác bắt được.

Trương Thác cười giêu cợt, đúng như anh ta đoán, sở dĩ anh ta nghĩ ra câu nói như vậy và yêu cầu Huyền Thiên Lân để cho Andre và những người khác vào thời điểm quan trọng để khơi gợi lại mong muốn trong lòng Andre một cách tốt nhất.

Bằng không, nếu hôm nay đám người này liều mạng bỏ Andre và những người khác ở đây, e rằng ngày mai, sẽ có một Andre thứ hai xuất hiện, hoặc một kẻ nào đó đáng sợ hơn Andre, đứng đầu tổ chức Thần Ẩn, nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn thì thì cách tốt nhất là hợp tác, tất nhiên ai là người có lợi hơn khi hợp tác còn tùy thuộc vào thủ đoạn của mỗi người.

Andre nói: “Anh có thể khống chế họ nhốt trong nhà giam này, còn chúng tôi thì sao?”
“Không được” Trương Thác lắc đầu: “Tôi nghe lén bọn họ nói muốn dùng tôi làm người dẫn dụ, bọn họ muốn dung hợp toàn bộ sự giam hãm của nhà tù, cho nên tôi chỉ có thể thêm những sự giam cầm này vào phía bọn họ chứ không có tác dụng gì đối với người khác”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui